Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh Hỏa quyết đả thương người

Phiên bản Dịch · 2970 chữ

Ánh mắt Diệp Tiếu ngẩn ra, không ngờ ở đây lại gặp được người quen cũ. Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm đang vây quanh bàn bên cạnh, ba người ở chung một chỗ. Chẳng qua ba người này có chút thú vị, Cổ Tam Chính tập trung tinh thần nhìn chữ của Hoắc Lăng Tiêu, Diệp Tâm cũng thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hắn, còn Đàm Lạc lại thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Diệp Tâm.

Bình thường hành động này thật sự khó nhìn ra, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Hoắc Lăng Tiêu viết chữ, cho nên hành vi mờ ám của Diệp Tâm và Đàm Lạc rất dễ dàng thấy được, Miêu Nghị sửng sốt, ít nhiều cảm giác ra chút ít tin vịt từ ánh mắt kia.

Ổ Mộng Lan không chen chúc trong đám người, một mình chắp tay đứng dưới mái hiên thưởng thức cảnh đẹp trên hồ.

- Phàm tâm chưa hết, nhân sinh bao nhiêu, ta muốn hát vang lên...!

Có người bắt đầu đọc nhỏ dòng chữ trên giấy trắng.

Chỉ thấy Hoắc Lăng Tiêu sau khi đưa thêm mực mấy lần, có thể nói là liền một mạch viết xong, đặt bút xuống, chắp tay cười nói với mọi người:

- Chư vị, bêu xấu rồi!

- Đẹp...!

Đột nhiên một trận thanh âm trầm trồ khen ngợi vang lên, mọi người vỗ tay than thở. Một vị tửu cơ, bàn tay trắng nõn mài mực bên cạnh đã nhấc bức viết lên, cầm trong tay, chậm rãi đi lòng vòng cho mọi người xem.

- Bêu xấu rồi, bêu xấu rồi...!

Trong tiếng trầm trồ khen ngợi, Hoắc Lăng Tiêu không ngừng chắp tay tạ ơn, vẻ mặt khiêm nhường.

- Tốt!

Đột nhiên một tiếng kêu tốt đặc biệt vang dội vang lên, Miêu Nghị mạnh mẽ đẩy cửa đi vào, trực tiếp giật lấy bức thư họa trong tay tửu cơ, vẻ mặt thành thật gật đầu nói:

- Viết rất đẹp, nói là đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng.

Hắn đột nhiên nhô ra, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm có thể nói là hai mặt nhìn nhau.

Hoắc Lăng Tiêu ngẩn ra, sau khi thấy rõ người vừa xuất hiện là ai, có chút há hốc mồm, mồ hôi lạnh toát ra, đệ nhất thiên hạ? Không biết phân lượng của văn nhân tương đối nhẹ sao? Đây là ngươi đang hại ta hay là đang khen ta!

Trong lòng hắn rất rõ ràng, không ít người bên cạnh cùng sở thích chỉ kêu đẹp trầm trồ khen ngợi là được rồi, nếu ngươi dám nói đệ nhất thiên hạ, kêu người ta làm sao chịu được, bốn chữ ‘đệ nhất thiên hạ’ tuyệt đối là bốn chữ gây họa nhất trên đời.

Quả nhiên, không khí của hiện trường trong nháy mắt trở nên im lặng, vẻ mặt của không ít người bắt đầu lãnh đạm.

Miêu Nghị cũng không xen lẫn trong nghề này, làm sao biết được ý nghĩa ở đây. Hắn chỉ cho rằng mình vuốt mông ngựa khẳng định không tệ, xoay người cầm bức thư họa trong tay, cười nói với Hoắc Lăng Tiêu:

- Đại ca. Chữ này tặng cho ta có được không? Tiểu đệ đem về nhất định sẽ trân quý.

Ngươi là đại gia của ta. Không hại ta ngươi sẽ chết sao! Trong lòng Hoắc Lăng Tiêu phát điên, muốn tung một cước đạp bay hắn, sờ sờ lỗ mũi, cả người không được tự nhiên nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

Bên cạnh có người lãnh đạm hỏi:

- Hoắc Lăng Tiêu, vị bằng hữu kia là?

Hoắc Lăng Tiêu còn muốn liếc mắt đại khái, ai ngờ Miêu Nghị đã thu bức họa lại, chẳng biết xấu hổ chắp tay nói với mọi người:

- Tại hạ là Miêu Nghị của Mộc Hành cung, cũng chính là "Miêu tặc" nổi danh gần đây! Sau đó hắn lại chỉ một ngón tay về phía Hoắc Lăng Tiêu:

- Vị này là đại ca kết bái của ta!

Ổ Mộng Lan đang lơ lửng trên không, nhìn tình hình bên trong đám người kia, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhất là vẻ mặt như ăn phải độc dược của Hoắc Lăng Tiêu. Thiếu chút nữa làm nàng bật cười ra tiếng.

- Miêu tặc?

Người nọ đột nhiên hừ hừ cười lạnh:

- Hoắc Lăng Tiêu, không ngờ ngươi lại làm bạn với người như thế, vậy mà cũng xưng là người có văn hóa.

Không ít người phụ họa theo hắn, hừ mũi tỏ ý khinh bỉ Miêu Nghị, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

Miêu Nghị còn tưởng là văn nhân nhã sĩ là người tương đối có phong độ, hiện tại mới phát hiện cả đám đều không khác gì Hoắc Lăng Tiêu, lão tử cứ chọc giận ngươi đấy. Hắn tiện tay chỉ người kia, nghiêng đầu hỏi Hoắc Lăng Tiêu:

- Đại ca, đây là rễ hành từ đâu, chạy tới đây giả bộ vậy?

Hoắc Lăng Tiêu thật sự muốn tuyên bố tuyệt giao với tên ‘Miêu tặc’ này ở trước mặt mọi người, nhưng hắn không dám, sợ Miêu Nghị ngược lại đâm phá ‘gian tình’ giữa hắn và Trương Thiên Tiếu. Hiện giờ Miêu Nghị cũng không phải là người của Nguyệt Hành cung, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù Trương Thiên Tiếu cũng không gặp được, có thể làm gì được hắn.

Chỉ có thể trợn mắt nói:

- Hiền đệ đừng vội nói hưu nói vượn, đây là điện chủ Trấn Đinh điện của Tiên Hành cung Ôn Cửu Hiền, còn không mau mau chịu nhận lỗi.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Thiệt hay giả? Miệng lưỡi bén nhọn, mở miệng tổn hại người, cũng không giống loại người có thể làm bạn với văn nhân nhã sĩ.

Ôn Cửu Hiền lập tức nổi giận:

- Ngươi nói người nào?

Miêu Nghị liếc mắt nói:

- Ai nói ta, ta nói người đó, hợp lý vô cùng, vuốt lương tâm thử nghĩ xem, có phải đạo lý này hay không, nếu nghe không quen thì tốt nhất câm miệng.

- Tiểu tặc lớn mật!

Ôn Cửu Hiền giận tím mặt, chỗ mi tâm hiện lên một đóa Hồng Liên lục phẩm, đưa tay túm lấy bả vai Miêu Nghị, định cho hắn chút dạy dỗ. Tu vi của Miêu Nghị còn xa mới bằng người ta, hắn cũng không dám lấy cứng đối cứng với đối phương, nhanh chóng lắc mình né tránh, tốc độ phản ứng của hắn cũng không chậm hơn đối phương. Tốc độ xuất thủ cũng không chậm hơn người ta, dùng thương nhanh như dùng tay há có thể chậm được, nếu tốc độ tay chậm thương cũng nhanh không nổi. Tựa hồ là khó khăn lắm mới né tránh được một trảo của đối phương, đồng thời, ầm! Trực tiếp đánh một quyền trúng vào ngực Ôn Cửu Hiền.

Nói chính xác, Ôn Cửu Hiền hoàn toàn không để ý đến một quyền này của hắn, tu vi của hai người xê xích khá xa, nếu không sử dụng vũ khí, không ai cho rằng Miêu Nghị có thể gây tổn thương cho hắn, cho dù đứng yên cho Miêu Nghị đánh một quyền cũng chưa chắc có thể làm nên đại sự. Chẳng qua kinh ngạc vì tốc độ phản ứng nhanh của Miêu Nghị, tốc độ xuất thủ hoàn toàn không kém gì mình, đợi đến khi một quyền của đối phương dễ dàng oanh phá pháp lực phòng ngự của hắn, hơn nữa còn không dừng lại đánh lên bộ ngực mình, hắn mới thật sự thất kinh.

Trở tay chộp tới, còn không bắt được cổ tay của Miêu Nghị, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt độ cực nóng từ trên nắm tay Miêu Nghị tản phát ra, ấn vào lồng ngực mình, thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng của mình, một loại cảm giác vô cùng kinh khủng trong nháy mắt ập đến từ trong cơ thể, giống như ném lục phủ ngũ tạng của hắn vào trong nồi chảo bùng nổ.

Mọi người chỉ thấy trên ngực Ôn Cửu Hiền trong nháy mắt xuất hiện một ký hiệu quả đấm nám đen, là da thịt trên lồng ngực nám đen, y phục chỗ quả đấm lưu lại đã hóa thành bụi bay.

Ôn Cửu Hiền nhanh chóng dùng hết pháp lực toàn thân áp chế, chỉ cảm thấy một quyền vừa rồi của đối phương lập tức làm cho mình mất đi năng lực phản kháng. Bởi vì muốn hết sức áp chế pháp lực một quyền của đối phương đánh vào trong cơ thể mình, kết quả lại thấy Miêu Nghị tiếp tục đánh tới, kinh hãi nhanh chóng rút lui vào đám người, thoát thân tránh né.

Phản ứng của hắn sau khi trúng một quyền của Miêu Nghị đã chậm lại, Miêu Nghị lắc mình một cái đuổi theo. Ầm! Lại là một quyền đánh trúng lồng ngực của hắn, đồng thời lăng không phi đạp.

- Phụt...!

Ôn Cửu Hiền cuồng bắn ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau. Sau khi rơi xuống đất, không ngừng lảo đảo lui về phía sau, ngay cả dư lực bay trên trời cũng bị mất, lảo đảo muốn ngã tựa vào một gốc cây, trợn to mắt nhìn Miêu Nghị.

Mọi người sợ ngây người, đều không ngờ chỉ trong chớp mắt, Ôn Cửu Hiền tu vi Hồng Liên lục phẩm đã bị Miêu tặc Hồng Liên nhất phẩm cho đánh cho thành như vậy.

Nhóm rót rượu bị hù dọa, sợ hãi chạy trốn.

Ba người Cổ Tam Chính đưa mắt nhìn nhau, phát hiện vị Miêu huynh đệ này thật đúng là đi đến chỗ nào cũng bưu hãn như vậy.

- Hiền đệ. Chớ có làm càn!

Hoắc Lăng Tiêu nhanh chóng lóe ra, túm lấy cánh tay Miêu Nghị kéo xuống, phẫn nộ quát:

- Ở Đô thành náo tai nạn chết người, ngươi gánh không nổi đâu.

Hoắc Lăng Tiêu thật sự không muốn kéo hắn. Ước gì người nầy gặp chuyện không may bị bắt đi, tại sao mình lại thừa nhận hắn là huynh đệ kết nghĩa trước mặt mọi người, nếu không ra tay ngăn cản, ngược lại xem náo nhiệt cũng nói không được.

- Không ngờ tên này lại là một kẻ phách lối kiêu căng, chẳng những không lịch sự, còn dám lên tiếng nhục mạ người khác.

Miêu Nghị thấy Ôn Cửu Hiền hai chân phát run, dựa trên tàng cây đứng không vững, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Người biết thực lực của Ôn Cửu Hiền cũng rất kinh ngạc, đồng dạng không cách nào hiểu được vì sao hôm nay Ôn Cửu Hiền lại vô dụng như thế.

Đừng nói bọn họ không hiểu, ngay cả bản thân Miêu Nghị cũng không cách nào hiểu, sau khi hắn bước vào giới tu hành vẫn dùng phương thức chém giết liều mạng với người khác, chưa bao giờ vật lộn như vậy. Lần này nếu không phải ở Đô thành không tiện dùng đến vũ khí liều mạng, hắn cũng không ngu dựa vào tu vi hiện giờ của mình đi đi vật lộn với một tu sĩ Hồng Liên lục phẩm. Hắn càng không biết, sau khi tu vi của mình đạt tới cảnh giới Hồng Liên, nội pháp đánh vỡ gông cùm xiềng xích có thể câu thông sau với thiên địa ngoại giới, sử dụng Tinh Hỏa quyết sẽ uy lực ra sau.

Hắn chỉ biết là khi xuất thủ, uy lực mang theo Tinh Hỏa quyết có tác dụng gia trì nhiệt độ, lăng không một chưởng đánh vào trên tường đá cũng có thể đánh ra một cái thủ ấn, có kỳ hiệu như vậy, khi động thủ với người khác không có đạo lý vô dụng. Huống chi tu vi của mình không bằng người ta, vậy thì càng phải gia tăng thêm uy lực của Tinh Hỏa quyết.

Về phần hậu quả như thế nào, thứ đồ chơi này cũng không nên thí nghiệm trên thân người, hắn cũng không biết hậu quả như thế nào, hôm nay vẫn là đầu lần dùng Tinh Hỏa quyết đả thương người.

- Đồng liêu Tiên Hành cung ở đâu, nhanh chóng tới giúp ta!

Ôn Cửu Hiền đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó phụt ra một búng máu.

Động tĩnh bên này cùng những tiếng kêu sợ hãi của đám người hầu rượu đã sớm kinh động mọi người trên đảo nhìn về phía phương hướng này, không biết xảy ra chuyện gì. Khi hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy đạo nhân ảnh lướt đến.

- Ôn Cửu Hiền, xảy ra chuyện gì vậy?

Chín người vây quanh hỏi hắn.

Ôn Cửu Hiền chỉ hướng Miêu Nghị:

- Miêu Nghị, tiểu nhân Miêu tặc.

- Miêu tặc? Hắn chính là Miêu tặc?

Có người kinh ngạc nói:

- Là hắn đả thương ngươi?

Ôn Cửu Hiền không biết nói gì, đành phải khó khăn gật đầu.

Vị đồng liêu kia lập tức chỉ vào Miêu Nghị quát lên:

- Lớn mật, dám động thủ đả thương người ở Đô thành!

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Lão tử thật đúng là năm xưa bất lợi, năm nay lại tận lực đụng độ với một đám người lật ngược phải trái, rõ ràng là người nầy động thủ trước, ngược lại đổ lỗi cho ta, sớm biết như vậy vừa rồi ta đã giết chết hắn.

Một nữ nhân đối diện quát lên:

- Nói mấy lời vô dụng với hắn làm gì, cứ bắt hắn tới phủ đô đốc trước đi.

Một người trong chín người đỡ lấy Ôn Cửu Hiền, còn lại tám người lập tức nhìn chằm chằm ép tới.

Lúc này Hoắc Lăng Tiêu cười khổ ra mặt, chắp tay nói với mấy người kia:

- Mấy vị, có lời gì từ từ nói.

Vẫn là người đàn bà kia quát lên:

- Hoắc Lăng Tiêu, không có chuyện của ngươi, đừng tự tìm phiền phức, tránh ra!

- Muốn dùng thế ép người?

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía một nhóm người nghe được động tĩnh chạy tới xem chuyện gì xảy ra, người của Mộc Hành cung dĩ nhiên cũng ở trong số đó, hắn trêu chọc nói:

- Người ta nhiều người hơn chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn ở một bên xem náo nhiệt?

Đám người của Mộc Hành cung không biết nói gì, thì ra tên này người gây chuyện, sớm biết như vậy đã sớm không chạy đến xem náo nhiệt rồi.

Bất kể trong lòng mọi người có ý kiến gì với Miêu Nghị, hoặc là thấy Miêu Nghị chướng mắt như thế nào, cho dù giữa bọn họ có cừu oán, hiện tại đến thời điểm đối ngoại, ai dám không ra mặt? Nếu nhất trí thời điểm đối ngoại không ra mặt, đừng nói người ngoài biết được sẽ chê cười Mộc Hành cung, ngay cả cung chủ Trình Ngạo Phương cũng sẽ không khinh xuất tha thứ.

Mộc Hành cung và Nhật Hành cung là một hang ổ, trong nháy mắt xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người, bao gồm Miêu Nghị bên trong, tổng cộng có mười chín điện chủ, trong đó không thiếu người mới từ hành tẩu một điện tấn thăng làm điện chủ.

- Hoắc đại ca, không có chuyện của ngươi.

Miêu Nghị đưa tay đẩy Hoắc Lăng Tiêu qua một bên:

- Bản thân ta muốn xem bọn họ có thể làm gì.

Hoắc Lăng Tiêu mừng rỡ tìm được đường rút lui, có quỷ mới muốn cuốn vào bên trong loại chuyện này, chậm rãi thối lui, lui xa một chút.

Mười chín người đối đầu với tám người, tính cả Ôn Cửu Hiền đang bị thương, cộng thêm mấy kẻ tay vịn, cũng là mười chín đối mười, làm sao cũng là bên phía Nhật Hành cung chiếm ưu thế tuyệt đối.

Tư Không Vô Úy cũng muốn ra mặt xuất lực vì Miêu Nghị, lại bị Triệu Phi kéo cánh tay, chỉ nghe Triệu Phi truyền âm nói:

- Không vội, bên hắn có nhiều người, chắc không có gì khó khăn, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ra tay cũng không muộn, hiện tại chạy ra đi ngược lại có thể chọc tới phiền toái không cần thiết.

Miêu Nghị nhìn những người bên cạnh mình, lại nhìn đối phương bên kia, bên mình nhiều hơn bên đối phương không nhiều người, nhất thời lo lắng, cười lạnh nói:

- Không nói đạo lý nữa, muốn nhiều người hơn? Tiên Hành cung sợ là không đủ nhìn!

Những người bên phía Mộc Hành cung và Nhật Hành cung thật sự rất không biết nói gì, thật sự không muốn giúp hắn xuất đầu. Mấu chốt là cho dù bên này nhiều người cũng không thấy có hi vọng có thể thắng được người ta. Tiên Hành cung là Thần Lộ đệ nhất cung, bất cứ điện chủ nào phía dưới cũng có tu vi trên Hồng Liên ngũ phẩm, nhưng thật sự bị Miêu Nghị cứng rắn trói tới, muốn trốn cũng trốn không được.

Người đối diện chỉ vào Miêu Nghị quát lên:

- Đả thương người, ngươi còn có đạo lý hay không!

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Lẽ nào ta phải đứng đây để cho hắn đánh? Nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy, là chính hắn động thủ trước, ta chỉ là vội vàng hoàn thủ, ai ngờ người này chẳng sợ đánh, quỷ biết hắn có phải giả bộ hay không.

Lời Nhắn Chương 896
Cầu kim phiếu + đề cử + Donate
Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.