Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Tuyết Long Hoàng

Phiên bản Dịch · 1781 chữ

Dương Thiên lập tức nổi lên hứng thú:

- Không phải ngươi nói Hỗn Nguyên Thần Long đã bị hóa thành đá rồi sao?

- Mười vị Tổ Long, tám vị đã chết, đều bị Liệt đốt cháy thành hư vô. Tổ Long Mộ được dựng lên chín cái, bao gồm cả vị Hỗn Nguyên Thần Long bị hóa đá kia. Nhưng ngoại trừ Tổ Long Mộ của Hỗn Nguyên Thần Long có chứa đựng chân thân, những Tổ Long Mộ khác đều là do Long Tộc dựng lên để thờ phụng tổ tiên mà thôi. Cũng như Thiên Nha Vạn Giác Long, đừng nhìn bộ Long Cốt khổng lồ mà ngươi nhìn thấy bên ngoài. Trên thực tế, sau trận chiến với Liệt, Thiên Nha Độc Giác Long dùng chút sức tàn tách ra một phần nhỏ thân thể, mang theo tia ý niệm trở về Long Tộc mà thôi. Chân thân Hỗn Nguyên Thần Long vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn bên trong Tổ Long Mộ, ngươi mang viên châu này đến đó, không chừng có thể trò chuyện được với hắn.

Theo như lời của Long Tiêu, bộ Long Cốt này chỉ chứa một phần nhỏ của Thiên Nha Vạn Giác Long, còn lại đều là do Long Tộc trùng tu xây dựng lên. Vậy lượng Long Khí tinh thuần mà Dương Thiên thu được có lẽ là do trùng hợp, nơi mà bọn hắn được đưa đến đúng vào vị trí phần thân xác thực sự của Thiên Nha Vạn Giác Long.

Những chuyện đó không quan trọng, lời đề nghị của Long Tiêu quả thực có sức hấp dẫn Dương Thiên. Gặp được Hỗn Nguyên Thần Long, cùng vị Tổ Long mạnh nhất này thỏa thuận vài thứ sẽ thu được lợi ích rất lớn. Không riêng gì Dương Thiên, Hàn Mộng nghe hết mọi chuyện cũng tỏ ra rất phấn khích. Long Tộc giàu có, Hỗn Nguyên Thần Long lại là vị Tổ Long mạnh nhất, chắc chắn sẽ cất trữ rất nhiều bảo vật hiếm có.

- Ngươi có biện pháp đưa bọn ta đến Tổ Long Mộ của Hỗn Nguyên Thần Long?

Long Tiêu gật đầu:

- Vốn dĩ không có, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức của Thiên Nha Vạn Giác Long, ta biết được ngoài chìa khóa ra, vẫn còn một cách khác để tiến vào Tổ Long Mộ. Tất nhiên, cách này chỉ sử dụng được với Hỗn Nguyên Thần Long.

Dương Thiên hiểu Long Tiêu đang ám chỉ điều gì. Tám vị Tổ Long còn lại đều đã chết, duy chỉ có Hỗn Nguyên Thần Long còn sống. Biện pháp đến Tổ Long Mộ chín phần mười phải dựa vào vị Tổ Long đang hóa đá kia.

- Ngươi cần ta làm gì?

Long Tiêu mỉm cười, Dương Thiên nói như vậy chứng tỏ hắn đã đồng ý đi gặp Hỗn Nguyên Thần Long. Chỉ cần hắn đồng ý, tin tưởng vị Tổ Long kia sẽ ra một cái giá khiến hắn động tâm.

- Có thể cho ta mượn Nghịch Châu của ngươi? Nó là một phần yêu hạch của Hỗn Nguyên Thần Long, ta chỉ cần thi pháp để kích hoạt lực lượng bên trong, khiến cho Hỗn Nguyên Thần Long cảm nhận được, hắn sẽ triệu hoán chúng ta đến Tổ Long Mộ.

- Được.

Dương Thiên không hề do dự đưa Nghịch Châu cho Long Tiêu. Hắn cũng không sợ nàng giở trò. Trên thực tế, Dương Thiên vẫn có cảm tình khá tốt với Long Tộc, tuy bọn hắn tham tài kiêu ngạo nhưng là kẻ trọng lời hứa. Tất nhiên, không phải toàn bộ Long Tộc đều như vậy, một chủng tộc lớn sẽ có kẻ này kẻ kia. Có điều, trước mắt cứ tạm tin nàng, nếu có biến cố gì hắn vẫn tự tin mình sẽ giải quyết được.

Nhận lấy Nghịch Châu, Long Tiêu bắt đầu dùng linh lực khắc lên đó một đạo Long Văn lạ lẫm. Dương Thiên cùng Hàn Mộng đứng tại chỗ, truyền âm trao đổi:

- Ngươi tin tưởng lời nói của nàng?

- Có một chút. Bất quá không quan trọng, là thật hay giả chúng ta rất nhanh sẽ được biết.

- Ngươi rất tự tin, tự tin đến mức kiêu ngạo.

- Thế nào? Ngươi cảm thấy khó chịu?

- Không Ph05 hẳn. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi rằng, chỉ kẻ có thực lực mới có quyền kiêu ngạo. Ta không phủ nhận ngươi rất mạnh, nhưng đó chỉ là tính trong hàng ngũ Thánh Thể kỳ mà thôi. So với tu sĩ đỉnh phong tại Tiên Giới vẫn còn kém nhiều lắm.

- Ta có thể hiểu là ngươi đang quan tâm đến ta?

]

- Có thể. Muốn xây dựng lại vương triều Hàn Uyên cần đến sức lực của ngươi. Ngươi càng mạnh ta càng vui mừng.

- Trong đầu ngươi lúc nào cũng chỉ có vương triều Hàn Uyên? Lẽ nào ngươi không có lý tưởng nào khác?

- Không có.

Dương Thiên thở dài, 30 vạn năm tỉnh dậy, mất đi phương hướng cùng lý tưởng, chỉ có thể bấu víu vào quá khứ. Một cái vương triều đã sụp đổ 30 vạn năm, không còn mấy người nhớ đến, xây dựng lại thì có ích gì?

Trong khi hắn đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để thay đổi tư tưởng của Hàn Mộng, Long Tiêu bất ngờ lên tiếng:

- Lực lượng của ta không đủ để kết nối với Hỗn Nguyên Thần Long.

Dương Thiên cùng Hàn Mộng hiểu ý, linh lực trong cơ thể lập tức tràn ra, thông qua Long Văn tiến vào hư vô tìm kiếm ý thức còn sót lại của Hỗn Nguyên Thần Long. Quá trình này diễn ra khá dài, không gian nơi này lại tiêu hao linh lực gấp nhiều lần. Sau 4 tháng, chỉ còn một mình Dương Thiên còn duy trì được linh lực bổ sung cho Long Văn.

Trong môi trường không bổ sung được linh lực, cho dù là Hoàn Vũ kỳ như Hàn Mộng cũng đã đến giới hạn, chỉ có kẻ mang linh lực vô tận như Dương Thiên là không bị ảnh hưởng gì. Chỉ là vẻ lo lắng trên mặt Long Tiêu càng lúc càng đậm. Vì quá vui mừng khi nhìn thấy Nghịch Châu, nàng lại quên mất một chuyện quan trọng, thời hạn một năm sắp đến.

- Dương Thiên, tối đa một tháng nữa, nếu vẫn không thể kết nối với Hỗn Nguyên Thần Long, chúng ta phải dừng chuyện này lại, lập tức rời khỏi đây.

Dương Thiên một mặt duy trì linh lực, mặt khác vẫn đáp lại nàng:

- Ồ, là thời hạn một năm kia. Lẽ nào tại Tổ Long Mộ có giới hạn gì sao?

Long Tiêu gật đầu:

- Đương nhiên là có vấn đề rất lớn. Chìa khóa trong tay ta không phải nguyên bản, chỉ là tái chế lại. Chìa khóa Tổ Long Mộ thực sự nằm trong tay một vị Long Hoàng. Bởi vì chỉ là chìa khóa tái chế nên thời gian có hạn chế, sau khi kích hoạt lần đầu, trong vòng một năm sẽ biến thành sắt vụn.

- Nếu đã tái chế được một cái, lẽ nào không thể tái chế một cái khác?

Long Tiêu tức giận:

- Ngươi đang đùa với ta sao? Tái chế chìa khóa nào có đơn giản như vậy, tối thiểu cũng tốn thời gian hơn trăm năm. Lỡ như trong lúc đó vị Long Hoàng kia đến đây kiểm tra, chúng ta chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Dương Thiên nở nụ cười khó hiểu:

- Nếu là như vậy thì ngươi không cần lo lắng.

- Ngươi có ý gì?

- Ừm, kẻ mà ngươi lo sợ sắp đến rồi.

Long Tiêu kinh hãi gần chết. Long Hoàng tuy không bằng Tổ Long, nhưng tuyệt đối không kém quá nhiều, chính là tồn tại đỉnh cấp của Tiên Giới. Trước mặt hắn, Tiên Đế thông thường cũng không đủ nhét kẻ răng, đừng nói đến vài tên Thánh Thể, Hoàn Vũ.

Long Hoàng nắm giữ chìa khóa Tổ Long Mộ, không cho phép bất kỳ ai tiến vào. Bọn hắn e sợ Tổ Long phục sinh sẽ cướp đi vị trí chúa tể của mình tại Long Tộc. Long Tiêu không biết rằng, lần trước bọn hắn tiến vào Tổ Long Mộ, tuy chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng đã bị Long Hoàng phát hiện ra. Trong thời gian gần đây, Long Hoàng thường xuyên đến Tổ Long Mộ kiểm tra. Hiện tại bọn hắn chạm trán với vị Long Hoàng này không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Long Tiêu sợ hãi, Hàn Mộng thì không. Nàng nhìn bộ dạng của Dương Thiên, đoán chắc tên này đã có cách giải quyết:

- Ngươi có cách?

Dương Thiên gật đầu:

- Long Hoàng quả nhiên rất mạnh, hắn lại không bị môi trường hạn chế nên đã sớm phát hiện ra chúng ta. Có điều tên này cũng có chút tôn kính với tổ tiên của mình, không sử dụng toàn lực, đoán chừng một phút nữa sẽ đến được đây.

Hàn Mộng hừ nhẹ:

- Ta không hỏi chuyện này. Ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì?

- Biện pháp? Không có.

- Không có?

- Ừm, ta chỉ vừa hoàn thành việc kết nối với Hỗn Nguyên Thần Long. Tên kia rất vui mừng, muốn lập tức triệu hoán chúng ta đến Tổ Long Mộ của hắn.

Long Tiêu cùng Hàn Mộng mừng rỡ như điên. Vừa thoát khỏi được Long Hoàng đáng sợ kia, vừa đến được chỗ Hỗn Nguyên Thần Long, quả là một công đôi việc. Chỉ là câu nói tiếp theo của Dương Thiên khiến hai nàng méo mặt:

- Bất quá ta nghĩ chúng ta nên đợi một chút. Long Hoàng cũng là nhân vật có tiếng tại Tiên Giới. Hắn đã vất vả đến đây, chào hỏi một câu cũng không mất gì.

Hai người im lặng vài giây, cuối cùng đồng loạt phun ra hai từ:

- Kẻ điên.

Dương Thiên bật cười ha hả:

- Các ngươi nghĩ nhiều, chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi.

Tiếng cười còn chưa dứt, một cơn gió đã thổi qua. Một nữ nhân đội vương miện, gương mặt được che bởi một tấm khăn màu đỏ. Cả người nàng khoác lên một bộ y phục của Vương Hậu thời xưa, toát lên vẻ cao quý. Bỏ qua gương mặt ẩn sau lớp khăn kia, chỉ riêng thân hình quyến rũ kia, đây chắc chắn là một vị tuyệt thế mỹ nữ. Long Tiêu mở to mắt, sợ hãi hô lên:

- Lạc Tuyết Long Hoàng!

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi honggiatamthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 2439

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.