Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

24:

2331 chữ

Âu Dương Hoa trong võ lâm thập đại tuấn tài bị đánh bại, nếu hắn chỉ là người trong võ lâm thập đại tuấn tài thì cũng không có gì, nhưng là một trong tam đại công tử của tứ đại thế gia, lấy thất bại mà chấm dứt trên lôi đài, đích xác làm cho mặt mũi của người trong tứ đại thế gia không biết để vào đâu.

Đối với đám thanh niên trong tứ đại thế gia mà nói, té ngã từ nơi này thì cũng phải bò lên từ nơi này.

Bởi vậy, trong một khắc Âu Dương Hoa ngã xuống, tất cần phải có người động thân đi ra, dùng hành động của bọn họ mà gìn giữ quang vinh của tứ đại thế gia. Đây là phải, cũng là điều tất nhiên.

Lúc này, đứng trước mặt Ngô Phách chính là Thượng Quan Viễn.

- Thượng Quan thiếu hiệp, ngươi không sợ quần hùng giang hồ giễu cợt tứ đại thế gia các ngươi xa luân chiến, lấy nhiều đánh ít sao? Ngô Phách cười lạnh nói với Thượng Quan Viễn.

Thượng Quan Viễn mỉm cười nói: - Phải vậy không? Ta cho rằng không như vậy. Có lẽ Ngô bang chủ chột dạ đi, nếu sợ hãi, cứ lăn xuống lôi đài đi còn kịp đó.

Hắn nói câu kế tiếp hiển nhiên đã thay đổi khẩu khí.

Ngô Phách mỉm cười đắc ý nói: - Nếu ta sợ hãi sẽ không đứng ở trên lôi đài này.

Thượng Quan Viễn lạnh lùng nói: - Thật đúng lúc, ta cũng sợ người đi xuống!

Nói xong hắn bắt đầu vận công.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Trải quan bốn lần chiến đấu kịch liệt, không ai hoài nghi thực lực siêu cường của Ngô Phách, tuyệt đối không phải chó ngáp phải ruồi mà thắng trận may mắn.

Có thể đánh chết thiếu trang chủ Vô Tâm sơn trang cùng thiếu chủ của Thái Sơn phái, đánh bị thương Lĩnh Nam song kiệt cùng Công Tôn Hoa, tuyệt đối không phải là nhân sĩ võ lâm bình thường.

Thực lực của Ngô Phách tuyệt đối nhất lưu, thậm chí mạnh nhất trong hàng ngũ nhất lưu.

Thượng Quan Viễn một trong võ lâm thập đại tuấn tài, một trong võ lâm tứ đại thế gia công tử.

Khi mười tám tuổi đã một mình xông vào Hắc Phong Trại, một mình một ngựa đánh tiêu diệt toàn bộ ba mươi sáu ác phỉ, một trận chiến mà thành danh. Tuyệt kỹ của hắn là “Thiên Lý bất lưu ngân” đó là kiếm chiêu sắc bén, nghe nói có thể sánh cùng Lưỡng Nghi Bát quái kiếm của Võ Đang, Độc Cô Cửu Kiếm của Hoa Sơn, Vô Địch Nhất kiếm của Kiếm Thần sơn trang, cũng xưng là võ lâm tứ đại tuyệt kỹ kiếm chiêu.

Nhưng lúc này, chỉ so quyền cước không luận đao kiếm.

Không có trường kiếm trong tay, Thượng Quan Viễn cũng đã định liệu trước. Ngô Phách không tiên phát chế nhân, Thượng Quan Viễn ra chiêu trước.

Hô! Chưởng phong xẹt qua, nội kình kinh người.

Thượng Quan Viên thân pháp nhẹ nhàng, chiêu thức quỷ dị, vừa nhìn cũng biết, hắn ngoại trừ kiếm pháp cao siêu, quyền thuật cũng không ít công phu. Nhưng mà Ngô Phách cũng không bình thường, nhìn khí thế hôm nay của hắn liền biết cũng có chuẩn bị kĩ mà tới.

Song phương nhanh chóng triển khai quyền cước đánh nhau, trong thời gian ngắn quyền chưởng như gió lớn!

Thượng Quan Viễn phát chiêu cực độc, dùng sức cực mạnh.

Ngô Phách lúc phòng thủ cũng ra chiêu cực kỳ ngoan độc, gần như là toàn đánh vào chỗ yếu hại trí mạng của Thượng Quan Viễn.

Quyền cước xẹt qua, mang theo nội lực phun trào, làm cho mọi người ở nơi khuất nắng cảm thấy một loại cảm giác rét lạnh, ngay cả những tấm đá lót màu xanh trên lôi đài đều bị đánh trúng làm bụi đất bay lên, sát khí đột nhiên tăng mạnh.

Cái này tuyệt đối không phải là dùng võ kết bạn càng không phải là luận bàn võ nghệ, đây là chiến đấu sống còn, khoảnh khắc thắng bại, có lẽ chính là sinh tử ly biệt!

Người của tứ đại thế gia trái tim đều vọt tới cuống họng rồi. Bọn họ khốn khổ cân nhắc Ngô Phách này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không ngờ có thể đánh bại mấy người mà sức lực vẫn còn dư thừa, khí thế kinh người tới vậy.

Mười chiêu qua…

Một trăm chiêu …

Ba trăm chiêu …

Thượng Quan Viễn cùng Ngô Phách càng đấu càng phó phân thắng bại, có công có thủ. Đám người xem như si ngốc cũng không kìm nổi bắt đầu đự đoán thắng bại.

Rất nhiều người đều xem trọng Thượng Quan Viễn, nguyên nhân đơn giản, tận lực liều mạng sau một canh giờ, tuổi trẻ lực thịnh thì càng có ưu thế rõ ràng, ngoại trừ võ nghệ thành thạo, sức chịu đựng cũng là nhân tố quyết định.

Hai người đấu tới sau ba trăm chiêu Ngô Phách thủ nhiều công ít, hoàn cảnh ngày càng xấu, quyền của Thượng Quan Viễn giống như thương long nhập hải, xuất quỷ nhập thần, từng quyền bức thẳng vào yếu hại của đối phương. Tuy rằng Thượng Quan Viễn còn chưa đánh trúng nơi yếu hại của Ngô Phách lần nào, nhưng nếu bị đánh trúng, nhất định sẽ tróc da bong thịt. Thượng Quan Viễn làm cho Ngô Phách chỉ có thể thủ thế, tránh bị quyền cước của Thượng Quan Viễn gây cho thương tích.

Có mấy lần Ngô Phách xuất ra kỳ chiêu muốn thoát khỏi hoàn cảnh không thuận lợi, tiếc rằng phản ứng của Thượng Quan Viễn nhanh hơn hắn, chẳng những dễ dàng phá giải thế công, hơn nữa thiếu chút nữa làm hắn bị thương.

Lại năm mươi chiêu qua đi…

Thượng Quan Viễn dường như thấy được ánh rạng đông của thắng lợi, hắn chỉ có một kích. Làm Ngô Phách chẳng những chưa thoát khỏi thế cục, ngược lại càng bị động, mắt thấy sắp bại trận tới nơi, đột nhiên trong mắt hiện lên một đạo hào quang kỳ lạ, nắm tay trước mặt đột nhiên hóa thành vô số quyền chưởng, đồng thời phất ra vô số quyền ảnh đánh thật mạnh về phía Thượng Quan Viễn. Ngô Phách đột nhiên nổi lên đầy trời quyền ảnh, giống như ảo ảnh trong ảo ảnh, làm người ta không thể phân rõ quyền ảnh hư thật.

Thượng Quan Viễn biết Ngô Phách tự đưa mình tới chỗ chết rồi sau đó phát sinh ra kỹ xảo, ý đồ dùng nó làm nhiễu loạn phán đoán của mình, hắn cười lạnh một tiếng, lập tức phát lực toàn thân, tập trung lực lượng đánh vào ngực Ngô Phách. Thượng Quan Viễn căn bản không để ý quyền ảnh chém ra của Ngô Phách, hắn tập trung một mục tiêu duy nhất – ngực của Ngô Phách.

Hắn muốn một quyền định càn khôn, phân thắng bại.

Ngô Phách cười lạnh, đắc ý cười lạnh.

Nụ cười quỷ dị của hắn làm Thượng Quan Viễn tâm run lên, chẳng lẽ có gian trá? Phát ra quyền giống như bát nước hất ra, không thể vãn hồi. Thượng Quan Viễn dùng lực liều mạng, không kể thành bại.

Kỳ thật thành bại thường thường ngay ở một ý niệm.

Thắng bại sẽ phân rõ.

Chỉ thấy thân hình Ngô Phách chợt lóe, không dám dùng toàn lực đón nhận một chiêu bài sơn đảo hải của Thượng Quan Viễn, chỉ có nhẹ nhàng xẹt qua một thế “Thuận Thủy Thôi Chu” chụp thẳng vào tay phải Thượng Quan Viễn, Chẳng lẽ lại là một cái bẫy “Dụ địch xâm nhập” Thượng Quan Viễn cả kinh, cảnh thất bại của Âu Dương Hoa hiện lên trong đầu hắn.

Thượng Quan Viễn lúc này còn có cơ hội biến chiên, nhưng biến chiêu hoặc triệt chiêu là làm mình lâm vào bị động toàn diện. Ai biết cũng nói, Thượng Quan Viễn mà triệt chiêu, Ngô Phách sẽ thừa thắng xông lên.

Công thủ đổi chỗ.

Ý nghĩa thắng bại cũng tùy thời đổi chỗ.

Lúc này Thượng Quan Viễn đã đánh một canh bạc lớn, không triệt chiêu đổi thức, trường quyền tiếp tục đẩy mạnh về phía trước.

Hô ! Quyền phong bạo khởi!

- Thiên địa nhất sát! Thượng Quan tỷ muội đồng thời hô kinh hãi, thần sắc đầy vẻ hoảng sợ. Các nàng biết ca ca mình đã muốn đưa mình vào chỗ chết rồi đánh cược một phen. “Thiên địa nhất sát!” Hàm ý một kích toàn lực không có đường lui.

Thắng thua ở một chiêu này.

Trường quyền của Thượng Quan Viễn lập tức hóa thành quyền phong sắc bén, giống hệt kiếm chiêu “Thiên Lý Bất Lưu Ngân” bức bách kinh người. Quyền ra, như sao băng bay về phía Ngô Phách.

Hai người gần trong gang tấc, trường quyền lập tức lóe tới, Ngô Phách vội vàng dừng thân quyền diễn “Phong Vũ Bất Thấu” cách trở trường quyền như tia chớp của Thượng Quan Viễn đánh tới tâm khảm.

Ngô Phách kỳ thật không có đường lui, nhưng hắn không có tiếp tục né tránh, tự như cao thủ bị huyết tinh quyết đấu làm cho ham mê. Ngô Phách đột nhiên nổi hào hùng vạn trượng, toàn thân vận khí lực không ngờ toàn lực đón nhận “Thiên địa nhất sát!” của Thượng Quan Viễn. - Ầm! Thượng Quan Viễn xuất quyền bị Ngô Phách ngăn, nhưng song quyền của Thượng Quan Viễn vẫn mạnh mẽ đánh trúng vào cánh tay trái của Ngô Phách, làm cho ống tay áo của hắn hóa thành bột phấn bay đi. Ngay cả cánh tay trên cơ thể hắn cũng run rẩy, dư lực làm cho cả người hắn quay cuồng, xoay tròn. Nếu đổi lại là người thường thì cánh tay này đã sớm bị phế rồi.

Ngô Phách quyết không phải là người bình thường. Nhưng thực lực của Thượng Quan Viễn mạnh mẽ cũng thấy được.

Thượng Quan Viễn xướng quyền bị chặn, chân đồng thời quét ngang ra, tốc độ cùng uy lực kinh người!

Biến chiên nhanh như vậy, thật sự hiếm thấy.

“Hoành Phách Nhật Lưu!” Thượng Quan Viễn lại ra một chiêu tuyệt sát. Ngô Phách rất giỏi, dường như đã đoán được Thượng Quan Viễn còn có sát chiêu phía sau, nội lực còn chưa bộc phát toàn bộ, thân hình đột biến, chém ra một trường quyền, chém thẳng vào đùi phải của Thượng Quan Viễn. Thân thể đồng thời bay lên trời, dùng quyền toàn lực đánh tới Thượng Quan Viễn.

Thân ảnh Ngô Phách giống như Hỏa Long Thăng Thiên, giữa không trung, đột nhiên chúc đầu xuống thành một góc vuông, hỏa long kia phun trào năng lượng kinh người, phạm vi hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy hỏa long đầy trời. Một đám người đứng xem, không một ai không cảm nhận được được nóng phát ra từ người Ngô Phách.

Ngô Phách lúc này tựa như rồng bay phun lửa thiêu đốt vậy. Cảnh tượng tráng lệ giống như cửu dương trên bầu trời đang quan sát khắp mặt đất.

“Phi Long Tại Thiên!” Minh Chân, Mộ Dung Chí, cùng vài vị võ lâm nguyên lão đồng thời kinh hô đứng lên.

“Phi Long Tại Thiên” chính là tuyệt kỹ bí truyền nhiều thế hệ của chưởng môn Ảo Kiếm Minh, nhưng mà một đương gia của Cự Kình Bang không ngờ lại xuất ra tuyệt học của Ảo Kiếm Minh, không thể không làm các vị cao thủ ở đây chấn kinh.

Ngay khi bọn Minh Chân còn đang thán phục ngạc nhiên thì một tiếng nổ lớn vang lên “Ầm!”

Hỏa lỏng va chạm thẳng với Thượng Quan Viễn ở dưới, phun trào từng đợt sóng nhiệt nổ mạnh!

Chỉ nghe một tiếng hét vang trời “A..”. nhìn theo thanh âm chỉ thấy Thượng Quan Viễn thống khổ lăn mình ngã xuống đất.

Xong rồi, người của tứ đại thế gia trong lòng đồng thời cảm thán.

Tứ đại thế gia bại trận liên tiếp hai lần, ai có năng lực dự đoán được chứ. Ánh lửa tan đi, Ngô Phách lảo đảo liên tiếp, cuối cùng cũng miễn cưỡng dừng lại, thu quyền, trụ thân mình không ngừng thở dốc nói: - Đa tạ. Thật lâu sau mọi người trên dưới đài choáng váng, bị một trận chiến này làm cho phấn khích ngây người.

Mãi tới khi Ngô Phách “Đa tạ!” một tiếng người dưới đài mới chấn động, gần như tất cả mọi người phải trầm trồ khen ngợi Ngô Phách.

Thắng làm vua, vũ lực là cao nhất, huyết tinh tàn bạo có đôi khi cũng sẽ sinh ra một loại sùng bái mù quáng.

Lúc Ngô Phách đánh bay Thượng Quan Viễn mọi người dường như quên hắn đã hạ sát thủ với Lâm Tuấn cùng Tần Tường.

Lúc này chỉ sợ ngoại trừ tứ đại thế gia thì Lâm Tuyết Nhân trong lòng khó chịu nhất.

Lúc Thượng Quan Viễn được người của Thượng Quan thế gia nhẹ nhàng đưa hắn rời lôi đài, trong mắt hắn đầy nhục nhã cùng cừu hận, đối với hắn mà nói, đây là nhục nhã cả đời khó quên.

Cảm thụ trong lòng Thượng Quan Viễn chỉ sợ cũng là cảm thụ trong nội tâm của tứ đại thế gia…

Chữ sỉ nhục thất bại này khắc sâu vào trong lòng thế hệ trẻ tuổi của tứ đại thế gia, bỏ đi không được….

Bạn đang đọc Phong Lưu Kỳ Hiệp của nguyenanhnguyen231998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.