Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Mộc Lại Đến

1757 chữ

Dương Thiên suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm:

- Ngươi vừa mới nói Thiên Hà Trọng Thủy?

Tên Hoàn Vũ kỳ cũng có đôi chút ngạc nhiên:

- Ngươi đã từng nghe về bảo vật này?

Dương Thiên biết mình thất thố, vội lấy lại vẻ mặt bình tĩnh:

- Đã từng vô tình thấy qua trên vài quyển thư tịch. Tiên Giới Chí Bảo Thiên Hà Trọng Thủy, có thể khiến cho Tiên Đế điên cuồng tranh đoạt.

Tên Hoàn Vũ kỳ gật đầu:

- Chính là nó.

Dương Thiên nghi hoặc:

- Bảo vật bậc này nếu có người biết được, còn đợi một tên Thánh Thể kỳ như ta đến lấy hay sao. Ta dám chắc nếu có tin tức về Thiên Hà Trọng Thủy, cho dù là Tông Chủ cũng không nhịn được mà ra tay tranh đoạt. Đó là chưa kể đến những vị Tiên Đế khác...

Tên Hoàn Vũ kỳ mỉm cười:

- Đúng mà không đúng. Thiên Hà Trọng Thủy đúng là rất quý giá, thế nhưng đó là trong trường hợp nguyên chất. Nếu Thiên Hà Trọng Thủy bị lẫn tạp chất, thậm chí pha loãng, giá trị sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.

Dương Thiên thầm thở ra một hơi, nếu vậy thì có thể hiểu được vì sao đám Tiên Đế kia không có hứng thú với nó. Thiên Ha Trọng Thủy lẫn tạp chất gần như không thể tinh lọc được, có thể nói là vô dụng. Tất nhiên, còn phải xem là rơi vào tay ai. Thái Dương Lực là một trong những loại cao cấp linh lực mạnh mẽ nhất, có năng lực luyện hóa vạn vật, bao gồm cả Thiên Hà Trọng Thủy. Tuy nhiên, do hạn chế về tu vị, hiện tại Dương Thiên còn chưa làm được việc này. Trước tiên cứ tìm cách đoạt lấy một ít Thiên Hà Trọng Thủy, tương lai ắt có chỗ hữu dụng.

- Ta cũng không cần giải thích nhiều, bên trên nhiệm vụ có nói rõ việc ngươi cần làm là gì.

Tên Hoàn Vũ kia đưa cuộn giấy cho Dương Thiên rồi không nói thêm gì nữa mà tiến hành ghi chép gì đó vào sổ như thông lệ. Nhận lấy cuộn giấy, Dương Thiên cũng không còn việc gì ở đây nữa, khẽ gật đầu chào tên Hoàn Vũ kỳ kia rồi đi ra ngoài.

Trên cuộn giấy có ghi rõ ràng từng việc cần làm. Tất nhiên, kể cả những nguy hiểm có thể gặp phải khi tiến sâu vào bên trong hồ nước tại Lục Tích Động. Quái Ngư hoạt động theo bầy đàn, có những con tu vị rất cao, tập hợp lại có độ nguy hiểm khá lớn. Nhưng nếu chỉ có như vậy, Thiên Hà Trọng Thủy tại Lục Tích Động đã sớm bị người khác lấy hết. Dù không sử dụng được, dùng nó để nghiên cứu về Thủy linh lực cũng là một ý tưởng không tệ. Tất nhiên, trong hồ nước kia không chỉ có Quái Ngư, còn một thứ khác nguy hiểm hơn nhiều...

Đã nhận được nhiệm vụ, Dương Thiên lập tức khởi hành đến Lục Tích Động. Chỉ là hắn còn chưa kịp rời khỏi Thượng Thanh Tông đã bị Liễu Mộc chặn đường. Dương Thiên giả vờ như không biết Liễu Mộc là nữ nhân, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc?

Liễu Mộc gật đầu:

- Đúng là có việc. Nghe nói ngươi vừa nhận một nhiệm vụ cấp A?

- Tin tức của ngươi cũng thật nhanh nhạy.

Liễu Mộc cười nhạt:

- Cũng không hẳn. Tông Chủ đã ra lệnh cho ta giúp đỡ ngươi trong phạm vi năng lực. Cho nên nhiệm vụ lần này ta cũng sẽ giúp ngươi một tay. Nhưng trước đó, giữa chúng ta có một chuyện cần phải giải quyết.

Không cần Liễu Mộc nói rõ, Dương Thiên liền biết nàng đang có ý gì. Hắn khẽ lắc đầu:

- Vẫn là không bỏ được trận chiến lần trước sao?

- Lần đó ngươi chưa ngưng luyện ra Thánh Thể nên ta không thể sử dụng toàn lực chiến đấu. Thực sự muốn biết, Phi Thăng Giả trong truyền thuyết lợi hại đến mức nào.

- Rất quan trọng sao?

- Đương nhiên quan trọng. Tiềm lực càng lớn càng đáng được bồi dưỡng. Nghe đồn năm xưa Thiên Đế bồi dưỡng một vị Phi Thăng Giả, sau mười vạn năm vị kia trở thành Thiên Giới đệ nhất chiến tướng, xét về sức mạnh chỉ đứng dưới một mình Thiên Đế. Đánh đông dẹp bắc, một mình ngăn cản đại quân của Hỗn Độn Thần Ma, chiến tích lẫy lừng không ai không kính nể.

Nghe nhắc đến đệ nhất chiến tướng, Dương Thiên không nhịn được bật cười. Nhớ năm xưa khi hắn có xích mích với Thiên Đế, tên kia một mình một thương tìm đến chỗ Dương Thiên. Kết quả suýt chút nữa bị Diệt Thế Kiếm chém chết, mang theo một vết chém dài bỏ chạy. May cho hắn khi đó Dương Thiên còn có việc phải giải quyết, bằng không nhất định sẽ truy sát đến cùng. Về sau, khi Dương Thiên tìm Thiên Đế "tâm sự", cuối cùng cho Thiên Đế một trận nhớ đời, tên kia vẫn không dám lộ diện một lần nào.

Liễu Mộc hiểu nhầm nụ cười của Dương Thiên là khinh bỉ nàng, có điểm tức giận nói:

- Ngươi cho rằng ta đang nói khoác?

Dương Thiên vội lắc đầu:

- Đương nhiên không phải. Bất quá, vị đệ nhất chiến tướng kia dường như không đáng sợ như ngươi vừa kể.

- Ếch ngồi đáy giếng. Một tên vừa mới phi thăng chưa bao lâu như ngươi làm sao hiểu được Tiên Giới đáng sợ như thế nào. Đừng nhìn Tông Chủ đối xử hòa ái gần gũi với ngươi mà cho rằng mình rất lợi hại. Một vị Tiên Đế dù là yếu nhất, hắt xì một cái cũng đủ đánh ngươi hình thần câu diệt, đừng nói đến những vị Tiên Đế hàng đầu như đệ nhất chiến tướng.

Dương Thiên thản nhiên:

- Vây sao? Nhưng ta có từng đọc qua trong thư tịch, ngươi nói vị đệ nhất chiến tướng kia gây sự với một vị Tiên Đế nào đó, bị hắn đánh trọng thương, không rõ đã khôi phục hay chưa?

Liễu Mộc kinh ngạc, chuyện này là nổi nhục lớn nhất đời của vị đệ nhất chiến tướng kia, chỉ có vài vị Tiên Đế được biết, Thượng Thanh Đạo Nhân là một trong số đó. Liễu Mộc chắc chắn, không có bất kỳ thư tịch nào ghi chép lại chuyện này, trừ phi kẻ đó muốn chết. Liễu Mộc cau mày nhìn Dương Thiên, không rõ là đang nghĩ điều gì. Ánh mắt của nàng khiến Dương Thiên có chút khó chịu:

- Ngắm đủ chưa? Rất soái sao?

Liễu Mộc nhàn nhạt đáp:

- Con người ngươi còn có nhiều bí mật hơn ta nghĩ. Cho dù có hỏi tin chắc rằng ngươi sẽ không nói. Không cần vội, đợi đến khi ngươi cúi đầu nhận thua, lúc đó lại tra hỏi cũng không muộn.

Liễu Mộc nói xong, không đợi Dương Thiên đáp lại liền ném ra một viên châu. Ánh sáng xanh nhạt lóe lên một cái, hai người đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại một viên châu màu xanh nằm trên mặt đất.

Dương Thiên nhìn quanh nơi mình đang đứng, đây là một khối thiên thạch đang bay lượn trong không gian bên trong viên châu kia. Thiên thạch khá đơn giản, thần thức quét qua có thể thấy được một chữ "Chân" khổng lồ khắc lên bề mặt của nó, ngoài ra không còn thứ gì khác. Điểm đáng lưu ý là, có một lực lượng kỳ lạ đang bảo vệ khối thiên thạch này, Dương Thiên âm thầm dùng linh lực dậm chân mạnh một cái cũng không thể làm nó rung chuyển mảy may. Hắn gật gù tán thưởng:

- Phong ấn cả một khối thiên thạch để làm nơi quyết đấu, Tông Chủ quả là một kẻ rất thú vị.

Liễu Mộc đáp lại:

- Nơi này là không gian do chính Tông Chủ chế tạo, mỗi một vật đều có sức mạnh của hắn bảo vệ. Cho dù chúng ta đánh nhau đến ngươi chết ta sống, nơi này cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào.

Dương Thiên bất đắc dĩ nói:

- Được rồi. Muốn đánh thì đánh. Nếu có thua cũng đừng về khiếu nại với Tông Chủ là ta ăn hiếp ngươi.

Nếu Liễu Mộc là nam nhân, Dương Thiên mới lười cùng hắn nói nhiều. Nhưng đây là một đại mỹ nữ, bản tính phong lưu của hắn vẫn không thay đổi, theo quán tính buông lời trêu chọc nàng.

Bị Dương Thiên xem thường, Liễu Mộc chỉ cười nhẹ:

- Rất mong chờ.

Liễu Mộc đã dùng đến pháp bảo phong ấn không gian, tất nhiên không có ý định đùa giỡn với Dương Thiên. Phía sau lưng nàng, một hư ảnh khổng lồ dần xuất hiện, cuối cùng ngưng tụ thành thực thể. Thân ảnh khổng lồ này nhìn không rõ mặt, thân mặc y phục thường dân, tay cầm một quyển sách chứa đầy những văn tự cổ xưa bay lượn. Quyển sách mở ra, một chữ "Tĩnh" rất lớn dần bay lên, phát ra kim quang rực rỡ. Cả không gian giống như dừng lại.

Thân hình Dương Thiên trở nên cứng ngắc, nét cười vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Lúc này hắn giống như một bức tượng, không di chuyển được dù chỉ là mảy may. Liễu Mộc từng bước đi lại gần Dương Thiên, nụ cười mang theo vẻ khinh bỉ:

- Chẳng phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Dưới Tĩnh Tự Quyết cũng chỉ là bức tượng để cho ta tùy ý chà đạp mà thôi.

Liễu Mộc đưa tay lên cao, dùng linh lực đánh xuống. Nàng không có ý định giết chết Dương Thiên, chỉ muốn dạy cho kẻ không coi ai ra gì này một bài học. Cái tát này vừa đánh xuống liền xuyên qua người Dương Thiên, thân hình hắn run nhẹ bởi chấn động từ cái tát này rồi tan biến. Ở một nơi cách đó không xa, Dương Thiên lại hiện ra, vẻ mặt châm biếm nói:

- Tĩnh Tự Quyết? Dường như không có gì đặc biệt. Để ta cho ngươi xem một thứ thú vị hơn.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi biso000
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 2525

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.