Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1252 chữ

Sáng sớm hôm sau , mặt trời còn chưa xuất hiện Hiếu mở mắt đã thấy Duy tập thể lực

-“ 20 , 30 , 40 ! Sảng khoái “

Duy vươn mình , uốn éo cơ thể , nắm lại nắm đấm bản thân và nhìn về phía biển . Bỗng nhiên cánh tay Hiếu vỗ vào vai Duy mỉm cười và nói

-“ Đi dạo chút không , sáng sớm đi đến hàng cây rồi quay lại chắc hẳn có thể ngắm cảnh bình minh rồi”

Duy gật đầu , cả hai bước ra khỏi phòng nhưng đèn trên các bức tường còn sáng hẳn là ngôi nhà sợ bóng tôi chăng ? Khi Duy và Hiếu đi qua cánh cửa nghe được tiếng ồn ào

-“ Sáng nay mày đi thu tiền chợ , tao đi bên khu nhà giàu “

-“ Vậy bọn tôi đi tuần sát biên “

Đang nghe câu chuyện Duy thấy Hiếu đi trước vội co giò chạy theo hỏi :

-“ Không muốn nghe à ? Kích thích mà "

Hiếu không quay đầu mà bước tiếp , đột nhiên dừng lại

-“ Hứng thú không nổi , nghe tiếp chắc là đánh nhau mà thôi , à mà Duy đi ra đoạn đường có câu xanh đi có việc hỏi này “

Cả hai đi đến hàng cây , Hiếu dựa vào thân cây hỏi Duy với vẻ mặt ủ rũ

-“ Một vị vua luôn bảo vệ con dân của bản thân . Vị vua ấy nguyện làm tấm lá chắn bao phủ vùng đất của mình . Làm sự sống làm điểm tựa cho tất cả mọi thứ . Nhưng mà có một người luôn đi theo nhà vua ,muốn bảo vệ nhà vua , cố gắng tất cả để giảm gánh nặng . Làm cái bóng , làm cái giáp . Vậy ai mới là tấm lá chắn cho ai đây ?”

Duy khựng lại , Hiếu lại nói

-“ Đổi câu đi . Ở làng mình được rèn luyện thể lực từ nhỏ , vượt qua sức của người bình thường quá dễ dàng . Nhưng có người sinh ra mạnh mẽ gấp 2 ,3 lần với bọn mình cũng binh thường “

Nói dứt câu Hiếu đấm mạnh vào thân cây trước mặt khiến Duy nhíu mắt lại , phần thân lõm vào nhưng vấn đề là xung quanh không còn sự sống . Im lặng bao trùm cả hai , 2 người đi đến bờ biển . Duy mở lời

-“ Nếu bình minh là bắt đầu ngày mới thì tớ muốn làm hoàng hôn vì nó là điểm cuối cùng cho sự bắt đầu mới “

Hiếu nhìn Duy và thở dài nghĩ bụng “ Thứ mà tôi muốn bảo vệ chỉ có bạn thôi Duy à , chuyện buồn vui , ác quỷ hay thiên thần dù cho quay lưng với thế giới này thì là gì . Chỉ cầu mong bóng tối không nuốt chửng chút ít ánh sáng còn lại mà thôi “ Hiếu nắm chặt tay lại rồi thả ra . Đâu đó tại ngôi chùa trên Việt Nam đôi mắt mở ra chỉ vang vọng

-“ Anh cả , anh hai cố lên . A di dà phật “

Sáng muộn Đặng Thiết Hùng dẫn 2 người đi đến bệnh viện hẳn bệnh viện tư . Ở đây cách nhà của Đặng Thiết Hùng một cây số nên chỉ cần đi bộ . Không ngờ đi đến đâu có cảnh sát tuần tra đến đó , tạo thành từ lớp phòng thủ nghiêm ngặt vậy . Đặng Thiết Hùng đến cửa đưa ra mảnh giấy và nói nhỏ gì đó . Người lính canh gật đầu đồng ý , đi đến phòng của vợ Đặng Thiết Hùng . Cô ấy đã có thể ngồi dậy hẳn là được hồi phục rất tốt , thấy Duy và Hiếu vội vàng cảm ơn ríu rít . Thế là Duy và Hiếu được Thanh chở đến trung tâm thành phố , ở Tp Hoa Hồng này ở trung tâm có một cái hồ rất lớn gọi là hồ Trăng Sao . nghe nói vào đêm trăng sáng thì mặt hồ phản chiếu trăng và các ngôi sao in như thật vậy . Hiếu và Duy nghe vậy cũng đến xem thử nó như thế nào . Đang đi trên đường Hiếu hỏi

-“ Âm nay tháng 7 đúng không , hẳn hôm nay là ngày âm nặng lắm nhỉ “

Duy ngược lại bình thường

-“ Tớ với bạn quan tâm gì chuyện đó , ở trong làng không ít thì nhiều cũng không còn gì là lạ nữa mà . Vấn đề là ăn ngủ ở đâu đây này . Ê ê có người té xuống hồ kìa “

Đang mải nói chuyện Duy để ý có người té xuống hồ, cả hai nhanh chân nhảy xuống hồ để cứu. Dù sao thì xuất phát điểm là dân chài nên việc bơi lội với cả hai là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là có người té xuống mà k có ai để ý, rất là lạ. Khoảng hơn 10 phút bơi Duy với Hiếu đã đem người đó lên bờ, đó là một cô bé ước chừng 10 tuổi khuôn mặt trắng bệch chắc do không hít thở được , may mà Hiếu biết cách sơ cứu nên một vài giây sau cô bé tỉnh lại .

-“Tỉnh lại được rồi , tạm thời đánh ngất con bé đi đã hẳn có người kiếm nó thôi “

Hiếu đánh ngất cô bé xong lục cái túi của mình kiếm cái khăn bắt đầu xoa tóc cô bé. Duy thì xoa xoa đôi bàn tay rồi vuốt tay chân cho cô bé. Hơn 15 phút sau có 2 người phụ nữ mang tạp dề có in 2 chữ Thanh Thản đi đâu đó như tìm kiếm xung quanh. Duy vội chạy lại hỏi thì kéo 2 người về phía Hiếu. Một người đã ôm chầm lấy cô bé khóc rất to

-“ Răng ri con , răng mà ra nông nỗi ri hả “

Hiếu cản lại

-“Em ấy chỉ ngất thôi , cô không cần làm quá lên như thế đâu “

Người phụ nữ còn lại vội vàng cảm ơn hai đứa rồi mời về cửa hàng của mình . Hóa ra người phụ nữ ôm lấy đứa con là bà chủ của cửa hành bánh mì Thanh Thản . Bà chủ tên là Ngọc Biếc , người còn lại tên Lam Hồng . Vì hôm nay ngày lễ nên nhiều người mua , bận rộn đến mức không kịp để ý con gái nên đã xảy ra chuyện như vậy .

-“ Cô cảm ơn 2 cháu , nếu có thể cô sẽ giúp đỡ nếu trong khả năng của cô xem như là báo đáp hai đứa “

Lam Hồng mời 2 đứa ly nước và nói , Hiếu thì vò đầu một lúc rồi nói

-“ Hiện tại có thể cho bọn cháu ở tạm đây được không ? , bọn cháu thấy quán rộng mà chỉ có 2 người làm nên bọn cháu sẽ giúp đỡ trong việc bưng bê . Bù lại cô có thể cho bọn cháu ăn và ngủ tại cửa hàng cũng được ?”

Lam Hồng suy nghĩ một lúc rồi đi vào phòng sau với Ngọc Biếc , hẳn là thương lượng , 3 phút sau Ngọc Biếc đi ra trong tay có thêm 2 cái tạp dề . Duy với Hiếu mỉm cười cùng đứng dậy và cúi đầu cảm ơn

Bạn đang đọc Phiêu Lưu Việt Nam sáng tác bởi Tieucactu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieucactu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.