Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tung Tích Của Tử Hà

1695 chữ

Đạt đến Độ Kiếp Thất Chuyển, Dương Thiên xem như không còn đối thủ tại Linh Giới. Tất nhiên, không tính đến Nhạc Hiên và Tâm Ma của hắn, hai tên kia vốn cũng không phải tồn tại nên xuất hiện tại nơi này.

Cho nên lần này Dương Thiên không hề có ý định giấu giếm hay ẩn nấp gì, trực tiếp để lộ ra khí tức, uy áp nhắm thẳng vào bên trong cái đầu của Tam Viêm Thủy Tổ. Bản thể Huyền Phong Ma Đế một mực khổ tu bên trong đầu của Tam Viêm Thủy Tổ, rất nhanh liền phát ra hồi đáp.

Tên này ngược lại tỏ ra khá điềm tĩnh, còn mởi Dương Thiên vào uống trà, giống như giữa hai bên vốn không hề có ân oán gì. Huyền Phong Ma Đế đã mời, Dương Thiên cũng rất thoải mái tiến vào. Nếu tên này chịu ngoan ngoãn giao người, mọi chuyện đều dễ nói. Không chừng Dương Thiên còn tặng cho hắn vài món làm lễ vật để cảm tạ. Nếu không...cũng đừng trách Dương Thiên xóa tên Ma Thần Cung ra khỏi Ma Vực, biến nó và Huyền Phong Ma Đế trở thành một đoạn truyền kỳ trong dòng chảy lịnh sử của Linh Giới.

Trên đường tiến vào, trận pháp tự động mở ra, không có bất kỳ ai xuất hiện ngăn cản, thậm chí biển hoa bao quanh đầu của Tâm Viêm Thủy Tổ cũng mở ra một lối đi chào đón Dương Thiên.

Huyền Phong Ma Đế đã ngồi trên một miếng gỗ đen được cắt thành hình tròn ngay trên chiếc lưỡi đợi hắn. Vừa nhìn thấy Dương Thiên, Huyền Phong Ma Đế đã lên lên tiếng:

- Ngươi rốt EoHzz cuộc cũng đến, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.

Chỉ có một tấm gỗ tròn chứ không có ghế, Dương Thiên cũng không phí sức lựa chọn, trực tiếp ngồi vào một nơi còn trống, cười nhạt nói:

- Đợi ta rất lâu? Ngươi cho rằng ta sẽ đến tìm ngươi?

- Không phải cho rằng, là chắc chắn. Bởi vì ta đang nắm giữ một thứ rất quan trọng đối với ngươi.

Cả người Dương Thiên run nhẹ. Tuy hắn không cho rằng Vô Lượng Chân Nhân dám lười dối mình, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút lo sợ. Sợ rằng Tử Hà thực sự đã chết, sợ rằng hắn không còn cơ hội gặp lại nàng nữa.

- Tử Hà...nàng thực sự đang ở chỗ ngươi?

Huyền Phong Ma Đế thở ra một hơi. Sát Thần nổi danh tàn ác, sát phạt quyết đoán, giết hàng trăm triệu người cũng không nhíu mày một cái, không ngờ khi nhắc đến một nữ nhân lại có bộ dạng này. Huyền Phong Ma Đế không vì vậy mà xem thường Dương Thiên, bởi vì chính bản thân hắn cũng không khá hơn là mấy. Nếu như không phải tìm được một loại bí pháp đem tất cả những tình cảm cùng sự hối hận tột cùng kia chuyển cho phân thân, Huyền Phong Ma Đế cũng không biết mình sẽ trở thành thứ gì. Một tên Sát Thần thứ hai? Một kẻ bỏ bê tu luyện, cả ngày sống trong dằn vặt và đau khổ?

Dù ở vị thế đối lập, những kẻ đồng cảm sẽ dễ thông cảm cho nhau. Huyền Phong Ma Đế cho rằng Dương Thiên vẫn tốt hơn hắn nhiều lắm. Ít nhất, Dương Thiên vẫn có hi vọng tìm được nàng.

Huyền Phong Ma Đế lấy ra một chiếc gương bằng đồng đặt ra chính giữa hai người. Một đạo linh lực từ trong tay hắn phóng vào bề mặt chiếc gương kia. Từ trong gương phát ra từng chùm ánh sáng nhỏ, ngưng tụ thành một hư ảnh. Hư ảnh này không nhìn rõ hình ảnh, nhưng một cảm giác thân thuộc từ hàng ngàn năm trước ùa về khiến Dương Thiên khẳng định, đây chính là Tử Hà.

Nói như vậy cũng không hoàn toàn là đúng, đây chỉ là một phần linh hồn của Tử Hà, chính xác là chỉ có một hồn một phách mà thôi. Tu sĩ thông thường có thể tách ra một hồn, giống như việc Vô Lượng Chân Nhân giữ lấy một hồn để khống chế các thế lực tại Tụ Ma Thành. Thế nhưng đây chính là cực hạn của tu sĩ thông thường, nếu thêm một phần nữa, linh hồn sẽ tan vỡ, trực tiếp mất mạng.

Bản thể của Tử Hà là một loại linh tửu, cho nên linh hồn so với tu sĩ có những khác biệt nhất định. Một trong số đó chính là, cho dù ba hồn bảy phách có bị phân tách, nàng có thể trở thành một trạng thái khác để tiếp tục tồn tại. Trạng thái này giống như ngủ đông, hoàn toàn mất đi ý thức, cần phải tìm đủ những phần khác mới làm tan băng được.

Sau sự vui mừng khi biết Tử Hà còn sống, vẻ mặt Dương Thiên dần lạnh đi. Huyền Phong Ma Đế chỉ lấy ra một hồn một phách, lẽ nào có ý định uy hiếp Dương Thiên làm việc cho hắn.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt âm trầm như núi lửa chuẩn bị bạo phát của Dương Thiên, Huyền Phong Ma Đế lắc đầu giải thích:

- Người đừng hiểu lầm, ta không có ý định dùng nàng uy hiếp ngươi. Trên thực tế, ta đã sớm biết Tụ Ma Thành là thế lực do Vô Lượng Chân Nhân âm thầm lập ra để chống phá Ma Thần Cung. Tin tức Tử Hà Tiên Tử trong tay ta cũng là do ta cố ý để lộ cho hắn biết. Ta biết hắn sẽ dùng tin tức này để đổi lấy một mạng, cũng biết ngươi sẽ đến tìm ta đòi người.

Dương Thiên lạnh nhạt:

- Ngươi đang muốn nói, tất cả mọi việc từ đầu đến cuối đều là sắp đặt của ngươi. Kể cả ta, Vô Lượng Chân Nhân cùng hàng chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều là con rối trong lòng bàn tay ngươi? Ý tưởng này rất hay. Tuy nhiên, ngươi có từng nghĩ rằng, chơi lửa sẽ có ngày bị lửa thiêu rụi hay không?

Huyền Phong Ma Đế khẽ cười:

- Đạo lý đơn giản này ta đương nhiên biết. Ta cũng không ngu ngốc đến mức đem tính mạng ra đùa giỡn, tính kế với một kẻ mạnh hơn mình. Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, ta chỉ nắm giữ một hồn một phách của Tử Hà Tiên Tử, những phần còn lại đành phải để ngươi tự tìm kiếm rồi.

Dương Thiên nhíu mày:

- Ngươi nói là sự thực?

Huyền Phong Ma Đế gật đầu:

- Năm đó khi ta đến nơi, Tử Hà Tiên Tử đã rất suy yếu. Độ Kiếp kỳ trong mắt thế nhân rất lợi hại, nói cho cùng vẫn chỉ là phàm thai, không có năng lực nghịch thiên, cải biến vận mệnh, cải tử hồi sinh. Ta dùng hết khả năng của mình cũng chỉ giữ lại được một hồn một phách của nàng, lưu lại bên trong Huyền Ngọc Kính. Những phần còn lại hẳn đã được pháp tắc đưa đến Âm Ti Giới.

Thiên địa pháp tắc, linh hồn người chết sẽ được đưa đến Âm Ti Giới, tiến vào Luân Hồi. Nếu linh hồn thiếu khuyết, mãi mãi chỉ có thể là cô hồn dã quỷ, không được siêu thoát. Hoặc giống như đám âm hồn lệ quỷ ngoài kia, vẫn còn lưu luyến trần thế mà chuyển qua một dạng tồn tại khác, bấu víu lại thế giới này. Tử Hà ở trạng thái đặc biệt, mất đi ý thức, tất sẽ không ở lại Linh Giới, bị pháp tắc đưa đến Âm Ti Giới. Nàng linh hồn khiếm khuyết, tất sẽ không thể tiến vào Luân Hồi. Lý do khi Dương Thiên đến Âm Ti Giới không tìm được nàng, cũng chính là vì phần thiếu khuyết này khiến hắn không cách nào cảm nhận ra được sự tồn tại của nàng. Không tiến vào Luân Hồi sẽ trở thành linh hồn lang thang, lại thiếu đi ý thức tự phòng vệ, nếu là linh hồn thông thường chắc chắn sớm bị cắn nuốt. Nhưng hiện tại một hồn một phách của Tử Hà còn nguyên vẹn, chứng tỏ những phần khác của nàng vẫn an toàn. Đối với Dương Thiên, đây là một tin tức không thể tốt hơn. Chỉ cần Tử Hà còn sống, cho dù lật tung Âm Ti Giới, đem Diêm Vương từ trên bảo tọa kéo xuống hắn cũng sẽ tìm được nàng.

Dương Thiên không cần sự đồng ý của Huyền Phong Ma Đế, trực tiếp thu hồi gương đồng vào người. Một hồn một phách của Tử Hà đã ký sinh trên tấm gương này nhiều năm, trước khi linh hồn hoàn chỉnh thì không thể tách ra được, tránh cho linh hồn bị tổn thương.

Huyền Phong Ma Đế không có ý ngăn cản, tựa như đây cũn là ý định ban đầu của hắn. Vẻ mặt của Dương Thiên đã thoải mái hơn một ít, hắn nhàn nhạt nói:

- Ngươi giữ lại được một hồn một phách của Tử Hà, khiến nàng không tan biến mà đến được Âm Ti Giới, xem như có đại ơn với ta. Nói đi, chỉ cần là việc Dương Thiên ta có thể thực hiện, chắc chắn sẽ giúp ngươi hoàn thành.

Huyền Phong Ma Đế cười nói:

- Một lời hứa của Sát Thần, công sức bao năm nay của ta thực sự đáng giá a.

- Không cần nhiều lời như vậy, muốn gì mau nói. Ta đã hứa nhất định sẽ không nuốt lời.

Huyền Phong Ma Đế ngẩn đầu lên cao. Không gian tối tăm bên trong miệng Tam Viêm Thủy Tổ bắt đầu thay đổi, hình ảnh những tòa lâu đài chìm trong biển lửa hiện ra. Hắn dùng giọng nghiêm túc nói:

- Ta muốn phi thăng đến một trong Thập Đại Tiên Giới, Âm Ti Giới.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi biso000
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 2418

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.