Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn Kịch

Phiên bản Dịch · 1851 chữ

Hàn Mộng không cần suy nghĩ, dứt khoát từ chối:

- Không cần, ta chỉ quan tâm đến bảo vật.

- Nói không chừng nơi đó có chứa đựng bảo vật giá trị bậc nhất tại Tổ Long Mộ này.

Hai mắt Hàn Mộng sáng lên:

- Thực sự?

Tổ Long Mộ có rất nhiều bảo vật quý giá, thứ có thể được đánh giá là quý nhất chắc chắn có giá trị không cách nào đo đếm được. Hàn Mộng không ham muốn mới là chuyện lạ.

Trong ánh mắt mong chờ của nàng, Dương Thiên nhún vai:

- Đoán.

- Ngươi đùa giỡn ta?

Hàn Mộng thực sự tức giận rồi, Dương Thiên hết lần này đến lần khác trêu chọc nàng, có phải là do gần đây nàng quá dễ dãi với hắn hay không?

Dương Thiên chậm rãi giải thích:

- Ta phát hiện ra hai người Hà Vạn Kha đang ở sâu bên trong Long Cốt Tổ Long. Ngoài bọn hắn ra, vẫn còn một người khác vẫn luôn ngấm ngầm theo dõi nhưng lại chưa từng hiện thân.

Hàn Mộng kinh ngạc:

- Còn có người khác? Không phải ngươi đã từng nói, chìa khóa đi vào Tổ Long Mộ chỉ có duy nhất một cái thôi sao?

- Có thể đằng sau những chuyện này còn đang che giấu một âm mưu nào đó. Kẻ theo dõi kia là nữ nhân, ta cho rằng nàng rất có thể là người còn lại mà Hà Vạn Kha nhắc đến trước đó. Trò vui còn ở phía sau, nếu bỏ lỡ thật đáng tiếc.

Thứ mà cả ba người này nhắm đến tất nhiên không tầm thường. Dù sao bọn họ đã nghiên cứu về Tổ Long Mộ nhiều năm, hiểu biết về nó vượt xa Dương Thiên hay Hàn Mộng. Nghĩ đến đây, Hàn Mộng liền gật đầu:

- Được, chúng ta đến đó xem thử, rốt cuộc bọn hắn đang muốn nhắm vào thứ gì.

Một đường bay đi, Hàn Mộng cũng có hơi tò mò:

- Dương Thiên, tại nơi này thần thức bị hạn chế rất lớn. Cho dù là ta cũng chỉ mở rộng được trong phạm vi hơn ngàn v1xZ mét. Ngươi lại phát hiện được những việc xảy ra ở rất xa, đồng thời nhìn xuyên qua được Long Cốt, tìm ra chỗ tập trung Long Khí. Nhất định là đang sở hữu một loại Đồng Thuật rất lợi hại có phải không?

Dương Thiên không phủ nhận:

- Đúng vậy.

]

- Là loại Đồng Thuật gì, ta cũng muốn học.

- Ngươi không học được.

- Tại sao?

- Đây là thiên sinh Đồng Thuật. Từ khi ta sinh ra đã sở hữu, không có phương pháp tu luyện.

- A...

Hàn Mộng tỏ ra chán nản. Rơi vào tình cảnh thần thức bị hạn chế nàng mới nhận ra bản thân cần có một môn Đồng Thuật hỗ trợ. Đồng Thuật thiên hạ vô số, có những loại uy lực vô cùng. Cũng có những loại phụ trợ như của Dương Thiên. Nhưng cho dù là loại nào, sở hữu Đồng Thuật mang lại lợi ích rất lớn.

- Nếu ngươi muốn, sau khi rời khỏi Vô Ưu Đảo ta sẽ đưa ngươi đến Đạo Minh Thương Hội lựa chọn một loại Đồng Thuật cao cấp.

Hàn Mộng mở to mắt:

- Đạo Minh Thương Hội? Tổ chức đó vẫn còn tồn tại? Ở thời của ta, vương triều Hàn Uyên và Đạo Minh Thương Hội có quan hệ rất tốt, thường xuyên trao đổi tài nguyên và hàng hóa.

- Đương nhiên vẫn còn. Hiện nay nó là thương hội lớn nhất tại Thập Đại Tiên Giới. Bất kỳ loại vật phẩm nào ngươi muốn, chỉ cần có đủ tiền đều có thể mua được.

Hàn Mộng nở nụ cười kỳ lạ kèm theo một tiếng thở ra, dường như vừa trút được một gánh nặng lớn:

- Trời cũng giúp ta. Xây dựng lại vương triều Hàn Uyên không còn là ước mơ nữa rồi.

- Ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi có thứ gì đủ để khiến Đạo Minh Thương Hội giúp đỡ xây dựng lại vương triều Hàn Uyên.

- Không phải giúp đỡ, ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình. Trước kia, phụ vương từng biết mang theo toàn bộ bảo khố sẽ có rất nhiều phiền phức nên đã chia nó thành hai phần. Một phần chủ yếu là tài liệu để tái tạo nên thân thể của ta hiện tại, phần còn lại ký gửi ở Đạo Minh Thương Hội. Trước lúc siêu thoát hắn có từng nói qua chuyện này, nhưng 30 vạn năm vật đổi sao dời, Đạo Minh Thương Hội khi đó cũng không tính là quá mạnh mẽ, cho dù đã biến mất cũng là chuyện bình thường. Ta vốn dự định khi tu vị đủ cao sẽ thử tìm kiếm nó, không ngờ quả thực vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn trở thành thương hội mạnh nhất.

- Thời gian trôi qua lâu như vậy, cho dù Đạo Minh Thương Hội nổi tiếng giữ chữ tín, bảo vật mà ngươi gửi lại cũng chưa chắc còn được lưu giữ. Có thể đã sớm bị đám trưởng lão kia âm thầm phân phát cho nhau.

Hàn Mộng lắc đầu:

- Cho dù còn hay không ta cũng phải đến đó một chuyến. Ngươi cho rằng bảo vật của vương triều Hàn Uyên ta dễ dàng đoạt đến tay như vậy hay sao? Trên thế giới này chỉ có một thứ duy nhất mở ra được bảo khố, đem bảo vật bên trong lấy ra.

Dương Thiên có chút hứng thú:

- Ồ, là thứ gì?

- Không phải ngươi đang giữ nó sao?

Dương Thiên ngẩn ra trong giây lát:

- Đế Vương Phạt Thiên Ấn? Ban đầu ta chỉ cho rằng nó là một món pháp bảo rất mạnh, xem ra vẫn còn nhiều thứ về món pháp bảo này mà ta chưa được biết.

- Đế Vương Phạt Thiên Ấn là thứ truyền thừa ý chí của vương triều Hàn Uyên. Ta thật không thể hiểu, phụ vương vì cái gì lại giao nó lại cho ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không được sử dụng Đế Vương Phạt Thiên Ấn. Nếu khiến nó tan vỡ, ta nhất định sẽ...

- Không phải là muốn ta thay hắn bảo vệ cho ngươi sao?

Không đợi Hàn Mộng nói hết câu, Dương Thiên đã chen ngang. Câu nói của hắn khiến nàng khựng lại, khóe mắt có hơi đỏ lên. Dương Thiên cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Khi nào rảnh rỗi hắn sẽ nghiên cứu Đế Vương Phạt Thiên Ấn. Không vì lý do gì cả, chỉ đơn thuần là tò mò muốn biết mà thôi.

Long Cốt thực sự quá lớn, khó có thể tưởng tượng khi còn sống bản thể của vị Tổ Long này còn khủng bố đến mức nào. Dương Thiên chưa từng nghe qua loại Thần Thú nào có bản thể lớn đến mức này. Thế giới rộng lớn, loại chuyện kỳ lạ gì cũng có.

Mất một hồi lâu Dương Thiên mới cõng Hàn Mộng đi đến phần đầu Long Cốt, sau đó thông qua miệng nó đi vào bên trong. Hai người thi triển Ẩn Thân Thuật cùng Liễm Khí Thuật, chậm rãi tiếp cận đám người Hà Vạn Kha.

Tuy tính khí của Hàn Mộng có hơi nóng vội, nhưng nàng vẫn hiểu được lúc nào cần kiên nhẫn chờ đợi. Trước tiên phải biết được mục đích của đám người này, sau đó mới ra tay cũng không vội.

Hai người Hà Vạn Kha di chuyển với tốc độ khá chậm, dường như lo sợ nhưng cạm bẫy có thể được bố trí quanh đây. May cho bọn hắn, bên trong Long Cốt không có bất kỳ trận pháp hay cấm chế nào. Hai người hao tốn kha khá thời gian, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Lúc này trước mặt bọn hắn là một bệ đá hình tròn khá lớn, bên trên khắc họa những Long Văn cổ xưa vô cùng tối nghĩa. Dương Thiên hơi nheo mắt, vận chuyển Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn đến cực hạn cũng không nhìn ra được gì. Hết cách, chênh lệch quá lớn, dù là Đồng Thuật tối cao cũng vô dụng.

Những Long Văn này được khắc trên bề mặt bệ đá giống như một tác phẩm điêu khắc thông thường, không có Long Khí kích hoạt. Hà Vạn Kha nhìn qua Phong Trần, nghiêm túc gật đầu một cái, sau đó bước lên phía trước, cắt một vết nhỏ trên tay mình.

Một giọt máu rơi xuống, đúng vào khe rãnh bên trên bệ đá. Hai người nín thở chờ đợi. 1 giây, 3 giây, 10 giây, 1 phút...chờ hơn 10 phút vẫn không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hai người trở nên âm trầm. Hà Vạn Kha rít gào:

- Khá lắm. Nữ nhân thối kia lại chơi chúng ta một vố đau. Cái gì mà chí bảo Long Tộc, truyền thừa Tổ Long, tất cả đều là giả dối.

Phong Trần không nói tiếng nào, chiếc quạt trong tay vung lên, một cơn lốc xoáy từ giữa không trung hiện ra, đâm thẳng xuống bệ đá. Lốc xoáy tiếp tục tồn tại trong vài giây rồi biến mất, ngoại trừ một ít bụi bặm bị thổi bay, bệ đá vẫn hoàn hảo như cũ. Phong Trần nghi hoặc:

- Bệ đá này rất cứng chắc, lại có những Long Văn cổ xưa kia, chắc chắn không phải phàm vật. Hà huynh, rất có thể đây thực sự là chí bảo Long Tộc, chỉ là nữ nhân kia vẫn chưa nói cho chúng ta cách thức chính xác để đoạt được nó mà thôi.

Một nơi cách đó không xa có vài tiếng vỗ tay vang lên. Thân ảnh một nữ nhân hiện ra. Bề ngoài nàng ước chừng gần 30 tuổi, gương mặt thanh tú, thân hình lồi lõm, mang tư vị của một nữ nhân thành thục. Nàng vừa bước về phía trước, vừa buông lời tán thưởng:

- Nói không sai. Phong Trần, chuyện đã đến bước này, cũng không cần tiếp tục diễn kịch nữa. Mau giải quyết cho xong đi.

- Diễn kịch...

Hà Vạn Kha còn chưa hết bất ngờ, một cảm giác nguy hiểm tột độ đã nổi lên trong lòng hắn. Hà Vạn Kha vội vả ném ra pháp bảo rồi nhanh chóng lùi lại phía sau né tránh công kích. Chỉ thấy một cơn gió thổi qua, phong đao chém lên bức tường bằng xương của Tổ Long, phát ra một tiếng nổ lớn. Bên phải có chút trống vắng, Hà Vạn Kha nhìn sang, phát hiện tay của mình đã bị phong đao kia chặt đứt.

Phong Trần thu hồi bộ dạng lãng tử, thay vào đó là vẻ mặt hung ác:

- Hà huynh, tại sao lại tránh né? Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ cho ngươi chết một cách thanh thản. Dù sao cũng là lão bằng hữu giao tình nhiều năm.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi honggiatamthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 2222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.