Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Viêm Long Si Tình

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Bước qua ánh sáng, cảnh vật xung quanh Dương Thiên lập tức thay đổi. Không gian tối tăm lạnh lẽo, từng cơn gió như cắt da cắt thịt thổi qua mang theo những bông tuyết bay lượn. Hắn đứng trên một đỉnh núi băng rất cao, hai mắt nhìn thẳng về một cỗ quan tài bằng băng cô độc ở đằng xa, từng bước nặng nề tiến lại gần.

Đứng trước quan tài, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hai mắt nhắm nghiền, Dương Thiên mãi vẫn không thốt lên được lời nào. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, cuối cùng khi ra đến miệng lại chỉ còn vỏn vẹn hai từ:

- Xin lỗi.

Dương Thiên biết hai từ "xin lỗi" này không bao giờ là đủ. Hắn xin lỗi không phải để mong được nàng tha lỗi, chỉ là mong được nhẹ lòng. Lại một hồi yên lặng kéo dài, mãi cho đến khi trong quan tài băng có cử động nhỏ. Lông mày Hàn Sương hơi nhíu lại, quan tài băng rung lên, tựa như có một lực đang tác động vào nó. Vài giây sau quan tài đã yên tĩnh trở lại, kèm theo đó là tiếng truyền âm vang lên trong đầu Dương Thiên:

- Dương Thiên, đúng là ngươi?

- Là ta.

Mí mắt Hàn Sương lại run lên, cuối cùng vẫn không mở ra được.

- Thật muốn nhìn thấy ngươi.

Dương Thiên đưa tay vuốt nhẹ bề mặt quan tài băng, cử chỉ dịu dàng giống như đang chạm vào người thật:

- Hàn Sương, mấy năm qua đã để ngươi thay ta chịu khổ rồi.

Hàn Sương không hề trách móc Dương Thiên, nàng nhẹ nhàng đáp lại:

- Dương Thiên, ngươi thay đổi.

Chỉ thông qua một câu nói của hắn, Hàn Sương đã nhận ra Dương Thiên thay đổi. Với tính cách của Dương Thiên trước kia, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời này. Dương Thiên cười gượng:

- Mọi người đếu nói như vậy.

- Ngươi cười nhiều hơn.

- Vậy ngươi thích ta của hiện tại hay là ta của quá khứ.

- Ta thích Dương Thiên.

Hàn Sương là không giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc, những câu nói của nàng thường ngắn gọn dưới năm từ, thật khó để cảm nhận được là nàng đang vui hay buồn. Nhưng đối với Dương Thiên mà nói, những lời này đã là đủ rồi.

- Hàn Sương, đợi ta. Chỉ một thời gian rất ngắn nữa, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này. Những kẻ đã bắt ngươi chịu khổ, ta sẽ bắt bọn hắn phải trả một cái giá rất đắt.

- Ta sẽ đợi ngươi.

Hàn Sương nói xong mấy lời này liền im lặng, mặc cho Dương Thiên có gọi thế nào nàng vẫn không đáp lại. Lạc Tuyết Long Hoàng từ trong không gian bước ra, thở dài nói:

- Vẫn là không chịu được. Gần đây thời gian ngủ say của nàng ngày càng kéo dài, không bao lâu nữa có lẽ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.

Dương Thiên gằn giọng:

- Ta sẽ không để ngày đó xảy ra.

Lạc Tuyết Long Hoàng nở nụ cười hiếm có:

- Thật hi vọng có thể thấy cảnh Trảm Tiên Tiên Đế xong vào Hồ Điệp Tộc cứu người.

Dương Thiên không đáp lại lời nàng, hai mắt hắn vẫn nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ bên trong quan tài, lưu luyến không muốn rời đi. Vài giây sau, Lạc Tuyết Long Hoàng đột nhiên lên tiếng:

- Dương Thiên, ta không muốn phá hoại tâm trạng của ngươi, nhưng chúng ta có một vị khách không mời mà đến.

Dương Thiên ngẩn đầu nhìn theo hướng của Lạc Tuyết Long Hoàng, giữa không gian tối tăm bất ngờ hiện ra một bóng người. Đây là một mỹ nam tử, tóc dài buộc cao, bộ dạng điềm đạm, rất có phong độ thân sĩ. Lạc Tuyết Long Hoàng không nói lời nào, một bước dấn lên chắn ngay trước mặt Dương Thiên.

]

Nam tử nở nụ cười:

- Không ngờ Lạc Tuyết Long Hoàng lừng danh lại đứng ra bảo vệ một nam nhân. Nếu chuyện này truyền khắp Tiên Giới, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ phải nổi điên đây.

Lạc Tuyết Long Hoàng lạnh nhạt:

- Không phải chuyện của ngươi. Là ta đưa hắn đến đây, tất nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ hắn.

Nam tử nhìn về phía Dương Thiên:

- Ta chỉ muốn cùng hắn trò chuyện một lúc. Ngươi có thể yên tâm. Ít nhất, ta sẽ không làm việc quá đáng trước mặt Hàn Sương.

Lạc Tuyết Long Hoàng đang định nói gì đó, Dương Thiên đã ngăn nàng lại. Hắn tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào nam tử:

- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Thiếu Viêm Long?

- Trảm Tiên Tiên Đế quả nhiên nhãn quang hơn người.

Dương Thiên quay sang Lạc Tuyết Long Hoàng:

- Ta có chuyện phải nói riêng với vị Thánh Tử nổi danh này, ngươi không cần lo cho ta.

Lạc Tuyết Long Hoàng nhíu mày:

- Tuy trước giờ nhân phẩm của Thiếu Viêm Long rất tốt, nhưng cũng không thể vì vậy mà cho rằng hắn sẽ không ra tay với ngươi.

Dương Thiên tự tin đáp:

- Ta là Trảm Tiên Tiên Đế, sẽ không dễ dàng chết như vậy.

- Ngươi thiếu hai chữ "đã từng".

Lạc Tuyết Long Hoàng nói xong liền xoay người đi, xem như đã chấp nhận lời đề nghị của Dương Thiên. Hắn khẽ mỉm cười, trong giao ước không có quy định Lạc Tuyết Long Hoàng phải bảo vệ Dương Thiên. Mặc kệ nàng ra mặt vì lý do gì, hắn xem như nợ nàng lần này.

Truyền âm cho Hỗn Nguyên Thần Long sẵn sàng cho tình huống bất ngờ, tên kia bất mãn chửi mắng vài câu rồi cũng mặc kệ. Thân là nam nhân, đối diện với tình địch lại bỏ trốn là chuyện rất khó chấp nhận. Quan trọng hơn, Dương Thiên cũng muốn nghe xem Thiếu Viêm Long định nói gì với hắn.

Hai người đi được một đoạn, Thiếu Viêm Long dựng lên một cái kết giới cách âm rồi nhìn Dương Thiên với ánh mắt dò hỏi:

- Ngươi thực sự là Trảm Tiên Tiên Đế? So với tưởng tượng của ta thì không giống cho lắm.

Dương Thiên bình thản:

- Điểm nào không giống?

- Dường như...yếu hơn rất nhiều.

Dương Thiên nhăn mặt:

- Không cần giả vờ. Người vừa nhìn thấy ta đã khẳng định ta chính là Dương Thiên, vậy hẳn là đã sớm có tin tức từ trước.

Thiếu Viêm Long gật đầu:

- Đúng một phần. Ta từ chỗ Huyễn Hoa biết được ngươi đang trong quá trình khôi phục lại tu vị, vừa mới phi thăng Thủy Tiên Giới không lâu. Bỏ thêm ít công sức tra xét xem gần đây có vị Phi Thăng Giả nào đến Thủy Tiên Giới hay không là được. Còn có, Lạc Tuyết là người làm việc rất có nguyên tắc, đúng 100 năm sẽ đến thăm Hàn Sương một lần. Lần này thời gian có chút không đúng nên ta đến đây kiểm tra, không ngờ thực sự gặp được ngươi.

Dương Thiên khinh thường:

- Đừng nói như thể mọi việc đều là ngẫu nhiên. Thực ra ngươi đã biết hết từ trước có phải không? Có chuyện gì mau nói?

Thiếu Viêm Long đột nhiên nghiêm túc:

- Ta muốn cùng ngươi một trận phân cao thấp. Đáng tiếc, Trảm Tiên Tiên Đế hiện tại quá yếu, không xứng để ta động thủ. Ta cho ngươi thời gian trăm năm. Nếu ngươi có thể tái hiện kỳ tích ngàn năm trước, chúng ta sẽ đánh một trận thật sảng khoái, bằng không người nhất định phải chết.

Dương Thiên phất tay:

- Đừng nói dối bằng vẻ mặt nghiêm túc đó. Nói mục đích thật sự của ngươi đi.

Thiếu Viêm Long khựng lại một nhịp rồi bất ngờ cười lớn:

- Quả nhiên không dễ qua mặt Trảm Tiên Tiên Đế. Bên trên không hẳn là nói dối, ta thực sự muốn đánh với ngươi một trận. Có điều đó là chuyện sau khi Hàn Sương đã được an toàn.

- Ngươi muốn cùng ta cứu Hàn Sương?

- Ta đã sớm muốn làm việc này. Chỉ là bát tộc quá mạnh, cho dù vận dụng toàn bộ sức mạnh của Ngự Linh Tộc cũng không phải đối thủ. Hàn Sương lại không đồng ý liên hôn, nếu Ngự Linh Tộc xen vào sẽ bị những thế lực khác phản đối. Vì vậy, giải cứu Hàn Sương là chủ ý của một mình Thiếu Viêm Long ta, không liên quan đến Ngự Linh K0H9 Tộc. Để làm được việc này, ta cần sự trợ giúp của Trảm Tiên Tiên Đế. Ta có thể dùng Ngự Linh Chú bảo vệ Hàn Sương, nhưng tối đa chỉ có thể kéo dài thêm 200 năm. Trong thời gian đó, ngươi nhất định phải khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, như vậy mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta mới có giá trị.

Dương Thiên lắc đầu:

- 200 năm? Quá dài, ta không thể để Hàn Sương chịu khổ lâu như vậy được.

Thiếu Viêm Long lại nở nụ cười. Từ đầu đến cuối, đây có lẽ là nụ cười thật lòng duy nhất của hắn:

- Vậy phải trông cậy vào ngươi rồi. Nếu lôi kéo được Lạc Tuyết hỗ trợ, khả năng thành công sẽ cao hơn.

Dương Thiên trầm giọng:

- Không có khả năng thành công, tuyệt đối phải thành công. Đừng nói bát tộc, cho dù chống lại toàn thể Tiên Giới ta cũng không bận tâm.

Thiếu Viêm Long đáp lại:

- Ta dường như hơi thấy được hình tượng của Trảm Tiên Tiên Đế uy phong năm nào. Nhưng lời nói thì chưa đủ, ta cần ngươi dùng hành động để chứng minh. Câu chuyện đến đây kết thúc, chờ khi nào thực lực ngươi đủ mạnh, chúng ta sẽ gặp lại.

Thiếu Viêm Long vừa dứt lời liền xóa bỏ kết giới cách âm, xoay mặt về hướng khác, không thèm nhìn Dương Thiên thêm nữa. Dương Thiên cũng không tức giận, hắn hướng về phía Lạc Tuyết Long Hoàng đang đứng ở đằng xa bước đi, được vài bước thì dừng lại hỏi một câu:

- Từ đầu đến cuối ngươi chỉ gọi ta là Trảm Tiên Tiên Đế chứ không phải tên thật?

- Ngươi ta đang nói chuyện là Trảm Tiên Tiên Đế, không phải Dương Thiên.

- Một kẻ thú vị, sẽ còn gặp lại.

Dương Thiên đến bên cạnh Lạc Tuyết Long Hoàng, nàng không nói tiếng nào liền sử dụng Không Gian Lực đem cả hai rời đi. Sự xuất hiện của Thiếu Viêm Long làm tốn không ít thời gian, nếu để kẻ khác phát hiện có điều bất thường thì phiến phức lớn.

Lạc Tuyết Long Hoàng rời đi, Long Văn do nàng để lại cũng dần mất đi hiệu lực. Thiếu Viêm Long không mấy để tâm, hắn thường xuyên đến đây thăm Hàn Sương, cũng không sợ kẻ khác nghi ngờ.

Bước đến trước quan tài băng, nội tâm Thiếu Viêm Long không khỏi nhói lên một cái. Khóe miệng Hàn Sương hơi nhếch lên, tuy chỉ là một chút nhưng hắn dễ dàng phát hiện ra. Sau bao năm, rốt cuộc cũng lại thấy nàng nở nụ cười.

"Hồng Nhan Ngàn Năm Cô Độc, Vì Ai Nở Nụ Cười

Giang Sơn Vạn Dặm Phồn Hoa, Vì Ai Dấy Binh Đao"

Thiếu Viêm Long cười mà lòng đắng chát:

- Ta có thể vì nàng mà từ bỏ thân phận Thánh Tử, khiêu chiến với bát tộc. Ta có thể vì nàng mà chấp nhận hợp tác với kẻ thù, khiến cho Tiên Giới máu chảy thành sông. Thế nhưng nụ cười này của nàng lại không phải vì ta...

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi honggiatamthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 2433

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.