Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Phần Nhỏ

1814 chữ

Dương Thiên không biết cách mang Tiếp Thiên Thần Thụ đi, hắn cũng không cho rằng mình làm được chuyện này. Lớn như vậy, lại không thu vào không gian giới chỉ hay động thiên được, mang đi được mới là lạ. Cho nên, thứ mà Dương Thiên nhắm đến là tinh hoa của Tiếp Thiên Thần Thụ.

Thân là Thần Thụ nối liền Tiên Giới, Tiếp Thiên Thần Thụ cứng rắc không cách nào hình dung. Đừng nhìn Đế Nguyên tốn gần trăm năm mới bẻ gãy được một cành của nó, đổi lại là một vị Tiên Đế khác, e rằng cả đời cũng chưa chắc làm được. May mắn, cây Tiếp Thiên Thần Thụ thứ 11 này không nằm trong pháp tắc của thế giới, cho dù nó bằng cách nào tồn tại đến lúc này cũng không thể nào phát triển đến mức trưởng thành. Không trưởng thành liền dễ xử, Dương Thiên có rất nhiều cách khai thác. Hắn chỉ cần thử lần lượt từng cách là được.

Thời gian trôi đi rất nhanh, thấm thoát đã hơn 3 tháng. Trong khoảng thời gian này, Nghiêm trưởng lão thỉnh thoáng có ghé qua kiểm tra. Huyễn thuật mà Dương Thiên sử dụng rất cao siêu, lại cộng thêm Phá Thiên hỗ trợ, tên kia cũng không phát hiện ra điểm gì lạ. Những tài liệu Dương Thiên yêu cầu hắn đều rất quý giá, Nghiêm trưởng lão tất nhiên không thể thu thập hết. Hắn chỉ chú ý đến những thứ hỗ trợ tu luyện Bắc Cực Thần Quang Nhãn. Dù sao ngay từ đầu tên này đã không có ý định tha cho Dương Thiên.

Về phần Mạt Mạt, dưới sự hướng dẫn của Đế Nguyên đã thành công ẩn nấp khỏi sự truy bắt của Xạ Nhật Tông. Mấy ngày qua, trên dưới Xạ Nhật Tông cũng vì chuyện này mà hỗn loạn, vị trưởng lão cha của Lý Hoàng nghe tin con mình bị giết chết liền phẫn nộ, ra lệnh bằng mọi giá phải tìm được hung thủ. Bọn hắn hầu như lục tung Xạ Nhật Tông nhưng vẫn không tìm được tung tích Mạt Mạt, cộng thêm lệnh bài của Lý Hoàng biến mất, tất cả đều tin rằng Mạt Mạt đã sớm rời khỏi Xạ Nhật Tông. Vì vậy, Xạ Nhật Tông cử người ra ngoài tìm kiếm Mạt Mạt, nàng cùng Đế Nguyên xem như không còn nguy hiểm gì nữa.

Ba tháng trôi qua, Dương Thiên một lần nữa trở lại khu rừng nơi hắn chia tay Mạt Mạt. Dựa vào mối liên hệ giữa Nghịch Châu và Đế Nguyên, Dương Thiên rất nhanh tìm được nơi ẩn nấp của hai người.

Quả không ngoài dự kiến, Đế Nguyên rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Thời kỳ viễn cổ so với hiện tại khắc nghiệt hơn rất nhiều, nếu không có thủ đoạn bảo mệnh tốt, còn sống đã là một điều khó khăn, đừng nói đến trở thành Tổ Long được Long Tộc tôn thờ.

Nơi Đế Nguyên cùng Mạt Mạt đang trú ẩn là một hang động bên dưới một gốc đại thụ, được hắn dùng một loại huyễn thuật đặc biệt che mắt. Đế Nguyên mượn nhờ linh lực của Mạt Mạt để tạo ra Long Văn huyễn thuật, tuy cấp bậc không quá cao nhưng lại rất khó phát hiện. Dù sao cũng là Tổ Long, chút tài lẻ này đương nhiên phải có.

Dương Thiên đi lại gần, tiện tay nhổ bật gốc cây kia ném sang một bên. Nhìn Mạt Mạt gương mặt trắng bệch liền bật cười:

- Ta có đáng sợ như vậy sao?

Mạt Mạt từ hoảng sợ chuyển sang mừng rỡ, vội bay đến ôm lấy Dương Thiên:

- Tiền bối, mấy ngày qua ngươi đã đi đâu, ta thực sự rất sợ a.

Dương Thiên xoa đầu nàng:

- Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm hại được ngươi.

Đế Nguyên đứng ở một bên, âm thầm dựng ngón tay cái. Thực sự khinh thường tiểu tử này, trình độ tán gái quả thực siêu đẳng. Hầu như không cần làm gì đã lấy được lòng một thiếu nữ đáng yêu như vậy. Không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng hại mắt trước mặt, Đế Nguyên liền lên tiếng phá hoại:

- Dương Thiên, ngươi đi lâu như vậy, hẳn là đã có thu hoạch?

Dương Thiên gật đầu:

- Xác thực vẫn tồn tại, chỉ là phát triển còn vượt qua dự kiến của chúng ta. May mắn, vì bị giới hạn bởi pháp tắc bản nguyên nên không cách nào trưởng thành được.

Pháp tắc bản nguyên là những pháp tắc trụ cột hình thành lên thế giới này. Tu sĩ thông thường đạt đến Đại Thừa kỳ có thể sửa đổi những pháp tắc cơ bản trong một khu vực nhất định. Tu vị càng cao, khả năng này càng được mở rộng. Pháp tắc bản nguyên thì khác, sửa đổi nó sẽ thay đổi toàn bộ quy luật của thế giới. Loại pháp tắc cấp bậc này, cho dù Tiên Đế cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Tiếp Thiên Thần Thụ nối liền Thập Đại Tiên Giới, giữ cho bọn chúng có liên hệ với nhau, không tách rời, đảm bảo sự cân bằng. Vì vậy, Tiếp Thiên Thần Thụ chỉ có mười cây, đây là pháp tắc bản nguyên, hơn nữa còn là pháp tắc trụ cột, Tiên Đế cũng không cách nào thay đổi được, trừ phi là Chân Tiên...

Cho nên cũng vì pháp tắc bản nguyên này, cây Tiếp Thiên Thần Thụ do Đế Nguyên trồng lên phát triển đến mức nào cũng không thể ở vào hình thái trưởng thành. Đối với Dương Thiên đây là chuyện tốt, không trưởng thành mới dễ khai thác.

Đế Nguyên cũng hiểu chuyện này, ánh mắt hắn có phần hưng phấn:

- Thế nào, đã thu được thứ gì, mau lấy ra cho ta xem.

Dương Thiên lấy ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh. Đế Nguyên lướt qua một lần, tỏ vẻ thất vọng:

- Ít như vậy?

Dương Thiên trợn mắt:

- Ngươi cho rằng Tiếp Thiên Thần Thụ là một khúc gỗ mục? Tinh hoa của nó dễ khai thác như vậy sao? Ta chỉ lấy một phần rất nhỏ. Tốc độ khai thác khá chậm, mất nhiều hơn được. Tạm thời lưu lại trên đó một đạo ấn ký, chờ đến khi tu vị của ta khôi phục đến Bán Tiên, có thể mượn nó để trở lại thành Trảm Tiên Tiên Đế năm xưa.

Đế Nguyên nghi hoặc:

- Dương Thiên, ta có điều chưa rõ. Ngươi rốt cuộc là đang trọng tu hay là do thương thế quá nặng không thể phát huy tu vị thực sự?

Dương Thiên ngẩn ra vài giây rồi đáp lại:

- Không hổ là Tổ Long, ngươi là người đầu tiên nhìn ra được chuyện này. Năm xưa ta tham gia một trận chiến khiến bản thân trọng thương, do thương thế quá nặng khiến một thân tu vị không thể phát huy. Trên cơ bản, ta vẫn có thể sử dụng sức mạnh ở cấp bậc Tiên Đế, nhưng sau đó cái mạng này cũng sẽ khó giữ được.

Đế Nguyên vui vẻ:

- Vậy thì đơn giản hơn ta nghĩ rất nhiều. Trọng tu còn có chút phiền phức, ta còn cho rằng trăm năm đạt đến Tiên Đế là chuyện hư cấu. Còn khôi phục thương thế đơn thuần, trăm năm tuy có khó khăn nhưng không phải là không thể.

- Có lẽ ngươi nên đi tìm vài quyển thư tịch về những thiên tài của Tiên Giới trong thời gian gần đây.

- Có ý gì?

- Tìm được phần nói về Trảm Tiên Tiên Đế, ngươi tự khắc sẽ hiểu.

Dương Thiên từ phàm nhân bước vào Tiên Đế chỉ trong 500 năm, hơn nữa còn là Trảm Tiên Tiên Đế được đánh giá là mạnh nhất trong hàng ngũ Tiên Đế. Chỉ cần Đế Nguyên đọc được tiểu sử về hắn liền biết được, cho dù là trọng tu hay khôi phục, thời gian trăm năm không phải là vấn đề lớn. Tất nhiên, Tu Chân Giới xem trọng nhất vẫn là cơ duyên, gần đây vận khí của Dương Thiên không được tốt lắm. Nói đúng hơn, từ khi trở lại Tu Chân Giới, vận khí của Dương Thiên vẫn luôn rất tệ, trừ việc đào hoa vận vẫn rất thịnh.

Hai người giao lưu trong ý thức, Mạt Mạt không hề hay biết. Nàng dùng đôi mắt to tròn nhìn Dương Thiên:

- Tiền bối, hiện tại chúng ta có thể đi được chưa.Tiếp tục ở lại sẽ nơi này khiến ta bị ám ảnh, nhất là tên khốn nạn Lý Hoàng kia.

Dương Thiên bật cười:

- Mạt Mạt, nữ nhân nên hiền thục một chút, không nên mắng chửi.

- Tiền bối, người ta chỉ là có chút khó chịu.

- Được rồi, mọi việc xem như hoàn thành, ta quay lại lấy một thứ xong sẽ lập tức rời đi.

Khác với Đan Đan, Phá Thiên tuy có linh trí nhưng rất chậm phát triển. Loại bảo vật nghịch thiên như nó, muốn phát triển cần có thời gian hàng chục vạn năm. Từ lúc Dương Thiên luyện chế ra Phá Thiên còn chưa đến 400 năm, linh trí cần còn rất kém. Nếu linh trí đủ cao hoặc không có linh trí, Dương Thiên chỉ cần một tia ý niệm cũng có thể triệu hồi nó. Nửa vời như hiện tại đúng là có chút phiền phức.

Mang theo Mạt Mạt trở về động phủ mà Nghiêm trưởng lão đã sắp xếp cho hắn, Dương Thiên không vội vả tiến vào mà đứng ở ngoài quan sát. Mượn nhờ huyễn thuật của Đế Nguyên cùng Liễm Khí Thuật của mình, Dương Thiên cùng Mạt Mạt từ từ chờ đợi. Lần này Nghiêm trưởng lão ở lại khá lâu. Đã hơn ba tháng trôi qua, Dương Thiên chép lại phương pháp tu luyện Bắc Cực Thần Quang Nhãn lâu như vậy đã khiến tên này nghi ngờ.

Bất quá, Dương Thiên đã có chuẩn bị từ trước, hư ảnh của hắn lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Nghiêm trưởng lão. Nhìn thấy phương pháp tu luyện trên cơ bản đã hoàn thiện, chỉ còn một phần hướng dẫn cách phối hợp với các loại tài liệu, Nghiêm trưởng lão vui vẻ nhận lấy ngọc giản rời đi.

Đợi Nghiêm trưởng lão mất dạng, vẻ mặt Dương Thiên có chút lạnh nhạt:

- Rất tốt, một tên Chân Quân cũng muốn tính kế với ta. Trước khi đi, có lẽ nên tặng cho ngươi một món quà nhỏ.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuniko
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 1857

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.