Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên địch của pháp bảo

Phiên bản Dịch · 2990 chữ

Nhéo nhéo lỗ tai, cứng! Dùng ngón tay kéo một cái, đàn hồi động đây ông ông thật lâu, đây là lỗ tai sao?

Sờ sờ lông bờm, bóng loáng mịn màn như tơ tằm, may mà không giống dây thép!

Chân! Miêu Nghị ngồi chồm hổm cố gắng nghiên cứu một chút. Trên cái chân đen xì sáng loáng không ngờ lại xuất hiện văn lộ như có như không, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí, nhìn không hiểu giống cái gì. Khi nghiêng đầu quan sát trái phải, rõ ràng có thể thấy được văn lộ đó chiết xạ ra ánh sáng bóng khác thường dưới ánh sáng, cho người ta cảm giác bốn vó đạp trên mây.

Nhìn một chút phần bụng hít thở phập phồng đó, Miêu Nghị có chút không nói nên lời, mình cần phải thi pháp dùng sức mới có thể tìm được một chút bắp thịt đàn hồi, thế mà con mập chết bầm này lại hít thở dễ dàng, không ngại bị bó chặt một chút nào.

Cái này phải có thần kinh cường hãn biết bao mới có thể lôi kéo cả thân thể như cục sắt này vận động dễ dàng a! Miêu Nghị tương đối hoài nghi sau khi Hắc Thán tỉnh lại còn có thể chạy được nữa hay không. Tử Bàn Tử uống bao nhiêu kết đan mới biến mình thành như vậy...

Liên tiếp trên cầu đá của cô đảo, Thiên Nhi và Tuyết Nhi dắt tay nhau đi tới, không vội vàng không nóng nảy, nhìn không ra cả hai có điểm gì khác biệt so với bình thường, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt hai người khó nén, trong ánh mắt có chút kích động thường trực ở nơi đó. Vừa qua cầu đá, ẩn vào trong rừng của cô đảo, cả hai không nhịn được nữa, xách váy chạy như bay, tiến vào trong đình viện trên đảo.

Vừa vào cửa viện, liền thấy Miêu Nghị đứng quan sát trước mặt Hắc Thán. Miêu Nghị cũng nghe tiếng quay đầu lại, thấy hai người liền mỉm cười, đứng lên.

Đã nhiều năm như vậy rồi, song phương một mực vẫn duy trì sự liên hệ bằng thư tín, nhưng mãi không gặp mặt.

Hai nữ đồng loạt đi tới dưới bậc thang, song song hạ thấp người, kích động hành lễ nói:

- Đại nhân!

- Không cần đa lễ!

Miêu Nghị đưa tay khẽ đỡ một cái, cẩn thận quan sát hai người. Đã nhiều năm như vậy rồi, hai nàng dù sao vẫn có chút thay đổi, khí chất cùng phong vận cũng thay đổi thành thục hơn. Không còn nhìn thấy được tư thái của tiểu nữ nhi dựa dẫm vào hắn như lúc trước nữa, ánh mắt cũng biến thành lão luyện. Xem ra ở Thủy Vân phủ làm chủ đã nhiều năm như vậy, cũng không phải làm tốn công vô ích.

Miêu Nghị chắp tay đi tới bậc thềm, đi xung quanh quan sát hai người, khiến cho hai người bị nhìn mà có chút ngượng ngùng. Hắn đứng lại ngay trước mặt của hai người, gật đầu cười nói:

- Thiên Nhi, Tuyết Nhi, càng ngày càng xinh đẹp ra đó mà.

- Đại nhân phong thái vẫn như cũ!

Hai nàng song song đáp lễ. Trong ngôn ngữ hành động cử chỉ có thêm mấy phần nghiêm cẩn, có thể nói là trầm ổn, có khí thế nội liễm của bậc bề trên.

Miêu Nghị giang hai cánh tay ra tới hai người. Hai nàng hơi ngượng ngùng áp vào hai bên trái phải trong ngực của hắn. Nổi nhớ mong tràn đầy, sự bận tâm cùng lo lắng, vào giờ khắc này hóa thành sự thỏa mãn tràn đầy.

Miêu Nghị đang vuốt ve lưng của hai người, bên trong đại sảnh đóng chặt lại truyền đến tiếng hừ lạnh của Yêu Nhược Tiên:

- Làm như ta không tồn tại hả? Chớ ở trước cửa của ta mà nói chuyện yêu đương!

Hai nàng giật nảy cả mình. Lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một người, hai má đỏ lên, vội vàng lui ra khỏi lòng ngực của Miêu Nghị.

Miêu Nghị nháy mắt với hai người. Hai nàng biết ý, ánh mắt này hai người bọn họ quá quen thuộc, cùng nhau bước lên bậc cấp đẩy cửa đải sảnh ra.

Yêu Nhược Tiên đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên một tấm phảng, Thiên Nhi tiến lên nhắc nhở:

- Cha! Đại nhân đã trở về rồi.

- Trở về thì trở về.

Yêu Nhược Tiên mở mắt một cái, thấy Miêu Nghị chưa cho phép đã chấp tay đi vào, ngay tức thì quát lên:

- Ai cho ngươi tiến vào đây chứ?

Miêu Nghị giơ tay lên ném một cái, một viên Thủy Tinh Cầu sáng bóng mang theo vầng sáng sương mù mông lung bay về phía Yêu Nhược Tiên. Nhiệt độ trong phòng cũng nháy mắt hạ xuống không ít.

Yêu Nhược Tiên thoắt cái tiếp nhận vào tay, dùng một tay đỡ lấy. Cái này ước chừng còn lớn hơn một chút so với đầu của người ta, ánh mắt lập tức tỏa sáng:

- Băng phách! Tiểu tử ngươi tìm ở đâu ra băng phách lớn như vậy?

- Lấy được ở Nam Cực Băng cung đấy.

Miêu Nghị thuận miệng trả lời, cười híp mắt đi tới trước mặt ông ta:

- Vật này không tệ chứ?

- Không tệ không tệ!

Yêu Nhược Tiên liên tục gật đầu, luôn luôn như thế, có thứ gì đó ông ta cảm thấy hứng thú, thoáng một cái đã quên sự khó chịu đối với Miêu Nghị:

- Tiểu tử ngươi không phải ở Lưu Vân Sa hải sao? Làm sao chạy đến Nam Cực Băng cung chứ? Hai chỗ này tương đối xa đấy.

- Cũng không ai quy định chỉ cho phép ta chỉ có thể sống ở Lưu Vân Sa hải không thể đi đâu. Những năm này thật ra thì đi theo sau mông người khác chạy đến không ít địa phương, biết qua không ít kiến thức.

- Tiểu tử ngươi sao mà cứ gặp phải vận cứt chó hoài vậy, ra ngoài luôn có thể lấy được thứ tốt thế chứ? Xem ra ngươi sau này nên ra ngoài đi lại thời gian dài, địa phương này giao cho hai nha đầu xử lý là được rồi.

Vừa mới dứt lời, liền thấy được ánh mắt nhìn chằm chằm hờ hững của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Yêu Nhược Tiên cười khan hai tiếng khà khà. Lão ta biết hai nàng nhớ nam nhân của tự bản thân mình muốn chết luôn, lần này vừa về đã nói cho tiểu tử này đi nữa, đã phạm vào sự kiêng kỵ của hai nha đầu, nói không chừng sắp bị hận rồi.

- Lão yêu quái, băng phách này luyện chế cho ta một món pháp bảo đi!

- Hả! Đây không phải là lễ vật ngươi tặng cho ta sao?

Yêu Nhược Tiên lập tức thuận tay giấu đi băng phách.

- Vật này làm pháp bảo trận nhãn xem ra không tệ chứ, luyện chế một món giống như Hỏa Diễm Kỳ Lân Thương đi.

Yêu Nhược Tiên cười lạnh hừ hừ hai tiếng.

Miêu Nghị chẳng muốn nói qua nói lại với lão ta, hắn không có thời gian đó, muốn có cái gì thì về bảo Thiên Nhi, Tuyết Nhi tới thu thập lão là được rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt lập tức có chút cả mình.

Chà chà! Đám Đường lang (ngựa trời) nằm trên trần nhà đã lớn thành con chó cò rồi, càng lớn bộ mặt có vẻ càng trở nên dữ tợn, trên người hiện đầy kim chúc văn lộ quỷ dị. Ước chừng tám mươi con chiếm cứ ở phía trên, bởi vì hình thể lớn, nhìn chi chít quái dị ớn lạnh cả người.

Yêu Nhược Tiên đã phát hiện biện pháp khống chế những con này, biết những con Đường lang này vào lúc thanh tỉnh không cách nào rời khỏi Miêu Nghị quá lâu, vì thế liền ra sức cho chúng ăn kết đan. Tiểu Đường lang vừa tỉnh liền bị đút cho ăn kết đan, rất nhanh sau đó lại chìm vào trạng thái luyện hóa kết đan.

Miêu Nghị phất tay gọi ra mười lăm con tiểu Đường lang mà hắn mang theo bân người. Mấy con này chỉ to khoảng hai quả đấm, bay kêu ông ông, so sánh với những con nằm trên trần nhà, thì những con này chẳng khác nào là sư huynh gặp sư phụ, cùng một nhóm nhưng lại có sự khác biệt quá lớn rồi.

Ánh mắt của Yêu Nhược Tiên cũng nhìn sáng rực cả lên, “oa” lên một tiếng quái khiếu, nhảy xuống, chỉ vào Miêu Nghị tức giận quát:

- Ngươi nuôi kiểu gì thế hả?

Miêu Nghị cũng có chút xấu hổ. Hắn căn bản không tốn tâm tư xử lý lo cho chúng, chẳng qua là mang đi theo ra ngoài dự bị lúc cần có thể sử dụng. Cho nên tiểu Đường lang khi mang đi có dạng gì thì trở về vẫn là dạng đó, đã nhiều năm như vậy cơ bản không có thay đổi gì. Hắn đành cười khan điều khiển mười lăm con tiểu Đường lang đến treo lên trên người của Yêu Nhược Tiên:

- Cái này, lão yêu quái, tiếp tục giao cho lão xử lý.

Yêu Nhược Tiên có thể nói là nổi giận đùng đùng, nhưng mà nhãn châu xoay chuyển một cái, không biết nghĩ tới điều gì, giây lát vui vẻ nói:

- Đều là người một nhà, không nói hai lời, một chút chuyện nhỏ ta liền làm giúp. Nhưng mà nuôi những thứ này rất tốn tiền, huống chi một lần nuôi nhiều như vậy, ngươi lần này ra ngoài xem ra lại phát tài rồi, móc chút tiền ra đi.

Miêu Nghị mặt trầm xuống:

- Lão ngàn vạn đừng nói với ta là những thứ lần trước ta đưa cho lão đã xài hết rồi.

Yêu Nhược Tiên cũng cười khan hai tiếng:

- Đích xác đã xài hết rồi, một con Hắc Thán, tám mươi con Đường lang, chi tiêu quá lớn.

- Lão nói đùa gì thế? Một viên nhất phẩm kết đan giá trị một trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực châu. Ta giao cho lão ước chừng 500 ngàn viên nhất phẩm kết đan, giá trị hơn 5000 vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu. Còn lưu lại cho lão 300 bộ nhị phẩm chiến giáp giá trị hơn sáu ngàn vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu. Những cái linh tinh khác còn không tính toán. Ta lúc đi có thể nói lưu lại ở đây giá trị hơn một ức hạ phẩm Nguyện Lực châu, lão đã xài hết rồi sao?

- Thật đã xài hết rồi, không có nói đùa, không tin ngươi hỏi hai nha đầu xem.

Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía hai nàng. Hai nàng gật đầu, Thiên Nhi nói:

- Tiêu xài thật ra thì chưa hết, nhưng cũng không cách nào kéo dài nữa. Hắc Thán bây giờ một tháng nhất định tiêu hao hết hai viên nhị phẩm kết đan. Tám mươi con Đường lang một tháng cũng phải tiêu hao hết tám viên, mỗi một tháng chi phí trên người của bọn chúng cao tới mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, một năm qua cộng khoảng 1 triệu hai. Đây vẫn chỉ là xu thế trước mắt, từ phương diện tốc độ bọn chúng gián tiếp đề thăng mà nói, xem ra nếu như một mực nuôi dưỡng tiếp, khẳng định còn không dừng lại ở mức tiêu hao này.

Còn không dừng lại? Miêu Nghị đã đủ chấn kinh rồi. Chiếu theo sự tiêu hao trước mắt, một trăm năm qua phải tiêu hao một ức 2000 vạn, tiếp tục tăng lên nữa là bao nhiêu? Bản thân mình cũng không phải là cái động không đáy, có thể cung cấp cho những con quỷ này tiêu hao một cách vô hạn như vậy.

Miêu Nghị đúng là hít ngược một hơi khí lạnh, biết rằng nuôi những thứ này tốn tiền, nhưng mà nằm mơ cũng không ngờ rằng có thể tốn nhiều tiền như vậy!

- Từ giờ trở đi, dừng nuôi nấng bằng kết đan!

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Không nuôi nữa, nuôi không nổi!

- Không nuôi nữa hay sao?

Yêu Nhược Tiên cười hắc hắc, phất tay chỉ chỉ tới chỗ ngáy ngủ ngoài cửa, rồi chỉ chỉ lên những kẻ nằm trên trần nhà:

- Tiểu tử, ngươi không có biết những con này giờ đây đáng sợ như thế nào, tương lai có thể mong đợi a! Tùy tiện ném một con ra ngoài, người khác đều coi chúng là bảo bối. Ngươi nếu kiến thức được uy lực của bọn chúng, chỉ sợ ngươi không nỡ không nuôi bọn chúng nữa.

Miêu Nghị hơi lộ ra vẻ khó hiểu, quay đầu lại nhìn về phía hai nữ.

Tuyết Nhi gật đầu, chỉ chỉ lên trên trần nhà nói:

- Đại nhân, những con Đường lang ấy đích xác rất đáng sợ, răng nanh sắc bén, chém sắt như chém bùn, trên người gần như đao thương bất nhập, hơn nữa tốc độ phi hành thật nhanh. Tôi và tỷ tỷ thử qua, tùy tiện kéo một con ra, chúng tôi căn bản không phải đối thủ. Mấu chốt là rất khó giết chết chúng. Chúng tôi phải vận dụng nhị phẩm pháp bảo mới có khả năng công phá vòng phòng ngự bằng giáp xác của bọn chúng.

Miêu Nghị kinh ngạc, hai nha đầu này giờ đây tu vi đã đột phá đến Thanh Liên nhất phẩm, trong lúc truyền tin có báo qua tin vui đối với hắn. Tu vi Thanh Liên nhất phẩm không thắng được một con Đường lang sao?

Yêu Nhược Tiên đắc ý cười nói:

- Đây vẫn là bởi vì ngươi rời khỏi đây quá lâu, ta sợ không cách nào khống chế bọn chúng, không dám để cho bọn chúng thanh tỉnh quá lâu, chỉ có thể một mực cố gắng cho bọn chúng ăn kết đan, khiến cho bọn chúng thủy chung vẫn duy trì trạng thái luyện hóa kết đan. Cứ như vậy, bọn chúng không có thời gian thôn phệ tinh tệ để rút ra chất mà bọn chúng cần để trưởng thành. Bằng không trình độ cứng cáp của giáp xác của bọn chúng không chỉ như vậy, chỉ sợ nhị phẩm pháp bảo cũng chưa chắc có thể công phá giáp xác phòng ngự của bọn chúng. Ta đoán chừng tu sĩ dưới cấp bậc Hồng Liên chớ nghĩ đến việc giết chết được bọn chúng.

Miêu Nghị mang thái độ hoài nghi đối với lời nói của lão ta, lần nữa quay đầu nhìn về phía hai nữ.

Hai nàng gật đầu, Thiên Nhi trả lời:

- Đại nhân, cha nói hẳn là thật. Chúng tôi đã chú ý quan sát qua, rất có thể là như cha nói như vậy.

Khuôn mặt của Miêu Nghị khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn về phía những con quái vật dữ tợn nằm lẳng lặng trên trần nhà.

Yêu Nhược Tiên tiến lên vỗ vai của hắn, cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử, không được đau lòng chút tiền đó. Ngươi trước hết hãy suy nghĩ tới lợi ích của bọn chúng. Ngươi nuôi những thứ thủ hạ ngổn ngang kia có lòng trung như bọn chúng không? Bọn chúng là thứ mà ngươi chỉ đánh thì đánh, bảo bọn chúng đi chịu chết thì cũng sẽ không nhăn mày, ngươi nói có đúng hay không? Còn nữa, miệng lưỡi của bọn chúng sắc bén, nhất phẩm pháp bảo căn bản chịu không được một đòn công kích của bọn chúng. Đối với bọn chúng mà nói, đó đơn giản là một bữa ăn sáng, chém sắt như chém bùn. Đây là ngươi đi rồi bọn chúng không có thời gian ăn tinh tệ đến cường hóa bản thân mình, bằng không đoán chừng nhị phẩm pháp bảo bị chúng cạp vài cái là hỏng ngay. Ta phát hiện những con này đơn giản chính là thiên địch của nhị phẩm pháp bảo, đơn giản là những thứ sinh ra là để phá hoại.

Thấy Miêu Nghị không lên tiếng, Yêu Nhược Tiên lấy làm thỏa mãn tiếp tục khoe khoang nói:

- Nếu như thực lực của bọn chúng tăng trưởng nữa, lại phối hợp với tốc độ nhanh hơn, cộng thêm phòng ngự cường hãn hơn, ngươi có thể tưởng tượng là hậu quả gì chứ? Tiểu tử, đến lúc đó không phải ngươi muốn đánh ai là đánh, ngươi suy nghĩ một chút về Minh Đường Lang trong Vạn Trượng Hồng Trần xem, tưởng tượng mang theo một đám Minh Đường Lang đi cướp địa bàn coi có cảm giác như thế nào?

- Nuôi dưỡng lớn như vậy ta đã đủ sặc máu cam rồi!

Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:

- Nuôi dưỡng đến lớn như Minh Đường Lang ta chịu nổi sao?

- Sự việc do người thôi, tiểu tử ngươi làm ra tiền rất nhanh.

Yêu Nhược Tiên hiếm thấy khen hắn một câu, hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua:

- Còn nữa nha, bọn chúng hiện tại ăn tinh tệ đó là một hớp nhai một khối, tốc độ phân bố cao độ tinh khiết tinh phấn đủ ngươi cười trộm. Quay đầu lại chúng ta thu được một đống kim tinh giao cho bọn chúng gặm, tiểu tử ngươi chờ phát tài đi!

- Có thể kiếm tiền hay sao?

Miêu Nghị kinh ngạc!

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.