Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất chinh (Hạ)

Phiên bản Dịch · 3088 chữ

Ánh mắt mang đầy vẻ hoài nghi lo lắng nhìn về phương hướng của Lưu Vân Sa Hải, đã thấy một chấm đen trên bầu trời đang lao vụt tới, một con chim chở một người đang bay tới rất nhanh. Không phải là ai khác, chỉ thấy là Văn Phương đứng trên một con Lam Vũ Phi Yến, như mây lướt gió mà đến.

Từ trên trời nhìn xuống đại quân đông nghịt ở phía dưới, dù là đội quân lớn này không đủ oai hùng đến thế nào đi nữa, thì khi tập hợp lại thành một tốp cũng có thể súc tích được khí thế. Văn Phương hơi có phần hãi hùng khiếp vía, nếu là ở thương hội thì sẽ vĩnh viễn không xem tới loại tình hình này được. Thấy một mình Miêu Nghị cưỡi long câu, cao ngạo ở trên sườn núi cùng tiếp nhận vạn quân chiêm ngưỡng, khiến nàng có chút không dám tới gần, ở vị trí cách nơi có Miêu Nghị hơi xa một chút rồi mới đáp xuống đất, thu lại Lam Vũ Phi Yến.

Sau khi địa vị của nàng trong thương hội được nâng lên, thì đương nhiên cũng có quyền hưởng dụng con phi hành thú cưỡi dùng chung này, đương nhiên cũng là hàng để bán, nhưng trước khi bán mà bỏ xó không dùng thì cũng không ổn, dùng con này đôi chút thì cũng không hao tổn gì cả, có cơ hội cũng phải để cho giống chim bay này hoạt động một chút.

Nàng đương nhiên cũng đã nhận ra những hoạt động không bình thường trong Thủy Hành Cung, vốn đã sớm nghĩ đến xem một chút, không biết làm sao mà thời gian gần đây đều bận đến rối tinh rối mù, mãi cho đến khi ngừng việc được mới tới đây, ai ngờ lại vừa vặn gặp đến một màn này.

Miêu Nghị khẽ gật đầu, dùng ánh mắt chào hỏi nàng. Khi ánh mắt trở về lại rơi vào trên thân Linh Thứu, hắn quay đầu lại để vớ nhanh ngọc điệp ra, cấp tốc mà viết vài thứ, đậy kín vào trong ống để thư ở chân Linh Thứu, dùng ngón tay nhéo một cái trên phần cổ bị mất đi một chiếc linh vũ của Linh Thứu, chiếc linh vũ này đang ở khách sạn Phong Vân, đây là chỉ dẫn cho Linh Thứu tìm chiếc linh vũ bị mất trên cổ của nó.

Một cánh tay tung lên, ném Linh Thứu vứt lên không trung.

Nhưng mà lại có chuyện kỳ quái xuất hiện, Linh Thứu vỗ cánh lượn hai vòng trên bầu trời rồi rơi xuống, Miêu Nghị chỉ có thể duỗi cánh tay để đỡ lấy nó, chuyện gì xảy ra vậy?

Tiếp tục vung tay một lần nữa để ném nó lên không trung. Ai ngờ cũng vẫn giống như trước vậy, Linh Thứu quanh quẩn hai vòng trên không trung rồi lại rơi xuống đây.

Miêu Nghị thì vừa duỗi cánh tay ra lần nữa để đón nó vừa chau mày. Bỗng nhiên, bên tai hắn lại truyền đến giọng của Văn Phương:

- Đại ca, hẳn là do mất đi mục tiêu, Linh Thứu không tìm thấy người ra chỉ thị với chiếc linh vũ kia.

Mất đi mục tiêu? Chuyện gì xảy ra? Hai hàng lông mày của Miêu Nghị nhăn tít lại, bất chợt liền quay đầu lại nhìn về phía phương hướng Lưu Vân Sa Hải, không phải là nữ nhân kia đã xảy ra chuyện gì chứ? Theo lý thuyết thì khó mà có khả năng này! Cứ nói theo tình hình trước mắt ở giới Tu hành, ai dám động đến khách sạn Phong Vân?

Lại quay đầu về, một vùng nhân mã đông nghịt ở dưới núi đang xem hắn! Xem đến hắn đang ngồi trên thú cưỡi được khoác lên chiến giáp khủng bố! Khiến vị Điện chủ đại nhân đây càng thêm oai phong lẫm liệt!

Miêu Nghị chỉ có thể thong thả mà thu con Linh Thứu này vào. Ở đây có hơn vạn nhân mã đang chờ hắn, vào thời điểm mấu chốt này thì hắn không thể vì chút ít suy đoán vô căn cứ bởi tư tình nhi nữ mà làm chậm trễ thời gian, quay đầu về không chút do dự!

- Ông...! Ông...!

Tiếng rồng ngâm vang lên. Bất thình lình, Kỳ Lân thương xuất hiện trong tay rồi được vung lên, Hắc Thán vẫn chở người lại đột nhiên tung vó để phi nước đại lao hướng chân núi, phi một mạch như bay xuống núi.

Ngay lập tức, hơn vạn nhân mã ở phía dưới tách làm đôi để tạo ra một con đường đi.

Miêu Nghị với tấm áo choàng đen tung bay phần phật phấp phới ở sau người, một mình một ngựa xách thương đi xuyên qua con đường đó, nhận lấy tất cả ánh mắt chăm chú của mọi người trong chốc lát, đồng thời cũng vung lên thương ở trong tay, làm phép quát:

- Xuất phát!

Ngay tức khắc, những kia bộ hạ cũ theo hắn liền vung múa vũ khí trong tay để hưởng ứng.

- Xuất phát!

Mười vị đại phủ chủ tạm thời, từ chức phủ chủ đến giám quân, đều lập tức mà điều khiển thú cưỡi xông lên khoảng trống ở trước đội ngũ. Dẫn đầu đội ngũ theo sau Miêu Nghị.

- Xuất phát!

Vào lúc này, Hơn vạn nhân mã hô theo như núi lở biển gầm, âm thanh làm rung chuyển dãy núi, làm kinh động đến đàn chim viễn xứ từ cách xa đó bay tứ tung lên bốn phương trời.

Lối đi do đám người vừa tạo ra được kia đã bị biển người nuốt mất, hơn vạn con long câu cùng phi nước đại gây chấn động, đây thật là loại chấn động như sấm sét, từ trên vùng đất của đỉnh núi cũng có thể cảm giác được chấn động rung chuyển.

Vọt đến trước triền núi, Văn Phương nhìn thấy nhân mã xếp thành những hàng dài trong núi rừng phía trước. Dưới sự dẫn dắt của Miêu Nghị, khí thế như "Rồng" phi ngựa như bay giữa quãng đường khúc khuỷu quanh co mà đi, khí thế kia thật sự là kinh hồn, mang lại sự rung động rất lớn cho nàng. Nàng vẫn chưa bao giờ xem đến nhiều tu sĩ như vậy cùng tụ tập một chỗ, hơn nữa còn là đao thương mọc như rừng, nhân mã tung hoành ngang dọc như thế.

Nghe được bên cạnh có tiếng động, nhìn về hai bên. Chỉ thấy Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng Diêm Tu cũng đều xuất hiện ở bên người. Nàng phóng tầm nhìn ra đám nhân mã đang xa dần, không khỏi cười nói:

- Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta xúc động như thế, bộ dáng của đại ca khi thống soái thiên quân vạn mã thật là oai phong, ta vừa nhìn thì đã bị kích động muốn bỏ việc ở thương hội để chuyển đến thế lực địa phương. Nếu như ta có thể nhảy ra khỏi thương hội, cũng không biết đại ca có thể thu giữ ta hay không?

Xem đến tình hình trước mắt, thực ra thì nàng cảm thấy rất bùi ngùi, trước kia luôn nghe nói người đứng đầu một điện thì trong tay nắm thiên quân vạn mã, khống chế mười vạn tín đồ, oai phong thế nọ, oai phong thế kia, hôm nay xem như đã được chiêm ngưỡng tận mắt. Quan trọng nhất là nàng được chứng kến tận mắt quá trình của một tên Điện chủ đã bước từng bước một lên tới vị trí hiện tại như thế nào. Nhớ về ngày xưa ở trấn Hải Sơn, người này chỉ là một tên sơn chủ nhỏ nhoi mà thôi, đến nay đã là một người có quyền thế lớn như vậy, để vào năm đó thì chắc chắn là không thể nào mà tưởng tượng nổi, ít nhất là cũng sẽ không tin vị đại ca kia có thể phát triển được nhanh như vậy.

- Vẫn không nên nhảy ra thì tốt hơn.

Thiên Nhi nghiêng đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt đắng chát mà nói:

- Dừng chân ở thương hội sẽ bình an yên ổn hơn, hết thảy mọi thứ mà đại nhân có trong hôm nay đều là do liên tiếp dùng mạng để đổi lấy, ngươi không nên chỉ thấy mặt ngoài oai phong, ta tình nguyện hắn không cần oai phong như vậy, lần này rất nguy hiểm.

Văn Phương khẽ giật mình, dừng một chút, ngưng trọng mà hỏi:

- Mộc Hành cung cùng Nhật Hành cung đã tiến đánh rồi sao?

Thiên Nhi im lặng không nói, tuy mối quan hệ giữa phía bên này với Văn Phương không tầm thường, nhưng có một số chuyện vẫn không nên để cho người ngoài cuộc biết.

Trấn Giáp điện, Trấn Ất điện, Trấn Bính điện, là ba điện bao bọc xung quanh trung khu của Thủy Hành Cung, cũng có thể nói là một tấm lá chắn cho trung khu của Thủy Hành Cung. Mặc dù là Trấn Giáp điện đứng đầu mười điện trên danh nghĩa, nhưng nơi gặp nhau của ba điện trong lần này lại là ở Trấn Bính điện, bởi vì Trấn Bính điện là nơi xuất phát trong chuyến này.

Miêu Nghị suất lĩnh nhân mã, tất cả đều phi như bay trên đường đi, vì che dấu vết tích của nhóm nhân mã đông đảo, nên đã không đi đường lớn cho thuận tiện, mà là sử dụng gần đường tắt thẳng vào rừng sâu núi thẳm, trèo đèo lội suối, gặp sông thì phóng ngựa mà phi vọt qua, có thể nói là ngựa không dừng vó.

Khi chạy tới Trấn Bính điện, nhân mã của Trấn Ất điện đã tới trước nhóm nhân mã của Miêu Nghị, rõ ràng là lòng cảnh giác đề phòng của thủ hạ dưới quyền Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cao hơn nhân mã của bên Miêu Nghị không chỉ là một chút thôi đâu, Miêu Nghị dẫn đội đến tập kết nơi rừng sâu núi thẳm, liền phát hiện đã bị rơi vào vòng vây rồi.

Nếu không phải là nhìn ra là nhân mã thuộc Miêu Nghị, rất có khả năng là bên đó đã phát động tấn công rồi.

Vòng vây nhường ra một đường, một mình Miêu Nghị phóng ngựa mà qua. Ở dưới một gốc cây có cành lá lan tỏa ra bốn phía như cái ô bao trùm lên cây đại thụ, hắn nhảy xuống thú cưỡi, đến trước mặt Đào Thanh Ly rồi chắp tay nói:

- Ti chức đến chậm, kính xin cung chủ thứ tội.

Ánh mắt lướt nhanh trên người Đào Thanh Ly, hơi lóe lên vẻ kinh ngạc say mê, không phải là say mê vì nhan sắc của Đào Thanh Ly. Mà là say mê bộ trang bị toàn thân của Đào Thanh Ly, là một bộ chiến giáp vàng kim chói lọi đầy vẻ ngang tàng, đầu đội chiết sí kim khôi, người mặc áo giáp vẩy cá che ngực màu vàng kim. Khiến toàn thân nàng hiện lên vẻ oai hùng bất phàm.

Xem bộ chiến giáp tinh sảo nữ tính này thì biết nó được luyện chế bất phàm, cũng không biết là Đào Thanh Ly có sẵn rồi, hay là vẫn do Đào bà bà để lại cho nàng.

Đào Thanh Ly vươn tay giả đỡ mà nói:

- Ngươi phải đi quãng đường khá xa, đã tới chậm cũng là chuyện hợp tình hợp lý, có tội gì đâu? Bổn cung cũng là vừa mới đến.

Nàng quay đầu lại, giới thiệu hai vị người xa lạ có khuôn mặt vô cảm ở bên mình.

- Ngươi đã từng gặp hai vị này ở Mộc Hành cung, ta sẽ không giới thiệu nữa.

Miêu Nghị quan sát phục sức của hai người, hơi có chút sững sờ, tuy hai người đeo mặt nạ, nhưng từ lời nhắc nhở của Đào Thanh Ly thì hẵn vẫn nhận ra được. Không ngờ là Hai vị Hành tẩu Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn của Mộc Hành cung lại cũng tới rồi.

Vì thế nên hắn chắp tay hướng hai người ra vẻ chào hỏi một cái, lại chắp tay hướng về Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cho đến tam đại Hành tẩu, lục đại chấp sự.

Vì trận chiến này, có thể nói là Thủy Hành Cung đã dốc ra toàn bộ lực lượng rồi.

- Người đã đến đông đủ rồi, có phải là đã có thể xuất phát hay không?

Đào Thanh Ly hỏi.

Miêu Nghị khẽ gật đầu, tất cả nhân mã của các điện khác đều tự mình chạy tới địa điểm được chỉ định tập kết. Không cần thiết phải vòng vèo đường xa thêm phiền phức làm gì, gặp mặt bọn họ ở đây là được.

Triệu Phi chắp tay nói:

- Ti chức dẫn bộ phận nhân mã nòng cốt đi trước để mở đường.

- Được!

Đào Thanh Ly thấy Miêu Nghị không có ý kiến khác liền gật đầu đồng ý, nếu giao chuyện này cho những người khác thì nàng cũng lo lắng.

Bởi vì thật sự thì nàng không có chút kinh nghiệm nào về trận quần chiến có quy mô lớn đến thế, cũng không biết nên chỉ huy như thế nào, toàn thể Thủy Hành Cung cũng chỉ có Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là có kinh nghiệm trong phương diện này, nên làm như thế nào cũng hoàn toàn là nghe ba người này, không dám chỉ huy lung tung. Nàng chỉ cần đóng giữ một nơi là được.

Quay đầu lại rồi tung người lên một con long câu, ra lệnh:

- Xuất phát!

- Dạ!

Mấy người trước mặt nhận mệnh, cũng tung người lên người thú cưỡi, mà ngay cả Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn cũng bò lên trên thú cưỡi long câu.

Tuy tốc độ phi hành của bọn họ rất nhanh, có thể đến địa điểm được chỉ định một cách nhanh chóng. Nhưng bọn họ không có khả năng sẽ ném phần lớn nhân mã để cho chính mình đi trước. Đây không phải là một nhóm nhỏ người đánh nhau, cũng không phải là cuộc tranh đấu cá nhân giữa cung chủ với cung chủ để phân ra cái kết quả thắng bại là có thể xong hết mọi chuyện, là có thể quyết định chuyện thắng thua .

Dù cho có đánh thắng trận đấu giữa các cá nhân cung chủ với nhau thì thế nào? Ngươi vẫn có thể một mình tiêu diệt lũ lâu la chạy loạn khắp nơi sao? Những lũ lâu la kia vây quanh địa bàn của ngươi để đốt lửa nhằm trả thù đến ngươi, vị cung chủ như ngươi đây có thể giật gấu vá vai để xoay xở được mấy chỗ?

Đây không phải ân oán cá nhân để phân phối sống chết liền xong xuôi, cũng không phải là kẻ ngang ngược táo tợn buông thả ra khí thế quân vương là có thể khiến thiên hạ phải thần phục, vẫn chưa từng thấy có kẻ nào xưng vương xưng bá có khả năng không dựa vào thủ hạ mà một mình một người là có thể khống chế thiên hạ.

Đây là chiến tranh. Đây là giành giật địa bàn, chiếm địa bàn thì cần người đi chiếm, phải tiêu diệt và khống chế thế lực của đối phương.

Giết một tên cung chủ của Nhật Hành cung thì không kêu là đã đánh được Nhật Hành cung, nếu như có thể tiêu diệt và khống chế được cả cung chủ của Nhật Hành cung cùng tất cả thủ hạ của y, phá hủy sự khống chế của y với Nhật Hành cung, khiến cho cung chủ của Nhật Hành cung trở thành người cô đơn, như vậy thì cho dù cung chủ của Nhật Hành cung chạy, địa bàn này cũng đã là của ngươi.

Trừ phi vị cung chủ đã chạy trốn kia có thể chấn chỉnh lại cờ trống, tổ chức một nhóm nhân mã đến để cuộn đất mà trở lại, đoạt lại địa bàn một lần nữa.

Nhưng mà một khi thất bại mà lại muốn cuộn đất mà trở lại thì không dễ dàng như vậy đâu, bởi vì ngươi đã mất đi ngươi địa vị cùng thế lực mà ngươi cần phải có, mất đi tính danh chính ngôn thuận, ngươi không cho người ta bất kì cái gì được, không có mấy người sẽ vì lời hứa đẹp đẽ của ngươi mà đi liều mạng cùng ngươi.

Ví như không phải vậy, sáu thánh cũng không cần làm ra thế lực lớn như vậy, sáu người liền trực tiếp mà khống chế toàn bộ thiên hạ cho sướng, còn cần chia xẻ cái thiên hạ nguyện lực gì đó cùng nhiều người phía dưới như vậy không, chỉ sáu người độc hưởng thì chẳng phải sung sướng sao? Nhưng điều này lại không thực tế, nếu như ngươi chỉ có sáu người, dù có tu vi cao tới đâu, đừng nói tới tu sĩ khác, ngay cả người thường, chính là tín đồ trong thì ngươi đều không có biện pháp khống chế hiệu quả, ai mà nguyện ý thành thành thật thật cống hiến nguyện lực cho ngươi chứ?

Đương nhiên, chém giết đầu sỏ phe đối phương vẫn rất trọng yếu, nếu cứ thả để kẻ đó tùy ý chạy trốn thì tai hoạ về sau lớn vô cùng, ai cũng không muốn xem đến cảnh có người muốn báo thù mình khi bản thân về già.

Cho nên ở trong loại chiến tranh giành giật địa bàn này, ý nghĩa tồn tại của cao thủ chính là phòng bị cao thủ của phe đối phương ra đòn sát thủ đối với những nhân mã do chính mình tụ tập, kẻ dưới ngăn không được những cao thủ kia, sẽ bị giết đến tả tơi, gặp phải cao thủ của phe đối phương thì chỉ có cao thủ thuộc phe mình đón lấy để ngăn trở thôi.

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.