Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liều Lĩnh

Phiên bản Dịch · 1848 chữ

Tốc độ của cột sáng cực nhanh, cho dù là Kim Đan kỳ thông thường cũng rất khó né được. Lần này Dương Thiên cũng không có ý định né tránh, phía sau vẫn còn đến bảy quang cầu đang đợi hắn. Giới hạn tốc độ ở Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù sử dụng pháp thuật có lợi hại đến cỡ nào cũng vô pháp tránh né, không cần làm những chuyện vô ích.

Một bóng đen lướt đến chắn ngay trước mặt Dương Thiên, trường thương trên tay đâm thẳng vào trung tâm cột sáng. Trường thương xoay tròn với tốc độ cao, đem cột sáng xoắn nát rồi lao thẳng về phía trước.

Sự xuất hiện bất ngờ của bóng đen này khiến Tiêu Hà không kịp phản ứng lại. Khi hắn nhận ra được, trường thương đã đến sát bên mình. Tám chân nhện theo quán tính lập tức chụm lại một chỗ để phòng ngự, kéo theo đó là bảy quang cầu cũng biến thành một khối. Quang cầu cùng trường thương va chạm, một tiếng nổ lớn phát ra. Uy lực này tương đương với bảy viên Phá Đan Châu đồng thời nổ tung, trường thương thì không nói, Tiêu Hà ở gần như vậy, cho dù có tám cái chân nhện bảo vệ cũng khó toàn thân trở ra.

Không ngoài dự đoán của Dương Thiên, chỉ có tiếng nổ vang lên, sau đó không có gì đặc biệt. Trường thương bay trở về tay của ác quỷ, tám chân nhện được thu lại sau lưng Tiêu Hà. Trên tay hắn lúc này là một viên đá nhiều màu có rất nhiều vết nứt. Tiêu Hà nhìn chằm chằm vào viên đá kia rồi dùng giọng nói lạnh lẽo:

- Dương Thiên, chúc mừng ngươi đã phá hủy được pháp bảo mà ta ưa thích nhất. Để đáp lễ, ta cũng sẽ dành cho ngươi một món quà thật lớn.

Dương Thiên nhíu mày, viên đá kia đã xuất hiện khá nhiều vết nứt, đáng lẽ phải tan vỡ thành bụi phấn mới đúng. Hiện tại có thể cảm nhận được linh lực cuồng bạo ẩn chứa trong những vết nứt kia, thế nhưng giống như bị thứ gì đó ngăn cản không cho thoát ra ngoài. Dương Thiên không tu tập phong ấn thuật, loại đối thủ này trước nay hắn cũng rất hiếm khi gặp phải. Nhưng Dương Thiên đã từng thấy qua vài đoạn giới thiệu trên điển tịch, Phong Ấn Sư đáng sợ nhất không phải là năng lực phong ấn đòn tấn công của kẻ thù mà là khả năng đem những công kích đó tích tụ lại, sau đó dồn vào một đòn rồi thả ra, sức công phá kia so với mỗi đòn thông thường đều mạnh hơn rất nhiều lần.

Chỉ từ linh lực ẩn hiện bên trong viên đá, đoán chừng một khi bạo phát sẽ tương đương với công kích của Nguyên Anh kỳ. Cho dù ác quỷ có mạnh hơn nữa cũng vô pháp ngăn cản được. Dương Thiên thở ra một hơi, khẽ lắc đầu:

- Đến đây đi, ta vẫn còn vài thứ khá thú vị. Cứ tưởng sẽ không cần dùng đến, nhưng ngươi quả thực đã khiến ta có một chút bất ngờ a.

Tám chân nhện hơi chĩa về phía trước, chống xuống mặt đất rồi co lại. Tiêu Hà vung tay ném mạnh viên đá kia ra, sau đó lợi dụng sức bật bay nhanh về phía sau. Sức mạnh dồn nén bên trong viên đá kia hắn cũng không cách nào tính toán được, tốt nhất là tránh ra thật xa để tránh tổn hại đến bản thân mình.

Dương Thiên xòe lòng bàn tay ra, bên trong là ba quả cầu màu đỏ vàng. Lôi Hỏa Châu, mỗi viên đều có sức công phá ngang ngửa một kích toàn lực của Kim Đan trung kỳ. Dương Thiên đem toàn bộ Lôi Hỏa Châu mình đổi được từ Tàng Bảo Các ném ra, cả người lùi nhanh về phía sau. Ác quỷ nâng cao trường thương lao về phía trước. Trường thương trong tay nó bao phủ bởi một vầng sáng màu xám phát ra từng âm thanh ghê rợn như một đám ma quỷ đang gào thét.

Hai bên va chạm, một tiếng nổ cực lớn vang lên, linh lực để loại màu sắc cuộn lại vào nhau bốc thành một khói cột lửa rất cao. Ngọn núi này do tu sĩ Hợp Thể kỳ đỉnh phong Thái Âm Đạo Nhân đích thân luyện chế nên không có vấn đề gì, chỉ có Dương Thiên và Tiêu Hà bị sóng linh lực chấn động đẩy lùi đi thật xa. Tiêu Hà cho dù đã có chuẩn bị từ trước cũng không ngờ được Dương Thiên còn có những con bài tẩy này. Tám chân nhện phía sau lưng hắn vì bảo vệ Tiêu Hà mà gãy hết sáu cái, cộng thêm một món pháp bảo hình khiên vỡ vụn. Tiêu Hà khó khăn lắm mới lấy lại được cân bằng, rơi xuống cách đó khá xa, một tay chống xuống đất không ngừng ho ra vài ngụm máu.

]

Có nhiều pháp bảo bảo vệ, Tiêu Hà không bị thương tổn gì lớn. Có điều sóng chấn động tạo ra từ vụ nổ quá lớn khiến hắn huyết khí nhộn nhạo, ho ra vài ngụm máu liền không có việc gì. Ở chiều ngược lại, Dương Thiên thân hình tựa như một chiếc lá liễu đang trôi trên mặt nước, di chuyển cùng nhịp với từng đợt sóng chấn động. Vài phút sau, sóng chấn động dần tan đi, chỉ còn lại một đám lửa bốc cháy dữ dội, Dương Thiên mới từ trên cao rơi xuống.

Khác với Tiêu Hà lựa chọn chống lại, Dương Thiên dùng một loại thân pháp pháp thuật, nương theo uy lực của vụ nổ mà chuyển động. Không những không bị bất kỳ tổn thương nào, càng không lãng phí nhiều pháp bảo như Tiêu Hà. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, để đỡ được đòn tấn công kia, hắn cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ. Mất đi toàn bộ Lôi Hỏa Châu, trường thương bị gãy thành nhiều đoạn, ác quỷ cụt mất một cánh tay, nửa mặt trực tiếp bị vụ nổ thổi bay. Bất quá, ác quỷ thuộc về nhóm tử vong sinh vật. Chỉ cần không hoàn toàn chết đi, cho dù bị thương nặng thế nào cũng có thể khôi phục lại như cũ.

Thêm một lần chịu thua thiệt dưới tay Dương Thiên, lòng tự trọng của Tiêu Hà không cho phép chuyện này dừng lại ở đây. Sau lưng hắn mơ hồ hiện lên hư ảnh một cái ấn kỳ lạ. Dương Thiên nhíu mày, không nghĩ đến Tiêu Hà hiện tại tu vị chỉ có Trúc Cơ kỳ lại có thể gọi ra hư ảnh Luân Hồi Ấn. Nếu tên này thực sự điều động được lực lượng ẩn chứa bên trong Luân Hồi Ấn, Dương Thiên cũng không thể tiếp tục kiếm chế tu vị ở đẳng cấp Trúc Cơ kỳ được nữa. Muốn tạo ra Luân Hồi Ấn, tiến vào Luân Hồi tu vị thấp nhất cũng phải đạt đến Thánh Thể Cảnh. Ở cấp độ đó, cho dù là một tia lực lượng nhỏ nhất cũng không phải Trúc Cơ kỳ có thể đỡ được.

Ngược lại, nếu Tiêu Hà sử dụng lực lượng bên trong Luân Hồi Ấn, hắn cũng sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng. Nhẹ thì mất nửa cái mạng, nặng thì trực tiếp bỏ mình, một lần nữa theo Luân Hồi Ấn tiến vào Luân Hồi. Hiện tại tu vị của Tiêu Hà chỉ có Trúc Cơ kỳ, dù hắn may mắn thức tỉnh Luân Hồi Ấn thì cũng không thu được bao nhiêu tin tức, còn chưa ý thức được việc mình đang làm nguy hiểm đến mức nào. Lực lượng bên trong Luân Hồi Ấn vô cùng kỳ lạ, ngoại trừ Dương Thiên, đến bản thân Tiêu Hà cũng không ý thức được sự xuất hiện của nó.

Đúng vào lúc này, tàn hồn Thái Âm Đạo Nhân bất ngờ hiện ra, chắn giữa hai người. Hắn nhìn qua Dương Thiên, gương mặt tiếc nuối kèm theo một cái thở dài rồi quay sang Tiêu Hà:

- Không cần tiếp tục. Ngươi đủ tư cách trở thành truyền nhân của ta.

Luân Hồi Ấn tán đi, Tiêu Hà vui mừng, hoàn toàn quên mất ý định trước đó:

- Ngươi nói thật? Ta còn chưa hoàn thành thử thách.

Thái Âm Đạo Nhân lắc đầu:

- Không cần thiết. Thử thách là để chọn ra truyền nhân. Nó là vật chết, ta là vật sống. Ta nói ngươi đủ tư cách tức là ngươi đủ tư cách.

Thái Âm Đạo Nhân nói xong liền ngẩn đầu nhìn lên cao. Thương Lang lúc này đã leo lên được khá xa nhưng bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt linh lực, xem ra không còn cầm cự được bao lâu nữa. Thái Âm Đạo Nhân phất tay, một cổng dịch chuyển màu xanh hiện ra ngay bên cạnh Thương Lang, đưa hắn trở lại U Linh Sâm Lâm.

Trở thành truyền nhân của Thái Âm Đạo Nhân, cảm giác tự tin trở lại, Tiêu Hà cũng không tiếp tục so đo với Dương Thiên, vẻ mặt đắc ý nhìn lên trời. Thái Âm Đạo Nhân lấy ra một đóa hoa màu đen được đặt trong một cái chậu nhỏ ném về phía Dương Thiên :

- Không cần tiếp tục thử thách. Ta xác nhận ngươi đủ khả năng leo đến bậc thang thứ 900. Đây là thứ ngươi muốn, nhận lấy đi.

Đón lấy U Hải Ma Lan từ tay Thái Âm Đạo Nhân, Dương Thiên cười nhạt :

- Vội vả ra tay ngăn cản như vậy, lẽ nào ngươi cảm nhận được thứ gì sao ?

Thái Âm Đạo Nhân dùng ánh mắt thâm thúy :

- Ngươi cũng biết ? Tiểu tử này cho ta một cảm giác nguy hiểm. Nếu ta không ra tay ngăn cản đòn tiếp theo của hắn, nói không chừng cả hai người các ngươi đều ewNh phải bỏ mạng tại đây. Nhân tài không bao giờ thiếu, chỉ là năm nay đặc biệt nhiều. Hai người các ngươi đều đủ tư cách trở thành truyền nhân của ta. Nếu ngươi đã có ý từ chối, vậy ta liền lựa chọn hắn đi.

Dương Thiên thản nhiên :

- Ngươi nói sai, nếu hắn tấn công, kẻ phải chết chính là hắn chứ không phải ta. Bất quá, truyền thừa này ta không cần, ngươi muốn truyền lại cho ai tùy ý.

Thái Âm Đạo Nhân mở ra một cái cổng dịch chuyển khác ngay bên cạnh Dương Thiên :

- Ngươi quá ngạo mạn, quả thực không thích hợp làm truyền nhân của ta. U Hải Ma Lan đã đến tay, ngươi cũng nên rời đi rồi.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi honggiatamthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 2472

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.