Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính Kế

1823 chữ

Công pháp này cực kỳ thâm ảo huyền bí, nhưng dưới tầm mắt của một Chân Tiên như Dương Thiên, cộng thêm Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn hỗ trợ thì không tính là gì. Hắn chỉ cần đúng một ngày để nhập môn, luyện thành được một ít Nghịch Lực, sau đó dùng nó mở ra phần tiếp theo của quyển trục.

Mở được thêm một phần quyển trục, một viên châu màu trắng nhìn qua không có gì đặc biệt rơi vào tay Dương Thiên, kèm theo đó là một luồng thông tin chạy thẳng vào trong đầu hắn.

Viên châu này gọi là Nghịch Châu, chỉ có người tu luyện công pháp kia đến nhập môn, dùng Nghịch Lực kích hoạt quyển trục truyền thừa mới thu được nó. Muốn kích hoạt Nghịch Châu cần có Nghịch Lực, khi sử dụng, Nghịch Châu sẽ sản sinh ra một vùng không gian tương tự như Lĩnh Vực. Tuy nhiên, không gian này đặc biệt hơn nhiều, bất kể là đối thủ thi triển thần thông pháp thuật thuộc tính nào, không gian do Nghịch Châu tạo ra cũng sẽ tạo ra lực lượng đối kháng khiến nó suy yếu đi rất nhiều, từ đó giúp người sử dụng giành được thế thượng phong, thậm chí áp đảo đối thủ. Tác dụng của Nghịch Châu mạnh đến mức nào còn tùy thuộc vào mức độ thuần thục công pháp và tu vị của người dùng.

Đây là một món bảo vật tốt, trong chiến đấu có tác dụng cực lớn. Dương Thiên thu nó vào người. Vốn chỉ định tu luyện một ít, xem ra phải tu luyện công pháp này đến viên mãn để phát huy được sức mạnh lớn nhất của Nghịch Châu. Thu hồi Nghịch Châu, Dương Thiên tiếp tục xem đoạn sau của tin tức.

Đây mới là phần chính của truyền thừa, nói về nhiệm vụ của người kế thừa Nghịch Lộ Huyền Dương Tông, cũng chính là thứ lão giả từng nói đến trước khi siêu thoát. Huyền Dương Tông phân ra năm nhánh Nghịch, Phật, Đạo, Tiên, Ma. Mỗi nhánh đều lựa chọn một người truyền thừa, trong tay mỗi người đều nắm giữa một viên châu, phân biệt là Nghịch Châu, Phật Châu, Đạo Châu, Ma Châu, Tiên Châu. Nhiệm vụ của mỗi người kế thừa là thu thập đủ năm viên châu, đem nó ghép lại thành một, trở thành nguyên bản pháp bảo trấn tông của Huyền Dương Môn, Hỗn Nguyên Châu.

Dương Thiên thực sự bất ngờ, Hỗn Nguyên Châu hắn đã từng nghe quá. Nó là một trong những món cao cấp Tiên Bảo hiếm hoi của Tiên Giới, là bảo vật cùng đẳng cấp với Phá Thiên và Vĩnh Hằng Long Mộ, xếp thứ 3 trên Thiên Bảng, chân chính là bảo vật chí cao vô thượng tại Tiên Giới. Thứ này đã sớm biến mất tại Tiên Giới, không ngờ trước kia từng là bảo vật trấn tông của Huyền Dương Tông.

Hỗn Nguyên Châu này Dương Thiên rất ưa thích, đương nhiên sẽ bằng mọi giá giành được nó. Lý do Huyền Dương Tông chọn ra năm người thừa kế nắm nhánh cũng dễ hiểu. Bọn hắn muốn có sự cạnh tranh, có cạnh tranh mới có phát triển. Chỉ là bốn người kia đoạt được truyền thừa đã từ rất lâu về trước, không biết tu vị của bọn hắn lúc này đã đạt đến cảnh giới gì, có bao nhiêu người còn sống sót?

Ngoài ra còn có một chi tiết khác đáng lưu ý. Tuy Huyền Dương Môn bị diệt nhưng vẫn còn những tàn dư sót lại, bọn hắn cũng được chia thành năm nhánh, ẩn nấp dưới hình dạng những môn phái, gia tộc khác nhau đề chờ đợi người kế thừa. Một khi người kế thừa xuất hiện, bọn hắn sẽ toàn lực ủng hộ để người kế thừa này thu thập trọn vẹn Hỗn Nguyên Châu, xây dựng lại Huyền Dương Môn. Tin buồn là, do Nghịch Lộ quá hà khắc, nên bên trong quyển trục chỉ ghi nhận đúng một vị Bán Tiên duy nhất thuộc về Nghịch Lộ Huyền Dương Môn còn sống sót. Ấn ký mà hắn lưu lại vẫn còn, tuy nhiên muốn tìm kiếm là điều khá khó khăn. Với tu vị hiện tại của Dương Thiên, nếu như tên Bán Tiên này nỗi lòng tham muốn giết chết hắn đoạt lấy truyền thừa sẽ là phiền phức lớn, cho nên tạm thời vẫn không nên đi tìm hắn thì hơn.

Tạm gác lại ân oán nội bộ của Huyền Dương Môn. Với tu vị của hắn, trước mắt không cần nghĩ đến bảo vật đỉnh cấp như Hỗn Nguyên Châu. Vấn đề trước tiên là tìm một môn bí thuật pháp thân mạnh mẽ. Thời gian còn lại, Dương Thiên dùng để tu luyện công pháp cùng luyện hóa Nghịch Châu, khiến nó chính thức nhận chủ. Luyện hóa thành công, Dương Thiên thu được thêm vài phương pháp sử dụng, uy năng của nó khiến hắn càng thêm ưa thích bảo vật này. Thật có điểm mong chờ, nếu là Hỗn Nguyên Châu thì sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào. Dù sao vị trí thứ 3 trên Thiên Bảng cũng không phải chỉ để trưng bày.

Về đến Thượng Thanh Tông, Dương Thiên đến chỗ lão giả bàn giao nhiệm vụ cùng nhận lãnh phần thưởng xong liền rời đi. Lão giả cũng không hỏi gì nhiều, có Liễu Mộc đi cùng Dương Thiên, muốn biết chỉ cần hỏi nàng là được rồi.

Trong gần một năm tiếp theo, Dương Thiên dành phần lớn thời gian để tu tập công pháp cùng điều khiển Nghịch Châu cho thành thục hơn. Thượng Thanh Tông là một đại môn phái, ưu đãi dành cho Hộ Pháp rất tốt. Mỗi tháng đều có người đưa đến cho Dương Thiên những vật phẩm cần thiết để tu luyện. Những thứ dùng được Dương Thiên trực tiếp dùng Chuyển Hóa Quyết hấp thu, dư thừa thì thu lại vào không gian trữ vật.

Đạt đến Thánh Thể kỳ, tu sĩ đã có thể tạo ra một không gian bất kỳ để chứa đựng đồ vật. Dương Thiên cũng tạo ra một cái, dùng để chứa đồ sẽ tiện hơn không gian giới chỉ rất nhiều.

Tu luyện công pháp đến viên mãn, đồng thời khống chế hoàn mỹ Nghịch Châu. Dương Thiên quyết định rời khỏi Thượng Thanh Tông. Thời gian gần đây Liễu Mộc chỉ lo tu luyện, không có thời gian để ý đến hắn. Đối với Dương Thiên mà nói, đây là tin tức tốt. Mang theo một đại mỹ nữ trong hình hài nam nhân đi cướp bóc là chuyện không hay. Ít nhất sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của hắn.

Vẫn với thói quen độc hành, ưa thích tự do, Dương Thiên chỉ mang theo một tấm bản đồ của Huyền Dương Đại Lục, sau đó lập tức khởi hành, rời khỏi Thượng Thanh Tông.

Nhìn theo bóng Dương Thiên rời đi, Thượng Thanh Đạo Nhân quay lại nói:

- Ngươi không theo hắn?

Liễu Mộc lắc đầu:

- Không có thời gian.

Thượng Thanh Đạo Nhân khẽ cười:

- Thật sự không có?

Liễu Mộc nhíu mày:

- Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?

Thượng Thanh Đạo Nhân nhàn nhạt đáp:

- Con người này ta cũng không nhìn thấu được hắn. Lục Tích Động tồn tại từ thời thượng cổ, qua bao biến cố vẫn không suy suyễn, vậy mà hắn chỉ đi vào chưa đến một ngày liền sụp đổ. Ta đã Ysk1V cho người đến đó điều tra, toàn bộ Quái Ngư đều đã biến mất. Nói cho chính xác, cội nguồn sinh mệnh của bọn chúng bị cắt đứt nên tan biến. Hồ nước kia không rõ nguyên do gì mà bôc hơi hết. Kể cả Thiên Hà Trọng Thủy dưới đáy hồ cũng bị người khác gom sạch, không phải hắn thì còn ai vào đây.

Liễu Mộc không tỏ ra bất ngờ:

- Có thể hắn đã chiếm được bảo vật gì khác bên dưới đáy hồ nên mới khiến cho Lục Tích Động thành ra như vậy.

- Không cần ngươi nói, chuyện đó mỗi người đều rõ ràng. Nhưng vấn đề ở đây là hắn đã đoạt được thứ gì. Phải biết, từ khi Lục Tích Động xuất hiện đến nay, không ít Tiên Đế đã đến đó thăm dò nhưng không thu được gì, cuối cùng lại thành nơi câu cá của đám tiểu tu sĩ. Dương Thiên vừa mới phi thăng chưa bảo lâu, đến Lục Tích Động một ngày liền đạt được bảo vật, ngươi cho rằng đây là sự trùng hợp hay cơ duyên thâm hậu sao? Ta đã từng nói với ngươi, những thứ như cơ duyên chỉ là hư ảo, thứ đáng tin nhất chỉ có thực lực của bản thân mà thôi.

Liễu Mộc nở nụ cười châm biếm:

- Ngươi muốn nói hắn so với Tiên Đế còn lợi hại hơn?

Thượng Thanh Đạo Nhân không để ý đến giọng điệu của Liễu Mộc:

- Hắn có một thứ mà đến Tiên Đế cũng không có được. Ta đã thử vận dụng Đại Thiên Diễn Thuật quan sát vận mệnh của người này, kết quả thu lại chỉ có một màu đen. Hắn cũng là một tồn tại nằm ngoài vận mệnh, tiền đồ tương lai không thể hạn định. Ngươi đi bên cạnh hắn sẽ đạt đươc lợi ích rất lớn. Tất nhiên, nguy hiểm cũng nhiều không kém. Ta không ép buộc ngươi, vận mệnh của ngươi là do chính ngươi lựa chọn.

Nụ cười châm biếm của Liễu Mộc càng đậm:

- Do ta lựa chọn? Không phải con đường của ta từ trước đến giờ đều là do ngươi sắp đặt sao?

Thượng Thanh Đạo Nhãn thản nhiên:

- Từ nay về sau, mọi quyết định của ngươi ta sẽ không xen vào. Kể cả ngươi có muốn khôi phục lại danh tự và dung mạo, ta cũng không có ý kiến.

Liễu Mộc ngẩn ra vài giây, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Thanh Đạo Nhân, tựa như đang muốn nhìn xem lời nói của hắn là thật hay giả. Đối với những kẻ đã tồn tại qua vô số năm tháng như Thượng Thanh Đạo Nhân, muốn nhìn mặt đoán ý là chuyện rất buồn cười. Liễu Mộc tự chế giễu mình, không nói câu nào liền xoay người rời đi.

Chỉ còn lại một mình Thượng Thanh Đạo Nhân đứng lại trong đại điện, hắn vung tay một cái, trần nhà liền biến thành một bầu trời sao. Thượng Thanh Đạo Nhân nở nụ cười:

- Ta ném vào biển lặng một hòn đá nhỏ, có thành sóng lớn được hay không còn phải xem tạo hóa rồi.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi biso000
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 2619

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.