Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp hiểm cảnh

Phiên bản Dịch · 1534 chữ

Đến khi tôi tỉnh lại, tất cả mây mù đều đã qua đi, bà đồng cũng đã thật sự được ông nội tôi mời tới. Ông nội trừ việc bị chút ngoại thương, còn những chuyện dọc đường đi thì sống chết không kể một chữ.

Người trong thôn tuy là không hỏi được gì nhưng từ đáy lòng cũng bội phục ông nội tôi, đến sinh kế của bố tôi cũng theo đó mà tốt lên không ít.

Ông nội nếu như không phải vì có đứa cháu không ra gì là tôi, tôi kéo chân ông nội, nếu không ông đã có thể tranh chức thôn trưởng trong làng.

Bởi vì kết hôn quá sớm, năm nay ông còn chưa tới 50 tuổi, vừa đúng độ tuổi đẹp nhất của đời người, trải nghiệm cũng nhiều nhất, có tiếng nói nhất định trong làng. Chỉ là có một đứa bé không may mắn là tôi, gia đình mới chịu cảnh bị kì thị này, đến cả bố tôi cũng không ngẩng đầu được trong làng.

Trải qua chuyện của bà đồng lần này, người dân trong làng đối xử với người của Hoàng gia rõ ràng là hòa thuận hơn một chút. Sau khi mời được bà đồng tới, gia đình đó nghèo đến leng keng, vì chuẩn bị lễ mời thần mà phải gõ cửa từng nhà để hóa duyên.

Người dân trong làng đều khá là thoáng tính, tự phát động quyên góp, nói là tặng luôn chứ không phải cho vay, cũng coi như giải quyết khó khăn của gia đình này. Còn đứa trẻ kia, sau khi được bà đồng làm phép một đêm cũng thuận lợi tỉnh lại. Chỉ là ánh mắt vẫn hơi ngơ ngơ, dường như hồn phách không đủ, đã trở thành một kẻ ngốc.

Kẻ ngốc không có phản ứng với bất cứ ai, cho dù đánh nó mắng nó nó cũng chỉ đứng ngây người ở chỗ đó, không nói năng gì, không khóc không ăn vạ.

Nhưng khi nhìn thấy tôi nó lại mười phần kích động, kêu loạn “á á”, bám lấy tôi không buông. Tôi biết đây chính là ý thức còn sót lại của nó quấy phá, thằng nhóc này cứ như chủ nợ của tôi vậy, cứ dây dưa không chịu buông, cứ vậy mà trở thành cái đuôi nhỏ sau mông tôi.

Trong lòng tôi hổ thẹn với nó, nếu không phải nhìn thấy cảnh tôi uống máu tươi nó cũng không đến nỗi rơi vào kết cục này. Thế nên mặc dù bị nó bám đến phát phiền, tôi cũng không nổi giận với nó.

Chỉ là cứ đi gần, khó tránh được việc nó sẽ phát hiện ra bí mật của tôi, có vài lần tôi đã chạy ra xa nó rồi mà vẫn bị nó nhìn thấy tôi uống máu.

Không còn kinh ngạc hét ầm lên như lần đầu tiên, lần này nó rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút tò mò, không nói gì mà hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau khi đứa nhỏ này trở lên ngốc nghếch, đến nói chuyện cũng khó khăn, chỉ là tôi vẫn cứ phải nghiêm túc cảnh cáo nó.

“Không được phép nói với người khác, nếu không anh bóp chết mày, nghe rõ chưa?”

Tôi lấy thân phận lão đại uy hiếp nó.

Nó tuy là lớn hơn tuôi một tuổi, nhưng ai bảo tôi không phải là đồ ngốc, mồm miệng lanh lẹ cưỡng ép trèo lên vị trí trên.

Đứa ngốc kia gọi là Phúc Quý Nhi, đã quen với việc tôi bá đạo như thế, nó không nói gì, cũng không gật đầu, tôi biết nó cũng là đứa ương ngạnh. Thế là đổi một kế sách khác, tôi khoác vai nó, trịnh trọng nói chuyện với nó.

“Phúc Quý Nhi, đi theo anh, sau này anh uống máu, còn thịt anh để cho mày ăn, hai người chúng ta đều vui vẻ, chuyện tốt như thế này mày còn đi đâu tìm được?”

Thịt nhiều quá, có lúc tôi còn ăn không hết, dù sao thì ba ngày một lần, đến cả sư phụ ngốc ăn khỏe như thế cũng còn ngán, hơn nữa ông ấy thích ăn cơm thiên hạ hơn, có hương vị hơn.

Chỗ thịt này, tôi đều lén lút vứt trước cửa nhà ông nội, để ông và người nhà xử lí, nếu không thì quá lãng phí. Còn về phần con mồi từ đâu tới, thì cái này một lời khó nói hết, không nói được, không tiện nói, cũng không thể nói.

Phúc Quý Nhi bậm môi, có thịt là cha là mẹ.

Từ đó về sau, nó tâm can tình nguyện đi theo tôi, sau khi tỉnh lại thì không nói chuyện được nữa, theo cách nói của sư phụ ngốc chính là quỷ hồn của nó không đầy đủ, là số chết trẻ.

Có thể tỉnh lại đều nhờ công lao của bà đồng, không nên cưỡng cầu quá nhiều.

Trong mắt của tôi bà đồng đã để lại ấn tượng rất sâu, người này có thể nghịch thiên cải mệnh, không phải người thường, có thể xưng thành thần.

Thế nhưng lúc đó hôn mê không có duyên gặp mặt, trong lòng tôi vẫn ngứa ngáy không thôi.

Hôm nay, nhân cơ hội sư phụ ngốc ngủ say li bì, tôi gọi Phúc Quý Nhi cùng đi đến chỗ bà đồng ở.

Phúc Quý Nhi không biết tôi định làm gì, chỉ biết là sẽ có thịt ăn, cứ thế mà bám theo đuôi. Khó có dịp được tự do hít thở, không bị ai quản thúc, cảm giác này khiến thân tâm tôi đều vui vẻ, nhịn không được mà cao hứng hát vài câu.

Trẻ nhỏ dễ quên, lúc này tôi sớm đã đem những lời cảnh cáo của sư phụ ngốc vứt ra sau đầu, rời khỏi địa giới của La Phù thôn.

Giây trước vui vẻ bao nhiêu, giây sau bi ai bấy nhiêu.

Không biết có bao nhiêu dã thú xuất hiện trong tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra. Bên tai tôi truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn, cảm giác không đúng, tôi lập tức kéo Phúc Quý Nhi đến trốn sau một tảng đá lớn.

Thông qua bụi cây tươi tốt, nhìn về phía con đường, có ba con chó sói hoang đang nhìn chằm chằm về hướng chúng tôi, tôi sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh.

Đồng thời, trong lòng lại một lần nữa thấy hối hận, tại sao mãi cứ quên mất lời dặn dò, đẩy mình vào cảnh nguy hiểm thế không biết. Đại khái là trải qua những năm tháng yên bình quá lâu, bắt đầu thấy ngứa cựa rồi.

Phúc Quý Nhi sợ đến tè ra quần, nước mắt tè le, cũng may nó là đứa ngốc, chỉ khóc khan, không đánh động đến đám sói hoang.

Lần trước ở Sơn Tinh Câu bị đám súc sinh này hại, không ngờ, hôm nay lại đến nữa.

Tôi vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, lúc này không biết lấy đâu ra dũng khí, lấy dao găm ra đập vào tảng đá, bày ra tư thế tấn công, khiêu khích đám sói hoang kia.

“Đến đây, tao không sợ chúng mày.”

Tôi là người đã từng giết gà rừng thỏ hoang, coi chuyện lấy máu là bình thường, không phải mấy cậu ấm cô chiêu được nuôi dưỡng trong nhà.

Mười năm không uổng phí, bà dì vẫn bắt tôi tập luyện một bộ công pháp, nghe nói có thể cường thân kiện thể, nếu luyện tốt còn có thể đi lại tự do ở sau núi.

Sau khi bà dì biến mất, tôi vẫn tập luyện như trước không hề lười biếng. Trong lòng nói, đây là thứ bà dì để lại cho tôi, quý giá vô cùng, không dám quên sự tồn tại của nó.

Hôm nay, đã đến lúc tôi kiểm tra thành quả.

Sau đó, tuy rằng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu đến chết, tôi vẫn bị cảnh trước mặt làm cho kinh sợ.

Lần này không có thợ săn Trương cứu mạng, đến là một đám hoàng bì tử, hồ li, còn có mấy con chó hoang hung dữ nữa, tất cả đứng thành hình cánh quạt, bao vây lấy ba con sói hoang kia.

Không biết tại sao, nhìn thấy cảnh trâu bò đánh nhau này, tôi đột nhiên lại thấy nhẹ nhàng.

Sức chiến đấu của hoàng bì tử đương nhiên không bằng sói hoang, nhưng mà số lượng đông, nhìn trước mắt, khắp cả núi cả đồng đều là chúng nó.

Con nào con nấy mặt mày hung dữ, nhe nanh múa vuốt, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.

Bà dì có nói, khi thần núi đánh nhau, có thể không can dự vào thì cứ cố gắng tránh càng xa càng tốt.

Thế nên, tôi nhảy xuống khỏi mỏm đá, kéo Phúc Quý Nhi từ từ lùi khỏi đấu trường.

Bạn đang đọc Phong thủy kiếp vận (truyện dịch) của Vạn Thiên Chi Huyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi telvekiss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.