Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 10

Phiên bản Dịch · 2119 chữ

CHAP 10: THÊM MỘT LẦN ĐAU

Hôm sau, đúng 1 giờ, cái nắng gay gắt hắt lên khiến mọi người ngán ngại ra đường. Thế mà hắn vẫn đến để chở cô tới nhà hắn làm bài thuyết trình. Nhà hắn to và đẹp ghê! Không gian thoáng mát khiến cô dễ chịu vô cùng. Nhưng khi thật sự bước vào thì cô mới thật sự ngỡ ngàng. Mọi người nhìn cô bằng cái ánh mắt sắt lạnh. Dù vậy cô vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên mà chào hỏi lễ phép. Đáp lại vẻ mặt rạng rỡ nhưng thật ra đang chứa đầy căng thẳng của cô là câu nói khinh khỉnh của mẹ Quốc:

- Ai vậy Quốc? Bạn gái mới à? Quen được mấy tháng đây?

- Mẹ! Sao mẹ lại….

Hắn chưa kịp nói gì thì cô đã nhanh chóng ngắt lời bằng những lời lẽ vô cùng kiên định nhưng lại không hề thiếu lễ phép:

- Có lẽ bác đã hiểu lầm. Con không phải là bạn gái của con trai bác! Chúng con chỉ đơn giản là bạn học cùng lớp. Hôm nay con đến nhà bác cũng không có ý gì ngoài việc làm bài tập nhóm. Nên con xin bác hãy tôn trọng con.

Nghe những lời nói sắc xảo ấy, không chỉ hắn và mẹ hắn mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô. Ba hắn đang ngồi làm việc với cái lap cũng không khỏi bất ngờ mà ngẫng mặt lên nhìn. Nhưng mẹ hắn vẫn không chịu bỏ cuộc:

- Thì bây giờ lấy danh là bạn học rồi từ từ tiếp cận con trai tôi. Tôi đâu lạ gì những đứa con gái không biết con cái nhà ai cố tình giả vờ ngây thơ nhưng lại luôn nhắm nhầm vào tài sản nhà người khác..

Nghe nói đến đây cô thực sự hết chịu nỗi. Dù cha mẹ mất sớm nhưng cô vẫn luôn nhớ những gì họ dạy dỗ, luôn cố gắng sống thật tốt để có thể ngẫng cao đầu và sống không hỗ thẹn với lương tâm. Nhưng hôm nay, lại có người coi thường nhân phẩm của cô. Cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Đặc biệt là khi có người đụng chạm đến cha mẹ cô. Cô cất giọng lạnh lùng:

- Con đã thật sự rất tôn trọng bác nhưng bác đã làm con cực kì thất vọng. Nhà con tuy không giàu có như nhà bác nhưng từ khi cha mẹ con qua đời, con chưa từng làm việc gì hỗ thẹn với lương tâm. Cha mẹ con cũng không làm gì có lỗi nên con không cho phép bác sĩ nhục cha mẹ con. Nếu giàu có, địa vị à mở miệng ra là coi thường người khác thì thật không đáng tôn trọng. Tạm biệt hai bác, con về…

Nói rồi cô bỏ đi một mạch, bỏ lại sau lưng là vẻ mặt tức tối của mẹ hắn và sự kinh ngạc của ba hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám nói với mẹ hắn những lời như vậy mà càng tệ hại hơn khi người đó chỉ là một con nhóc.

Hắn đuổi theo thì nhìn thấy cô vừa đi vừa khóc. Có lẽ những kí ức đau đớn ngày nào một lần nữa lại ùa về trong tâm trí khiến cô chua xót và tuyệt vọng. Có lẽ hắn biết rõ những gì mà cô phải chịu chịu đựng, vậy thì tại sao hắn lại đưa cô vào cái tình cảnh như thế này? Mà cũng đúng thôi! Nhà hắn giàu có và danh tiếng thế kia thì hắn sao có thể nghĩ tới cảm nhận của một người con gái bình thường như cô. Uổng công cô đã xem hắn ta là bạn. Uổng công cô đã cảm thông cho những cảm xúc bâng quơ của hắn. Càng nghĩ cô càng thấy hận bản thân mình. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại cứ trào ra trên mi mắt. Đời là thế, một khi không có quyền lực và địa vị thì sẽ bị người ta coi thường. Điều duy nhất có thể khiến mình ngẫng cao đầu đối diện với người khác là phải cố gắng sao cho bằng người khác. Phải trả lại tất cả những gì mà người ta đối xử với mình. Cô nghẹn ngào cười trong chua chát…

- Băng Tâm!…

Cô không thèm quay lại mặc cho hắn có gọi tên cô bao nhiêu lần. Hình như mọi sự thông cảm và tin tưởng mà cô dành cho hắn đã biến đi đâu hết, giờ chỉ còn lại lòng thù ghét, ít kỷ, nhỏ nhen. Dẫu biết rằng những lời nói vô tình đâm thẳng vào trái tim cô là do người đàn bà cai nghiệt kia thốt ra nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho hắn. Bởi dù sao thì người đàn bà ấy cũng chính là mẹ hắn. Chuyện này không thể trách cô được.

Phone reo. Cô biết ngay là hắn nên không thèm lấy điện thoại ra mà nhanh tay tắt ngay. Thật sự là giờ đây cô không hề muốn nói gì với một người giàu có như hắn. Bởi cô không biết phài nói thế nào. Cô sợ cô sẽ không thể nào giữ được chút bình tĩnh cuối cùng. Điện thoại lại cứ reo không biết bao nhiêu lần mà cô vẫn không nghe. Hắn vẫn cứ lặng lẽ theo sau cô dưới cái nắng gay gắt của Sài Gòn. Hắn không dám lại gần cô vì sợ cô căm ghét hắn. Thế là một công tử như hắn phải chịu cảnh mồ hôi nhễ nhại dưới đường phố oi bức và đông nghẹt. Cô bắt taxi về nhà bỏ lại hắn một mình thẫn thờ giữa dòng người xe qua lại. Đây là lần đầu tiên hắn như thế này…

Về đến nhà, cô hoảng hồn khi nhìn vào điện thoại. 49 cuộc gọi nhỡ của hắn và… chính là số điện thoại ấy. Số máy lạ lùng luôn quan tâm và an ủi cô mỗi khi cô buồn. Dù không biết người đó là ai nhưng cô luôn có một niềm tin vô bờ với người đã giúp cô đứng lên trong đau đớn. Người thứ hai có thể khiến cô thay đổi. Những cuộc gọi ấy khiến cô thật sự bất ngờ vì đó giờ có khi nào người đó gọi cho cô. Không kịp nghĩ nhiều, cô bấm ngay nút gọi với số máy được lưu là “secret”.

- Tâm hả? Anh xin lỗi, em sao rồi? Những lời nói của mẹ anh…

Là hắn. Cô nghẹn ngào. Cuộc đời này thật sự quá bất công. Ai cũng muốn đem cô ra làm món đồ chơi, ai cũng muốn lừa dối cô. Giờ đây cô thật sự không biết mình có thể tin vào ai khi sự thật quá phủ phàng. Hắn nói rất nhiều nhưng cô cũng không còn tâm trạng để nghe nữa. Cuối cùng thì cô chỉ có thể thốt lên những lời đau đớn nhất:

- Đồ đểu cán! Tôi hận anh…

Thế rồi cô tắt máy. Tắt luôn cả nguồn điện thoại. Chắc hắn cố tình quan tâm cô là để chứng tỏ bản thân mình. Muốn biến cô thành mục tiêu tiếp theo rồi sau đó sẽ bỏ rơi cô như biết bao người con gái khác. Cô ghét lũ con trai trên đời này. Càng nghĩ nước mắt cô càng tuôn rơi… Giờ đây cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Cô đã quá chán với sự giả dối của thế giới này rồi. Mọi thứ đều quay lưng lại với cô. Cô quả là một con người thất bại toàn diện. Từ nhỏ đã không có một gia đình hoàn chỉnh, bị tình yêu đầu đời lừa dối, bị người ta xem thường và giờ cả người bạn mà cô tin tưởng nhất lại chà đạp lên lòng tin và hi vọng của cô. Cuộc đời này có phải là quá bất công không? Tại sao ông trời lại có thể nhẫn tâm lấy của cô mọi thứ? Mệt mỏi, cô gục ngã thật rồi…

Hôm sau, mệt mỏi tỉnh giấc cô mới phát hiện rằng mình đang nằm dưới sàn nhà. Lạnh lẽo và cô đơn. Giờ cô mới ngỡ ngàng nhận ra rằng căn nhà này quá lớn cho sự hiện hữu nhỏ bé của mình. Muốn khóc thật to nhưng lại không còn nước mắt để khóc. Cô biết mình phải thật sự mạnh mẽ để đối mặt với thực tại vì chỉ có như vậy cô mới không bị ai xem thường. Cô phải cho người đàn bà đã khinh thường cô và cha mẹ cô phải thấy cô không phải là kẻ tầm thường để ai muốn nói gì thì nói. Nghĩ thế cô lặng lẽ mĩm cười một nụ cười chua chát, nó khác hẳn với sự vô tư và hồn nhiên vốn có.

Sau khi đã hoàn thành bữa ăn sáng, cô vẫn không quên công việc hằng ngày. Mở cửa ra đón lấy ánh nắng mặt trời từ ban công, cô muốn nhìn thấy những bông hoa tươi rạng rỡ của mình. Lan là loài hoa mà cô yêu thích nhất. Có lẽ vì nó mang một vẻ đẹp giản dị và lạnh lùng. Và rồi… một bóng dáng thoáng qua làm cô choáng ngợp. Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây, ngay trước cổng nhà cô với một bộ dạng hoàn toàn khác. Vẫn bộ quần áo hôm qua lúc đuổi theo cô, hóc hác và cô đơn. Lẽ nào hắn đã ở đây từ tối hôm qua… Thật khó tin khi thấy anh chàng hào hoa kia lại thảm hại đến thế này. Cô lặng người như không tin vào mắt mình nữa. Một chuyện tưởng như là không bao giờ xuất hiện đang ở ngay trước mắt. Chẳng lẽ cô đã trách lầm hắn sao? Hắn thật sự quan tâm tới cô sao?… “Không thể nào…” cô tự gạt ngay suy nghĩ của mình. Có lẽ hắn làm vậy chỉ là muốn lừa dối cô thôi. Cô sẽ không dễ dàng bị gạt thêm lần nữa. Nghĩ rồi cô vội đi xuống nhà. Cô đi thẳng ra cổng rồi nói với vẻ bất cần:

- Anh đang làm cái quái gì trước cửa nhà tôi thế hả?

Nhìn thấy cô hắn vui ra mặt, vội vàng giải thích:

- Anh xin lỗi vì tất cả! Anh biết là em sẽ không tha thứ cho anh nhưng anh làm vậy hoàn toàn không có ý đồ gì xấu. Chẳng qua là vì anh rất thích em nhưng em lại rất ghét anh. Nhìn thấy em buồn anh đau lắm nhưng anh không thể làm gì cho em. Cho nên anh mới phải mượn danh nghĩa của người khác để quan tâm em…

- Đủ rồi! Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe! Một con người như anh mà cũng biết yêu thương và quan tâm người khác à! Anh muốn biến tôi thành con ngốc đến bao giờ hả?…

- Anh biết là em sẽ không tin nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Anh là một thằng con trai xấu xa trong mắt em và biết bao người khác nhưng em là người con gái duy nhất có thể làm anh xao xuyến…

- Buồn cười! Tôi không quan tâm anh nói thật lòng hay dối trá nhưng tôi đã không còn lòng tin ở tụi con trai. Hãy để tôi yên…

- Em có quyền từ chối anh nhưng em không thể bắt em ngừng quan tâm và lo lắng cho em…

- Anh…

- Chiều nay anh sẽ qua nhà em làm bài tập. Giờ em nghĩ ngơi đi! Anh không muốn bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới việc học của em. Anh về đây…

Nói rồi hắn bỏ về thật. Những lời hắn nói khiến cô thật sự ngỡ ngàng. Cô không biết tại sao mình lại có thể dễ dàng rung đông trước những lời nói của một người như hắn. Nhưng hắn nói không sai, cô không thể bỏ bê việc học vì một chuyện không đâu như vậy. Chỉ cần qua khỏi ngày mai là cô và hắn sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào. Vì thế cô phải cố gắng tập trung mà làm tốt nhiệm vụ của mình…

Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 11

Bạn đang đọc Phía sau tình yêu là…nước mắt! của Rolsy Nguyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.