Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra giang hồ

Tiểu thuyết gốc · 1917 chữ

“Cái gì? Thiên nhi đã xuống núi ?” Lâm Thục Trinh nghe đến tin này, lập tức tinh thần chấn động, gần như muốn ngất tại chỗ.

Lăng Chấn Nhạc đọc thư của nhi tử, liền phẫn nộ: “Tên tiểu tử ngày, phản rồi phản rồi!”

Nhạc Lâm Lam quỳ xuống khóc nức nở: “ Sư phụ sư mẫu, tất cả do Lâm Lam không tốt, không lưu tâm đến sư đệ.”

Lăng Chấn Nhạc nói: “Có nói gì cũng vô dụng, hiện tai không thích hợp để truy cứu trách nhiệm!

Lâm Thục Trinh nói: “Chàng tính thế nào? Mau nhanh chóng phái người đưa Thiên nhi trở về!”

Lăng Chấn Nhạc nói: “Xác định cần phải phái người đưa nó về, vấn đề nghiêm trọng hiện tại là nó luôn kháng nghị hôn sự này. Liệu khi hồi sơn, nó có đồng ý hay không? Việc này ta phải trao đổi với Minh Vinh huynh.

Lâm Thục Trinh lo lắng nói: “Trước tiên phải tìm Thiên nhi về.”

Thái Tư Nhã nói: “Tỷ không nên lo lắng quá, kỳ thật đêm qua muội có gặp Hạo Thiên. Nó không như tỷ tưởng tượng.” Nói rồi nàng tường thuật lại sự tình đêm qua.

Lăng Chấn Nhạc sau khi suy nghĩ mọi việc, nghiêm túc nói: “Được rồi! Lâm Lam, Lâm Anh, Nhân Nhân, Nguyệt Thi phụ trách xuống núi tìm Hạo Thiên, nếu nó không muốn về, các con bảo hộ nó, không để cho nó gặp tai nạn, phải lập tức truyền báo sự tình cho chúng ta! Ta phải viết thư cho Minh Vinh huynh hoãn hôn sự lại. Ta cùng Thục Trinh hôm nay bắt đầu bế quan tu luyện, sự vụ Hoa Sơn do Tư Nhã cùng Dật Phi xử lý.

Lâm Thục Trinh nói: “Liệu như thế có ổn không sư huynh?”

Lăng Chấn Nhạc nói:” Hiện tại chỉ còn cách đó, không phải muội cũng muốn hạ sơn tìm nó chứ? Tư Nhã nói đúng, chúng ta đã quản giáo nó quá nhiều. Nên để Thiên nhi có không gian tự do, cho nó du ngoạn giang hồ!”

Lăng ngạo thiên mặt trên người Một bộ y phục trắng, trên tay cầm 1 bao nảy , Rời khỏi Hoa Sơn từ đêm đến hiện tại, chàng đã qua Hoa Âm Huyền, thẳng tiến đến Giang Nam phồn hoa.

Hiện tại đã vào cuối thu, thời tiết trở nên lạnh giá, đặc biệt vào sáng sớm, làm cho người người đều có cảm giác đông lạnh. Lăng Hạo Thiên đã đến một tiểu trấn , với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chàng không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào cả.

Hiện tại người qua lại trong tiểu trấn đều thân mang quần áo rất dày , co ro ẩn mình vào trong áo choàng, lần đầu tiên thấy một người chỉ mặt y phục mỏng manh đương nhiên là Hạo Thiên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nên chú ý đến.

Người khác nhìn chàng, chàng nhìn mọi người. Đường đường nhi tử chưởng môn Hoa Sơn, bộ dạng cứ trông như lão quái nhân xuất hiện tại đây.

Lăng Hạo Thiên bôn tẩu đã được một ngày, cảm thấy bụng đói, tại tiểu trấn ghé tửu quán tên “Duyệt Lai ”, ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy một vị chưưởng quỹ độ tuổi trung niên và một tiểu nhị, không thể kìm nén được nở một nụ cười. So sánh với "Thập Hào Viên " đại tửu quản ở Hoa Âm Thành, "Duyệt Lai " thật là đơn sơ bình dị. Lăng Hạo Thiên lần đầu tiên ra giang hồ một chút kinh nghiệm cũng không có, nhưng sự đối lập này chàng cũng hiểu.

Vị chưởng quầy trung niên thấy kháchđến liền cười bảo với tiểu nhị: “Mau đốt lửa sưởi ấm cho thiếu gia.”

Không cần,Ta nhạy cảm với nhiệt độ!” Lăng Hạo Thiên thân mặt Linh Lung chiến giáp, đao thương bất nhập, cũng có thể kháng hàn duy trì thân nhiệt. Vì thế chàng không phải cảm thấy lạnh.

Chưởng quầy ngạc nhiên nói: Nóng? Tiểu huynh đệ, sáng nay trời rất lạnh mà!”

Lăng Hạo Thiên cười nói: “Lạnh hơn thì tốt, chưởng quầy, chàng quan sát chung quang thấy trong tửu quán này ngoài một trưởng quầy , cùng với một tiểu nhị nên khó hiểu gọi hỏi trưởng quầy :tại sao đệ nhất tửu quán ở thị trấn này chỉ có một khách nhân là ta vậy!”

Chưỡng quầy vội giải thích : “Ai! Sáng sớm lạnh giá như thế này, có ai mà rời khỏi nhà? Thiếu gia, trông ngài hình như từ xa đến, đến tiểu trấn của chúng tôi, thật hiếm!”

Lăng Hạo Thiên nói: “Phải?. Cổ nhân có câu: “Đọc vạn quyển thư bất hành vạn lý lộ*

ta phải đi khắp đất nước, du ngoạn khắp giang sơn Đại Minh, ngắm nhìn danh lam thắng cảnh.”

(*Xem vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm.).

Chưởng quầy nói: “Thật có chí khí, nhưng phải cẩn thận!” Tuy thiên hạ hiện tại thái bình thịnh thế, nhưng việc giết người báo thù thường xuyên xảy ra, thiếu gia còn trẻ đến giang hồ, có những việc chỉ nên quan sát là tốt.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Đa tạ chưởng quầy đã hảo tâm cảnh bảo, cho ta một gian phòng thượng hạng, ta đã đi từ đêm qua đến giờ, phải nghỉ ngơi, ngươi hãy mang cho ta thức ăn ngon và rượu nhắm! Ta đói lắm rồi!”

Nói rồi, đặt một khỏi ngân lượng lên bàn chưởng quầy.

Chưởng quầy tiếp lấy ngân lượng, mừng rỡ nói: “Hảo! Đến ngay. Tiểu Lý tử, mau đưa thiếu gia đến thượng phòng.” Tiểu nhị lập tức đưa Lăng Hạo Thiên đến phòng.

Sau khi tiểu nhị rời đi, Lăng Hạo Thiên đẩy cửa sổ ra , ngắm nhìn mặt trời mọc , khướu giác ngửi hàn mai chi thanh hương, cảm thấy tinh thần sảng khoái, xuất khẩu thành thơ:

"Liễu xanh cỏ ngát hương ngoài lộ

Tuổi trẻ ra đi đâu có khó

Trên lầu trằn trọc suốt năm canh

Ly biệt tháng ba hoa ướt rũ

Vô tình nào khổ tựa đa tình

Một tấc tơ lòng muôn vạn mớ

Chân trời mặt đất còn chia ngăn

Chỉ có nhớ nhau không hạn chỗ"

( Bài thơ Ngọc Lâu Xuân

Tác giả: Án Thù)

Lăng Hạo Thiên đang chìm đắm, say mê ngăm thơ, đột nhiên từ phía sau có âm thanh: “Thiếu gia, thơ hay ,thơ hay a!”

Lăng Hạo Thiên quay đầu lại , mang khay gỗ đựng thức ăn và rượu đến, cười nói: “Tiểu nhị, ngươi có lạnh lắm không?”

Tiểu nhị mỉm cười, thức ăn và rượu đã đặt lên bàn, vội cáo lui.

Lăng Hạo Thiên nở nụ cười, ngồi xuống bàn, nhịn đói từ đêm đến giờ, vội vàng ngồi xuống bàn ,ăn uống tựa như đã bị bỏ đói mười ngày.

Rượu tuy không ngon như rượu ở Hoa Sơn nhưng cũng được. Lăng Hạo Thiên toàn thân cảm thấy nóng bức, cởi bỏ y phục bên ngoài ra , chỉ mặc áo lót và đoản khố ngắn ngồi ăn uống.

Dùng được nửa canh giờ, Lăng Hạo Thiên quyết định đóng cửa sổ để nghỉ ngơi, bổng nhiên từ xa trên đường phố truyền đến âm thanh: “Tiểu tử, không được trốn!” Đại ca, giết hắn!”

Lăng Hạo Thiên phấn chấn tinh thần , có chém giết rồi! Ha ha cưối cùng anh hùng cũng có cơ hội thể hiện mình. Tuy không phải anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng thi triển được khí khái anh hùng!”

Lăng Hạo Thiên nghĩ đến việc thể hiện uy phong anh hùng, không muốn đi ngủ nữa!

Chàng chỉ muốn ra ngoài,ra tay hành hiệp trưỡng nghĩa, . Lăng Hạo Thiên đột nhiên nhớ đến lời căn dặn của Thái Tư Nhã: “Giang hồ hiểm ác, tất yếu có lúc phải cùng giang hồ phân tranh, bản thân sa chân, hà huống còn liên lụy Hoa Sơn phái.” Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm: “Đây là phạm vi Hoa Sơn, bộc lộ võ công, phụ thân sẽ phát giác ra ta, bắt ta trở về, việc của người ta, ta không thể quản lý!”Chàng đóng cửa lại.

Đột nhiên, ngoài phòng nghe thấy tiếng tiểu nhị hốt hoảng truyền vào: “Chưởng quầy, không ổn rồi! Bên ngoài có người xông vào kìa!”

Chưởng quầy đại khí trách: “Ngu ngốc! Làm sao có ai có thể xông vào! Thật thiếu hiểu biết! Đã bảo ngươi học một ít thi thư, ngươi không học, lại nói những lời ngốc nghếch vô tri này!”

Chưỡng quầy điên cuồng nói một hồi, chợt nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh cường bạo: “Tiểu quỷ, khai mau!”

Tiếp theo đó, một thanh âm gõ cửa và phá huỷ đồ đạc.

Lăng Hạo Thiên không muốn quản việc người khác, nhưng nghe thanh âm đối phương hung ác, vội mang theo bình rượu, mở cửa phóng vội ra đại sảnh.

Chỉ thấy một thư sinh thân thể yếu ớt , đang bị ba tên to lớn đằng đằng sát khí bao quanh, hắn ta không thể chống cự lại , tình huống vô cùng nguy hiểm.

“Ba người đánh một! Vô lý!” Lăng Hạo Thiên chứng kiến, tâm thần phẫn nộ, vội nói lớn: “Tiểu nhị, thêm một ít rượu!”

Chưởng quầy đang ẩn nấp sau quầy, nghe thấy tiếng chàng, vội vẫy tay: “Thiếu gia, người mau nhanh chóng vào phòng, rượu sẽ nhanh chóng được mang đến.”

Lăng Hạo Thiên mỉm cười nói: “Chưởng quầy, người thật là , người không phải vì ta không mua vé, nên cấm ta xem chứ!”

Chưởng quầy nghe những lời này, nghĩ tiểu tử này thật không biết sống chết, không lẽ không trông thấy người ta đánh nhau? Lúc này mà còn nói đùa, vì thế lo lắng nói: “Không…không…Ngài về phòng trước. Rượu sẽ mang đến ngay.”

Lăng Hạo Thiên cười: “Chưởng quầy, việc tốt như thế! Sao người không xem.” Nói rồi thuận tay bóc lấy hột đậu phộng rang trên bàn , nhâm nhi, làm khán giả đón xem kịch, lòng nghĩ thầm: “Xem chiêu thức võ công của ba gã này, có lẽ là người Thần Ưng Bảo, phụ thân nói, họ không tốt, quả là đúng.”

Hiện tại, nghe thấy thư sinh nói lớn: “Ta liều mạng với ngươi.” Nói rồi, hai tay phóng ra chiêu thức: “Khai Thiên Tích Địa”, nhắm vào một tên to lớn trước mặt.

Tên này lạnh lùng đằng hắng, lách người né tránh. Ra chiêu“Thần Long Bái Vỹ” muốn chấn nát xương thiếu niên đó. Lăng Hạo Thiên lặp tức ném một vỏ đậu phộng rang. “Phanh” tên to lớn đang sử dụng chiêu Thần Long bái Vỹ phải ngừng lại, ôm lấy mông xoa xoa, “ai da”, rên rỉ thống khổ.

Lăng Hạo Thiên cười thầm, thật đúng là thị Tử Hà Thần Công lợ hại thật , dù cho chàng mới luyện đến tầng thứ năm nhưng cũng sử dụng được chiêu “Đàn chỉ thần công”,bắn ra vỏ đậu phộng vừa rồi.

Hai tên to lớn còn lại hoang mang nhìn về hướng Lăng Hạo Thiên. Họ không tưởng tượng được, tại tiểu trấn này, cũng có võ lâm cao thủ. Võ lâm đương nhiên ngọa hổ tàng long nhiều vô kể !

Bạn đang đọc Phong lưu giang hồ sáng tác bởi Khanh0919201
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanh0919201
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.