Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy lại tự do

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

“Ha ha ha, tôi biết anh nhất định không phải kẻ giết người mà, chúc mừng anh được trả lại tự do. Mấy ngày vừa rồi tiếp đãi không chu đáo, mong anh thứ lỗi nhé.”

Giáo sư Lôi bắt tay Đường Đào, chủ động kéo ghế giúp Đường Đào để anh ngồi xuống, có vẻ khá khách khí.

Thế nhưng Đường Đào không vui vẻ chút nào. Mặc dù giáo sư Lôi không nói nhưng trong lòng anh biết rõ, còn một vấn đề vô cùng dễ thấy: Tại sao Trịnh Long phải vu oan cho anh? Tiếp theo Trịnh Long lại muốn làm gì? Rốt cuộc Trịnh Long và Lưu Cường có quan hệ gì? Ở giữa bọn họ, Đường Đào đóng vai trò gì?

Tất cả những điều này đều cần phải điều tra, cũng có nghĩa là bây giờ Đường Đào vẫn chưa hoàn toàn được phủi sạch nghi ngờ. Nghi vấn phạm tội vẫn còn, nhưng cảnh sát không tìm được chứng cứ nên mới thả anh ra. Trịnh Long giống như một bóng ma mai phục trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay một lần nữa.

Hơn nữa, hiện tại cảnh sát không có chứng cứ chứng minh Trịnh Long thật sự tồn tại hay không, hay nói cách khác, có thể Đường Đào đang nói dối. Anh và Trịnh Long chính là một người.

Mọi người đều rất hứng khởi, bất kể thế nào thì Đường Đào cũng được tự do rồi, chỉ có Tô Phỉ không cảm thấy như vậy. Mặc dù lần này phác họa tâm lý của Đường Đào rất chính xác, nhưng không thể hoàn toàn thuyết phục cô. Trên người Đường Đào vẫn còn nhiều điểm khả nghi, người này thật sự quá đáng nghi!

“Tiểu Đường, giới thiệu với anh một chút, đây là Tô Phỉ, là đồng nghiệp mới đến đơn vị chúng ta. Cô ấy cũng muốn theo anh học thêm kiến thức về tâm lý tội phạm, anh sẽ không từ chối chứ?”

Tô Phỉ đang đọc sách ở bên cạnh ngây ngẩn cả người. Cô vốn nghĩ rằng hôm đó giáo sư Lôi chỉ tiện miệng nói mấy câu với cô, không ngờ ông ấy lại làm thật.

Còn chưa đợi Tô Phỉ từ chối, giáo sư Lôi đã nói thêm một câu:

“Tô Phỉ rất sùng bái anh, cực kỳ ngưỡng mộ anh đấy. Thế nào, có muốn suy nghĩ chút không?”

“Dạ?”

Tô Phỉ cạn lời, bày ra vẻ mặt kinh ngạc. Cô sùng bái Đường Đào bao giờ sao cô không biết vậy?

“Tôi thấy hay là thôi đi, cô ấy không học được đâu, tôi không hứng thú dạy gà mờ.”

Không đợi Tô Phỉ lên tiếng, Đường Đào đã dứt khoát từ chối rồi. Đúng vậy, anh đứng trước mặt mọi người thẳng thừng từ chối Tô Phỉ, hơn nữa còn nói thẳng cô là lính mới gà mờ.

Lần trước không giúp đỡ gì thì thôi, lần này lại còn không nể mặt mũi cả giáo sư Lôi, làm cho Tô Phỉ tức điên, lập tức xù lông lên.

“Này, nói ai là gà mờ vậy? Làm như tôi muốn theo anh học lắm ấy.”

Tô Phỉ bĩu môi, nét mặt không vui, những người khác đều nhìn nhau cười.

Giáo sư Lôi cười xua xua tay, nói: “Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tên Trịnh Long này là một kẻ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể xuất hiện. Tôi lo rằng ông ta sẽ gây bất lợi cho anh, vì vậy mới sắp xếp cho Tô Phỉ đến. Thứ nhất là bảo vệ sự an toàn của anh, thứ hai chính là để điều tra vụ án này, có điều tôi không công khai chuyện này ra.”

Lúc này mọi người mới hiểu được ý của giáo sư Lôi. Nói rõ hơn chút chính là Đường Đào vẫn chưa rũ sạch nghi ngờ, cảnh sát lúc nào cũng có thể cho mời anh, hơn nữa còn tiến hành điều tra và giám sát anh nghiêm ngặt. Đường Đào hoàn toàn không có quyền từ chối, cách nói để Tô Phỉ đi theo anh học hỏi đã rất uyển chuyển rồi.

“Bây giờ chúng ta nói đến vụ án, mọi người có phát hiện mới nào không?” Giáo sư Lôi chủ động chuyển đề tài.

Mặc dù Tô Phỉ không vui vẻ gì nhưng đây là sự sắp xếp của giáo sư Lôi nên cũng không ý kiến nữa, hơn nữa đây chính là công việc của cô.

“Tôi điều tra được tư liệu liên lạc của Lý Sa Sa và Vương Hải Ba, phát hiện ra hai người họ thường xuyên liên lạc với nhau, có lúc còn nửa đêm gọi điện thoại, quan hệ chắc chắn không bình thường. Hơn nữa tôi còn điều tra được máy tính của Vương Hải Ba, phát hiện anh ta đã từng tìm kiếm một số nội dung, trong đó có một câu hỏi mà mọi người chắc chắn sẽ thấy hứng thú. Anh ta đã tìm kiếm làm sao để phạm tội một cách hoàn mỹ, thời gian là một năm trước. Tôi cảm thấy cái chết của Lưu Cường chắc chắn có gì đó kì lạ.” Lý Kiêu nói.

“Phía tôi cũng có phát hiện.” Nhạc Dương giơ tay nói: “Tôi điều tra từ đám rêu thu thập được. Trong nhà của Lưu Cường và chỗ làm việc của anh ta, kể cả đập nước ở bên bờ sông cũng không có loại rêu này. Nhưng ở khu đang khai thác và phát triển lại có vài khu vực trồng hoa cây cảnh, mà chỗ Lưu Cường đi đến ở khu khai thác phát triển kia chính là mấy nhà trồng hoa cây cảnh này. Hơn nữa, hình như mỗi tuần anh ta đều đến một lần.”

“Đêm hôm lại chạy đến khu vực trồng hoa cây cảnh làm trò gì? Ngắm hoa?” Trương Lực hỏi.

Giáo sư Lôi lắc đầu, cười nói: “Quả thật là đi ngắm “hoa”, nhưng không phải là hoa tươi, mà là tình nhân.”

Tình nhân, cách nói này hình như càng đáng tin hơn, Lưu Cường là gã thô kệch, làm gì có thú chăm hoa.

Trương Lực bừng tỉnh, gật đầu lia lịa.

“Tôi biết rồi, bồ của ông ta là người trồng hoa. Thế nhưng Lưu Cường này cũng là người hay ho phết, chuyện đi gặp tình nhân riêng tư mà còn gọi cả anh em đi cùng, không sợ bị lộ bí mật à?”

“Không sợ, bởi vì Vương Hải Ba không chỉ là người biết chuyện mà có khả năng còn là người tham gia cùng.” Đường Đào nói.

“Bác sĩ Đường, lời này của anh ý là sao vậy?” Trương Lực hơi lơ mơ.

“Chính là hai nam một nữ.”

“Hai nam một nữ làm sao? Ý của anh là Vương Hải Ba còn giúp họ trông chừng sao?” Trương Lực chớp mắt, nói rất nghiêm túc.

Những người khác đều nghe ra, Hàn Lệ còn ho khan một tiếng ra hiệu cho Trương Lực đừng hỏi nữa.

“Chị, chị ho cái gì thế, em nói không đúng à?”

Lúc này Hàn Lệ cũng cạn lời luôn, cười nói: “Chị cũng hiểu vì sao đến bây giờ cậu vẫn chưa có bạn gái rồi.”

“Gì kì vậy, chuyện này với chuyện có bạn gái hay không thì liên quan gì với nhau?”

Nhạc Dương vỗ trán cúi thấp đầu, cái EQ này thì ai độ nổi.

“Là chơi 3P đó, hiểu chưa?” Đường Đào nói.

“Éc, sở… sở thích của bọn họ cũng đặc biệt ghê. Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt Lưu Cường đột nhiên chạy ra khỏi nhà làm gì?” Trương Lực hơi xấu hổ, ánh mắt lấp lóe.

Vấn đề này mọi người cũng muốn biết. Sau khi Lưu Cường và Lý Sa Sa cãi nhau, anh ta tức giận bỏ nhà đi, nhưng vì sao lại phải tránh khỏi camera giám sát? Chuyện này không hợp logic.

“Bởi vì xảy ra chuyện rồi, bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó ở khu khai thác phát triển. Không phải sau khi Lưu Cường và Lý Sa Sa cãi nhau bỏ đi khỏi nhà, mà là anh ta về nhà để lấy thứ gì đó, vì vậy lí do phải tránh camera giám sát rất đơn giản: Anh ta không muốn bị cảnh sát biết được dấu vết của mình. Anh ta đang chạy nạn. Kết hợp với điều tra trước mắt của mọi người, tôi nghĩ e rằng Tiểu Ngọc cũng xảy ra chuyện rồi, hơn nữa rất có thể đã bị chôn dưới một gốc thông nào đó rồi.” Đường Đào một lần nữa đưa ra phán đoán.

Giáo sư Lôi cũng nhớ lại một chuyện, nói: “Lúc hai người bọn họ chạy đến khu khai thác phát triển là do Lưu Cường lái xe, lúc trở về lại đổi thành Vương Hải Ba, chuyện này rất kỳ lạ. Một người yêu xe trừ khi mình không thể lái xe, nếu không chắc chắn sẽ không bao giờ để người khác lái xe của mình. Lúc đi rõ ràng Lưu Cường đã uống rượu nhưng vẫn lái xe, có thể thấy anh ta là một người rất yêu xe. Tôi thấy chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó rồi nên anh ta mới không dám lái xe nữa. Mà tâm lý khủng hoảng sau khi giết người không dám lái xe là một lời giải thích hợp lý nhất. Lập tức thẩm vấn Vương Hải Ba, anh ta nhất định còn giấu giếm tình tiết quan trọng của vụ án.”

Lúc này, cửa phòng họp bỗng mở ra, một cảnh sát mặt mũi hưng phấn bước vào.

“Giáo sư, Vương Hải Ba chủ động khai báo!”

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ

Truyện PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.