Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Chính Phong giá lâm

Phiên bản Dịch · 3100 chữ

Bản thân Miêu Nghị cũng rất bận bịu, phải vội vã kết thúc công việc bên Thủy Hành Cung để vội vàng chạy về địa bàn của mình.

Có thể nói là trong khoảng thời gian này, hắn bận rộn đến mức ngay cả địa bàn của mình có dáng vẻ gì cũng không biết được, đường đường là Điện chủ của Trấn Giáp điện, ngày nhậm chức đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà đến chuyện cửa chính của Trấn Giáp điện mở về hướng nào cũng không biết. Trận đại chiến sắp tới, hắn không thể không trở về bên này để trông nom một chút.

Việc chọn người làm phủ chủ khiến hắn rất đau đầu, tuy những thuộc hạ lâu năm theo hắn tương đối đáng tin cậy, nhưng tu vi lại thấp, cũng chưa được trải qua trận chiến đấu thực tế gì đó để kiểm nghiệm năng lực, rốt cuộc năng lực của họ như thế nào thì ai cũng không dám chắc.

Về đội ngũ cũ thuộc về bên Trấn Giáp điện, Miêu Nghị đã cầm danh sách để nghiên cứu lâu rồi, cân nhắc qua lý lịch cùng tu vi thì có không ít người có thể giữ chức phủ chủ. Nhưng tính tình của nhóm người này thì mọi người đều biết, đưa những loại người này lên ghế phủ chủ để mà chỉ huy người của một phủ đến chiến trường, thì quả thực là đang đùa giỡn với tính mạng của tất cả nhân mã trong phủ này.

Trong cung điện nguy nga tráng lệ, ở trong một tòa tiểu điện của hậu cung được xây từ ngọc thạch, Miêu Nghị thuận tay ném luôn ngọc điệp lên trên trường án, không xem nữa, không tìm ra người phù hợp.

Cùng với địa vị càng ngày càng cao, quyền lực càng lúc càng lớn, thì Miêu Nghị càng cảm thấy thiếu thuộc hạ để hắn dùng được, vào thời điểm này thì có thể nói là có cảm giác cầu hiền như khát nước. Địa bàn lớn như vậy, lại thống lĩnh hơn mười vạn tín đồ, dựa vào mỗi mình hắn thì đúng là bận đến không xoay sở được nữa. Mọi ngày đều phải bận bịu như thế này thì về sau, hắn cũng không cần tu luyện nữa, gặp qua Điện chủ nào luôn phải nhọc lòng vì chuyện phía dưới như thế này chưa?

Hắn cũng phát hiện ra một điều là quả thật do bản thân hắn phát triển quá nhanh, thủ hạ của hắn còn không có cơ hội phát triển, người hơi có chút năng lực cũng đã được sử dụng trong chuyện đặc biệt rồi.

Mấu chốt là nơi quỷ quái như ở Thủy Hành Cung này, ngươi muốn ném ra đãi ngộ ưu việt để chèo kéo người dùng được cũng không có người để chèo kéo, người nơi khác thì hắn giao thiệp không được nhiều. Nếu như nói nơi nào có người tài hợp với ý của hắn, thì ứng cử viên số một chính là cấp trên cũ của hắn, phủ chủ của Nam Tuyên phủ. Dương Khánh!

Năng lực của Dương Khánh thì hắn đã được nhiều lần lĩnh giáo, ngay cả chính bản thân Miêu Nghị đều phải tự than thở không bằng, nếu không phải vì tu vi của y hơi thấp một chút, Miêu Nghị hoàn toàn có lý do để tin tưởng, Hoắc Lăng Tiêu tuyệt đối không áp chế nổi Dương Khánh, chỉ sợ rằng mười tên Hoắc Lăng Tiêu cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Khánh. Ít ra thì từ khi Miêu Nghị gia nhập Tu Chân Giới đến nay, vẫn chưa bao giờ gặp được người có năng lực ưu việt như Dương Khánh.

Nếu lôi kéo Dương Khánh tới đây được thì có thể cứ ném hết đống việc đau đầu này cho Dương Khánh nhọc lòng tốn sức đi, chắc chắn là tên kia xử lý chúng thành thạo hơn hắn.

Nhưng mà Miêu Nghị biết điều này căn bản là không thực tế. Không phải là do hắn không đưa ra được điều kiện làm rung động đến Dương Khánh. Cũng không cần lo lắng phủ bên kia không chịu thả người, cấp trên của Dương Khánh là Hoắc Lăng Tiêu, đại ca kết nghĩa của hắn, hiển nhiên là hắn có cách để cho Hoắc Lăng Tiêu buông tay thả người.

Điều quan trọng là với tình huống hiện tại của Thủy Hành Cung, dù ngươi có muốn nhường lại chức Điện chủ cho Dương Khánh làm, người ta cũng sẽ không đến.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quyết định bổ nhiệm người cũ có năng lực và kinh nghiệm có thể khiến mọi người tin phục của Trấn Giáp điện làm phủ chủ tạm thời, bố trí mười tên sơn chủ mà hắn mang đến làm giám quân. Không còn cách nào khác, Không thể để cho khi gặp chuyện thì không cách nào điều động nhân mã, còn những thứ khác thì chỉ có thể chờ đến sau khi đại chiến kết thúc, xem năng lực của mỗi người rồi mới ra quyết định nữa.

Ở đây, hắn đang cân nhắc mọi chuyện. Đột nhiên, từ bên ngoài lại truyền đến tiếng rống hùng hậu:

- Miêu Nghị ở nơi nào?

Giọng nói này quen quá! Ngồi tựa lưng vào ghế, Miêu Nghị đang nhắm mắt để suy nghĩ thì bỗng mở to mắt ra, ngay sau đó liền cười khổ, An Chính Phong đến đây rồi!

Rất nhanh, Thiên Nhi chạy từ bên ngoài vào.

- Đại nhân, bên ngoài đang có người tìm ngài.

- Hãy dẫn hắn vào đi! Miêu Nghị vẫy tay.

- Không cần nữa!

Còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Bóng người An Chính Phong đã vụt cái là xuất hiện trong tiểu điện.

Người ta rống lên một tiếng, thực hiện việc đánh cỏ động rắn nữa, làm phép để dò xét tình hình trong nội cung, sau khi nắm được vị trí của Miêu Nghị thì đã không mời mà tự đến.

Tốc độ này! Thiên Nhi kinh ngạc, vẫn chưa từng thấy qua người nào có tốc độ nhanh như vậy. Miêu Nghị nhấc tay lên trấn an nàng

- Không sao. Ngươi ra ngoài trước đi.

Sau khi Thiên Nhi rời đi, Miêu Nghị vội vàng đứng dậy rồi đi vòng qua trường án, chắp tay nói:

- Ti chức xin được tiếp kiến chưởng quầy.

- Không dám!

An Chính Phong dĩ nhiên là giễu cợt một câu, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn xung quanh tiểu điện ngọc thạch tinh xảo hoàn mỹ này, nơi này quả thật không phải là loại xa hoa hào nhoáng thông thường, thương hội trong Lưu Vân Sa Hải thì căn bản không thể nào sánh nổi. Đánh giá cung điện đồ sộ cùng cảnh vật xung quanh thì càng là vượt qua thương hội rách nát của y ra xa vạn dặm.

Không có cách nào, đây là kích thước địa bàn của chư hầu một phương, tập trung thủ hạ lại cũng có hơn mười vạn tín đồ, cần người tài thợ khéo thì nói một câu, hất tay một cái là đến. Trấn giữ một nơi như thế thì tất nhiên là được hưởng lấy toàn bộ vinh hoa phú quý.

- Miêu điện chủ, thật sự là biết cách hưởng phúc quá đó! Leo lên nhanh quá đấy, bây giờ đã là Điện chủ tôn sư đang nắm trong tay mười vạn tín đồ rồi.

Miêu Nghị chắp tay cười khổ:

- Chưởng quầy chớ châm chọc nữa, ty chức đây là bị bắt đến để ứng phó trong lúc cấp bách thôi, thêm một thời gian nữa thì không biết cái mạng nhỏ này có còn giữ lại được hay không, đâu còn có tâm trạng nào để hưởng phúc. Chưởng quầy, mời ngài ngồi xuống rồi hãy nói!

Hắn lại quay đầu gọi:

- Dâng trà!

Nhưng An Chính Phong không đến ngồi bên cạnh bàn trà theo ý hắn mà lại trực tiếp đi tới phía sau trường án ngọc thạch, ngồi vào chiếc ghế mà Miêu Nghị vừa ngồi lúc nãy, hai tay vỗ vỗ lên phần tay vịn tinh xảo, quả thật là cảm thấy nơi này thoải mái hơn cái thương hội tồi tàn kia của y nhiều lắm, y cũng không phải là không xây dựng được như thế này, cũng là do ở loại địa phương chim không ị ấy không cần thiết phải làm những việc vô bổ như vậy, làm ra tới cũng không hợp. Cười lạnh một tiếng:

- Hèn chi mà gấp gáp chạy lấy người, ở đây thật là thoải mái hơn ở Lưu Vân Sa Hải nhiều lắm.

Miêu Nghị cười hì hì, nói:

- Vậy thì chưởng quỹ liền ở nhiều mấy ngày, ty chức nhất định chiêu đãi ăn uống thỏa thuê, muốn loại mỹ nữ nào hầu hạ thì cứ việc mở miệng, nhiều đến tám trăm thì có lẽ là nhất thời khó có thể gom đủ, mười đến hai mươi người thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới cho ngài được. Ở trên mảnh đất này, chút quyền lợi ấy thì ty chức vẫn còn có được.

Tuyết Nhi bưng trà đến rất nhanh, Miêu Nghị tự tay đỡ lấy, nghiêng đầu tỏ vẻ muốn bảo Tuyết Nhi lui ra, nếu để người khác biết chuyện của thương hội ngay trước mặt An Chính Phong thì không ổn, quay đầu lại rồi đặt chén trà ly ở trước mặt An Chính Phong.

An Chính Phong bưng trà nếm một hớp, lia tới ánh mắt lạnh tanh:

- Có phải là biết Đào lão thái bà đã qua đời rồi, biết Thủy Hành Cung có thể có biến động, cho nên mới tự bộc lộ thân phận để mượn cơ hội trốn về hả?

Miêu Nghị nghe vậy thì khẽ giật mình, hoảng sợ mà nói:

- Vì cớ chi mà chưởng quầy lại nói ra lời này chứ? Sau khi ta về thì mới biết được Thủy Hành Cung sắp gặp phải rắc rối, dựa vào nguồn thông tin nhạy bén của chưởng quầy, chắc sẽ không khó đoán ra khi tiếp nhận Thủy Hành Cung thì sẽ gặp phải hậu quả gì, bản thân ta trốn về đây cũng hối hận muốn chết quách đi, quả thực là không khác gì với chuyện chính mình tự tìm đường chết vậy! Dù Ty chức có nằm mơ thì cũng không nghĩ tới, vừa thoát đi hang hổ Lưu Vân Sa Hải kia lại bị rơi vào ma trảo của Thủy Hành Cung ở bên này, có thể nói là khổ đến không tả nổi. Chưởng quầy, giữ cái chức Điện chủ này mà như ngồi trên đống than hố lửa đó!

Rầm ! Bất thình lình, An Chính Phong dùng một tay tháo xuống mặt nạ từ trên mặt mình, vỗ án đứng lên, vung tay trực tiếp ném mặt nạ vào trên người Miêu Nghị, tức giận nói:

- Ngươi đã yên ổn ở khách sạn Phong Vân rồi, tại sao lại bộc lộ thân phận?

- Chưởng quầy, ngươi cho là ta muốn sao? Thiếu chút nữa thì cái mạng này của ta đã mất, nếu không phải do ta kịp thời nhận ra điều bất thường, đã sớm lưu lại từng chút một những đường rút lui có bố trí người tiếp ứng, chỉ sợ rằng cái mạng này đã không còn rồi.

- Đến tột cùng thì có chuyện gì đã xảy ra?

- Chưởng quầy, nói đến chuyện này thì ta lại thấy bực tức, nói không dễ nghe nhé, thương hội bảo ta ẩn nấp trong khách sạn Phong Vân, vì sao ngay cả nguy hiểm ở cạnh ta rõ ràng đến thế cũng không nhận ra được? Kẻ thù của ta ở ngay cạnh ta, vì sao mà các ngươi không có chút phản ứng nào? Còn muốn đợi đến người ta nhìn thấu thân phận ta rồi đưa ta vào chỗ chết sao?

- Kẻ thù?

Sắc mặt của An Chính Phong trầm xuống

- Kẻ thù nào?

Vẻ mặt Miêu Nghị tỏ vẻ không nói tiếp được, hỏi lại:

- Chưởng quầy, ngươi không biết thật sao, hay vẫn giả vờ không biết vậy? Không phải là đến hiện tại vẫn còn không biết là ai muốn giết ta chứ? Hoặc là nói, là muốn đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu ta?

An Chính Phong nhíu mày:

- Lẽ nào là kẻ thù mà ta hẳn là phải biết?

Miêu Nghị cực kì uất ức mà lắc đầu nói:

- Chưởng quầy có thông tin nhạy bén, chẳng lẽ ngươi không biết có người nào đó trong thương hội mang thù hằn với ta sao?

- Trong thương hội có kẻ thù của ngươi sao?

An Chính Phong chợt nghĩ đến chuyện Miêu Nghị vừa đến Lưu Vân Sa Hải đã bị chặn giết liên tiếp, kinh hãi nói:

- Người nào?

Đó là địa bàn của y, cũng là địa bàn của thế lực một phương, Miêu Nghị cũng không sợ y có thể làm gì hắn, hầu như là nói với vẻ phẫn nộ:

- Năm mà ta trở về từ Tinh Túc Hải, đã từng chọc lên một kẻ tiểu nhân có tên là Nhâm Huyền Minh trong Thần Lộ đô thành, tên này cấu kết cùng con cháu của Hô Duyên Thái Bảo, đại đồ đệ của Thánh Tôn, hãm hại ta vào Thiên Lao đô thành, thiếu chút nữa là mất mạng. Về sau, ta được rửa sạch oan tình, muốn tìm tên Nhâm Huyền Minh kia để tính sổ, kết quả lại là cao thủ của thương hội cứu hắn đi. Chuyện này xảy ra cách đây đã nhiều năm, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua rồi, ai ngờ vào ngày mà thân phận của ta bị bại lộ nọ mới phát hiện ra là tên Nhâm Huyền Minh thực ra vẫn luôn ẩn núp trong Lưu Vân Sa Hải, làm thuộc hạ cho song hùng Hoàng Kình Thiên ở Lưu Vân Sa Hải. Khi ta phát hiện hắn và Lão Bản Nương gặp nhau, liền đã nhận ra là có điều gì đó không đúng. May mà ta có linh tính qua nhiều năm tìm đường sống trong chỗ chết, nên mời ngay một người bạn đến giúp, mới nhặt được cái mạng trong khi bị thương nặng gần hấp hối! Nói đến đây, còn phải cảm ơn chưởng quầy đã cho tinh hoa tiên thảo, đã cứu được mạng vào đúng lúc, nếu không thì sợ là chưởng quầy sẽ không có cơ hội cùng ty chức đứng cùng nhau để nói chuyện rồi.

Đôi mắt của An Chính Phong bỗng híp lại, từ từ mà nhả ra từng âm:

- Ngươi là đang nói tới kẻ khiến cho thân phận của ngươi bại lộ đã cấu kết với Hô Duyên gia của đại đồ đệ của Thánh Tôn hay sao?

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Chưởng quầy, không nói tiếng lóng trước mặt người sáng mắt, ta cùng Hô Duyên gia gây ra chuyện lớn như vậy ở Thần Lộ đô thành, ngươi lại không biết sao? Chuyện này mà tùy tiện điều tra một chút thì rõ ràng hết, không nên biết rõ còn cố hỏi!

An Chính Phong nhắm lại hai mắt, hít một hơi thật sâu, không muốn lại nói thêm chuyện gì liên quan đến Hô Duyên gia cùng Miêu Nghị. Hắn đang không có biện pháp báo cáo kết quả với cấp trên về chuyện này, muốn bắt Miêu Nghị gánh tội thay thì Miêu Nghị lại không đủ tư cách đó, bây giờ lại lôi ra được một người có đủ tầm để gánh tội thay cho vụ này rồi.

Sau khi y mở hai mắt ra một cách từ từ, lại hỏi:

- Vậy thì tại sao ngươi lại phải từ ngàn dặm xa xôi mà trốn về đây, chẳng phải là trốn đến gần thương hội để ta bảo vệ thì an toàn hơn sao?

Miêu Nghị đáp:

- Ta còn dám ở lại Lưu Vân Sa Hải sao? Khách sạn Phong Vân không chứa nổi ta, thiếu chút nữa là giết ta rồi, chỗ dựa sau lưng của Nhâm Huyền Minh lại là sa mạc song hùng Hoàng Kình Thiên, nếu như ta nán lại Lưu Vân Sa Hải nữa thì chẳng khác nào muốn chết. Về phần thương hội, ta càng không dám về, có quỷ mới biết chuyện gì xảy ra với người trong thương hội cùng Nhâm Huyền Minh, Nhâm Huyền Minh xuất hiện khiến ty chức có chút suy đoán, lần bị chặn giết lúc trước chính là do người trong thương hội tiết lộ tin tức, sống được đến bây giờ thì chỉ có thể nói là do mạng của ta lớn! Trừ việc trốn về địa bàn của mình để tị nạn, ta cũng thật sự không biết nên đi đâu cho ổn. Cũng không biết có phải là do số của ty chức khổ hay không, vừa trở về đã đụng phải lúc Thủy Hành Cung đã ở trong tình trạng nguy biến chỉ trong sớm chiều, ty chức thật sự là mệt mỏi!

- Thủy Hành Cung đã không an toàn, vậy thì lui ra cái thế lực phía chính quyền này đi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi giải quyết chuyện này, đến làm việc cho ta đi!

Tới chỗ của người thì an toàn sao? Vậy có chuyện nguy hiểm kêu ta đi làm để làm chi?Trong lòng Miêu Nghị thầm mắng tổ tông tám đời nhà lão, nhưng miệng lại ngại ngùng mà nói:

- Thế này không thích hợp đâu?

- Có cái gì không thích hợp?

Xem ra thì có vẻ như An Chính Phong rất xem trọng hắn.

- Dù sao vẫn tốt hơn chuyện ngươi ở đây để rồi liền trơ mắt nhìn chính mình đi chịu chết.

- Ai! Miêu Nghị thở dài một cái:

- Đào bà bà khi còn sống đối xử không tệ với ta, chạy trốn vào lúc này thì ta không vượt qua được cửa ải của chính bản thân mình. Chưởng quầy, bây giờ không phải là thời gian bàn về cái này, đợi đến khi rút khỏi trách nhiệm ở nơi đây rồi, nếu như ta còn có thể sống được, đến lúc đó tìm ngài, cũng đừng không chứa chấp nha!

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.