Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có liên quan đến bí mật của Miêu Nghị

Phiên bản Dịch · 2922 chữ

Nguyệt Dao không phản kháng, nói chính xác là trợn tròn mắt, còn có người như thế sao? Tặng đồ xong còn đoạt lại?

Nàng vừa quên phản kháng, chiếc nhẫn liền bị cướp đi, chiếc mặt nạ mới kéo xuống từ trên mặt Miêu Nghị cũng bị cướp đi.

Kẹp chiếc mặt nạ vào nách, Miêu Nghị lấy hộp băng ngọc trong chiếc nhẫn trữ vật ra xem, nhìn thấy tám mươi ba quả ‘Băng Nhan’ toàn bộ đều ở đây, không khỏi thở dài.

Lúc trước thứ này thật sự bị một đám người tranh đoạt đứng ngồi không yên, trong lúc nhất thời hắn không nghĩ nhiều cho lão Tam toàn bộ, Lão bản nương vừa tìm tới cửa, hắn liền vô cùng hối hận, may là lão Tam chủ động đưa trở lại, nếu không mình thật sự không biết mở miệng nói chuyện với Lão bản nương như thế nào.

Đóng hộp ngọc băng lại, thấy Nguyệt Dao đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, hắn lại có chút không đành lòng, thứ này vốn là cho nàng, không khỏi hỏi lại:

- Ngươi thật sự không cần sao? Nếu không ta chia cho ngươi một nửa?

Nguyệt Dao cho rằng mình đã khám phá ra tâm tư hắn giấu đầu hở đuôi, vẫn lặp lại câu nói kia:

- Ta không phải loại nữ nhân tùy tiện nhận lễ vật của nam nhân, ta muốn một lý do!

- Không muốn thì thôi, đây là ngươi không muốn, sau này đừng trách ta!

Chiếc hộp băng ngọc lại được thu vào trong nhẫn trữ vật, Miêu Nghị lại dán một cái gương lên trên tường, bắt đầu dán mặt nạ lên trên mặt, chuẩn bị đi tìm Lão bản nương chịu đòn nhận tội, chắc hẳn phải đưa toàn bộ cho Lão bản nương mới có thể thở khiến nàng quên đi không vui vừa rồi trong lòng.

Nhìn qua chiếc gương thấy lão Tam vẫn đang nhìn mình cằm chằm, Miêu Nghị hỏi:

- Làm sao ngươi còn chưa đi? Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện diện mạo thật sự của ta không nên nói lung tung, ta đang mang sự vụ trọng đại trên người, ngươi đừng mò mẫm xen vào.

Nguyệt Dao cũng cắn môi, hỏi ngược lại.

- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi nói hay không?

Miêu Nghị nhanh chóng sửa sang lại mặt nạ, tháo chiếc gương ra, vuốt mặt hỏi:

- Nói cái gì mà nói? Ngươi đi mau lên. Đừng làm chậm trễ chuyện của ta.

Nói xong, hắn đưa tay đẩy bả vai nàng, một tay mở chiếc cửa phía sau lưng, một tay đẩy nàng ra ngoài.

Khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của Nguyệt Dao có thể nói là đỏ bừng, sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên nàng bị người ta túm tay rồi đẩy ra sau lưng như vậy, có cảm giác như đụng phải lưu manh, quay người lại trợn tròn mắt. Chỉ thấy Lão bản nương và thợ đá, thợ mộc đang trốn hai bên cửa, dáng vẻ như bị bất ngờ, chân tay luống cuống. Miêu Nghị vuốt mặt nạ trên mặt, nhìn theo ánh mắt Nguyệt Dao, chỉ thấy Lão bản nương đang đưa lưng về phía mình, ngón tay vẽ linh tinh trên vách tường. Bên kia thợ mộc và thợ đá đang túm tụm xì xào chuyện gì đấy, giống như không có chuyện gì.

Miêu Nghị tối sầm mặt, đám người này không phải đang nghe lén hắn đấy chứ?

- Trước khi đại thọ của Nam Cực lão tổ kết thúc sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi!

Nguyệt Dao vừa dứt truyền âm, vội vàng chạy trối chết.

Nàng vừa đi. Lão bản nương lập tức ngưng vẽ vòng tròn ngẩng đầu. Thợ mộc và thợ đá cũng tách ra, nhanh chóng xoay người, nhìn bóng lưng Nguyệt Dao biến mất.

Nguyệt Dao vừa biến mất, ba người lập tức quay đầu đi tới, một tay Lão bản nương đẩy Miêu Nghị trở về phòng, thợ mộc, thợ đá theo đuôi đi vào, cánh cửa lại được đóng lại.

Đối mặt với ba vị đại lão của khách sạn Phong Vân đang cười lạnh từng bước tiến tới gần, Miêu Nghị lui về phía sau nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

Lão bản nương chậc chậc lắc đầu nói:

- Thật không nhìn ra, hầu bàn của khách sạn ta lại có quan hệ với đồ đệ của Mục Phàm Quân.

Miêu Nghị tựa vào tường, không đường thối lui, liếc mắt nói:

- Lão bản nương. Ngươi trốn ở bên ngoài cũng nghe lén rồi, chúng ta rất trong sạch, cũng không nói gì lung tung.

Thật ra ba người bọn họ hoàn toàn không nghe được cái gì, thợ mộc và thợ đá vừa trở về báo cáo, đợi đến khi ba người cùng chạy tới nghe lén, ai ngờ mới vừa trốn ở cửa người ta đã mở cửa đi ra rồi, ngược lại càng thêm lúng túng.

Lúc này sắc mặt thợ mộc và thợ đá cực kỳ bất thiện, bọn họ chưa bao giờ có sắc mặt thế này với loại này.

Lão bản nương cười lạnh nói:

- Thân hình của Nguyệt Dao tiên tử, người nào có thể chối từ, nếu ba người chúng ta không nhìn lầm..., hình như ngươi còn đưa tay đẩy nàng ra ngoài?

Miêu Nghị rất không biết nói gì, ta đẩy nàng thì làm sao, hồi nàng không mặc quần, ta còn từng đánh vào mông nàng!

Trong đầu hắn lại yên lặng suy nghĩ về câu chuyện vừa nói với Nguyệt Dao, thật sự không có gì quá phận, bất đắc dĩ nói: - Ta và nàng từng tiếp xúc trong dẹp loạn Tinh Túc hải, nàng nhận ra ta, muốn hỏi tại sao ta lại ở bên cạnh ngươi, ta thật sự không nhịn được, mới đẩy nàng ra ngoài.

Lão bản nương không tin nói:

- Bịa đặt lung tung, đó là đệ tử của Tiên Thánh, người bình thường ai dám động thủ động cước đối với nàng, nếu ta nhớ không lầm, nàng hình như đỏ mặt đi ra ngoài?

- Nàng đỏ mặt thì là lúng túng sao? Có quan hệ gì đến ta?

Nếu bọn họ thật sự truyền ra chuyện xấu gì giữa mình và muội muội, vậy không phải là oan ức đến đập đầu vào tường? Để chứng nhận sự trong sạch của mình, Miêu Nghị không tiếc thề thốt nói:

- Lão bản nương, ta nói với ngươi, ngay cả ta là ai nàng cũng không biết, lai lịch của ta nàng hoàn toàn không biết gì cả. Ta có thể thề với trời đất, giữa chúng ta hoàn toàn không có quan hệ như ngươi tưởn tượng, nếu ta nói dối sẽ bị thiên khiển, chết không tử tế!

Loại lời thề này đối với người tu hành mà nói có chút nặng nề, người trong tu hành tranh mệnh với thiên địa, cũng kiêng kỵ nhất là thứ này.

Nghe hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của thợ mộc và thợ đá đều dễ nhìn hơn không ít.

Sau khi Lão bản nương ngây người ra, lại hồ nghi nói:

- Ngươi thân là nhân mã của Tiên quốc tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải có, nếu từng tiếp xúc với nàng, nàng làm sao lại không biết lai lịch của ngươi?

Miêu Nghị buông tiếng thở dài, không tiếc mình yêu sách nói:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, trong một lát cũng không thể nói rõ ràng, ta nói các ngươi cũng chưa chắc tin. Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân biết rất rõ chuyện này, các ngươi không tin hỏi bọn hắn là biết. Đúng rồi, Vân Phi Dương cũng biết chuyện ta giấu diếm thân phận trong dẹp loạn Tinh Túc hải, chẳng qua không biết nhiều bằng Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân mà thôi.

Vừa nghe Vân Phi Dương cũng biết, trong lòng Lão bản nương lập tức có tính toán, chỉ cần nàng mở miệng, ngay cả Vân Quảng cũng phải ngoan ngoan, Vân Phi Dương chắc chắn không dám giấu diếm nàng, xem ra thật sự oan uổng người này rồi, nhưng ngoài miệng nàng vẫn xem thường nói:

- Thiệt hay giả?

Miêu Nghị đã nói hết nước hết cái:

- Lão bản nương, ta và nàng mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt sau dẹp loạn Tinh Túc hải, làm sao có thể có quan hệ như các ngươi nghĩ.... Hơn nữa, loại nữ nhân này không hợp với khẩu vị của ta!

- Thật sao! Loại nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngay cả nữ nhân nhìn cũng động tâm, lại không hợp với khẩu vị của ngươi.

Lão bản nương trêu chọc nói:

- Ngưu Nhị, vậy nữ nhân hình thức như thế nào mới hợp với khẩu vị của ngươi?

Miêu Nghị vuốt mông ngựa nịnh bợ, cười làm lành nói:

- Chắc là loại nữ nhân cấp bậc như Lão bản nương.

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau cười hắc hắc.

- Bớt nịnh hót đi!

Lão bản nương lườm hắn một cái, quyến rũ xoay người rời đi:

- Ta đi tìm Vân Phi Dương đối chất, nếu có nửa câu nói ngoa, quay lại ta sẽ không tha cho ngươi.

- Lão bản nương, đợi đã...!

Miêu Nghị la lên.

Lão bản nương dừng bước xoay người, nhíu mày nói:

- Chột dạ rồi sao? Ngươi sợ. . .

Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, đẩy hộp băng hộp tới trước mặt nàng mở ra, bên trong hiện ra tám mươi ba quả ‘Băng Nhan’ lay động lòng người, cười hắc hắc nói:

- Lão bản nương, đây là chút tấm lòng, xin đừng ghét bỏ, hãy nhận lấy.

Trong mắt Lão bản nương hiện lên một tia vui sướng, đưa tay sờ chiếc hộp ‘Băng Nhan’, tỏ ra không thèm đếm xỉa nói:

- Ra giá đi! Đừng đắt quá, nếu đắt quá ta cũng không cần thiết tìm ngươi, trực tiếp tìm Nam Cực lão tổ là được.

- Sao ta có thể lấy tiền của ngươi!

Miêu Nghị ngọt miệng nói:

- Ta chạy xuống dưới, không tiếc làm náo động một trận không phải vì muốn lấy thứ này cho ngươi sao, ở đây không thiếu một viên, toàn bộ đều là của ngươi.

Khi nói ra lời này bản thân hắn cũng chột dạ, thuần túy là vì lão Tam ta mới làm như vậy, nhưng nha đầu lão Tam kia không thức thời lại đưa trở lại, nếu không thật sự không có phần của ngươi.

- Toàn bộ cho ta? Thứ này trị giá không ít tiền!

Lão bản nương nhíu mày nói:

- Lúc trước không phải ngươi không chịu cho ta sao?

Miêu Nghị hắc hắc nói:

- Lão bản nương làm sao không biết đùa giỡn chứ, ngươi kêu ta làm như vậy, không phải vì muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ sao.

- Hừ!

Lão bản nương hừ lạnh một tiếng, thật sự không khách khí, tiện tay cầm chiếc hộp băng ngọc, thướt tha xoay người, mặt mày hớn hở rời đi.

- Coi như tiểu tử ngươi thức thời!

Thợ mộc và thợ đá cười tươi đi tới, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, thiếu chút nữa đập xuống người Miêu Nghị, nhe răng nhếch miệng, hạ thủ có chút ngoan độc . . .

Vừa về tới phòng mình, Lão bản nương mở chiếc hộp băng hộp, vê vê từng viên linh quả ‘Băng Nhan’trong tay, từ từ nhét vào trong miệng, cắn răng, chất lỏng lạnh như băng lập tức tan ra khắp miệng, nhắm hai mắt thoải mái hưởng thụ.

Sau khi nuốt xuống, Lão bản nương lại trở về chỗ cũ, vô cùng thích thú nói:

- Mùi vị không tệ.

Thợ mộc đứng bên cạnh cười hắc hắc nói:

- Quả nhiên là đồ tốt, Lão bản nương vừa ăn vào lập tức trẻ lại không ít.

- Bớt nói huơu nói vượn lại đi!

Lão bản nương lườm hắn một cái.

Chỉ chốc lát sau, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thợ đá quy củ dẫn Vân Phi Dương đi tới.

- Đại tỷ!

Vân Phi Dương cung kính thi lễ một cái, ánh mắt rơi xuống chiếc hộp ‘Băng Nhan’ ở trên bàn Lão bản nương, hơi có vẻ hâm mộ.

Lão bản nương đi tới bên cạnh hắn, vỗ tay xuống vai hắn hỏi:

- Phi Dương, đại tỷ hỏi ngươi, ngươi có biết một người tên là Miêu Nghị hay không?

- Miêu Nghị? Đại tỷ hỏi Miêu Nghị nào?

- Chẳng lẽ ngươi lại biết mấy Miêu Nghị hay sao?

- Không có, ta chỉ biết một người, tiểu đệ chỉ biết một tu sĩ tên là Miêu Nghị ở Tiên quốc.

Bốp!

Lão bản nương đánh vào gáy hắn một cái, khiến cho hắn thoáng lảo đảo, tức giận nói:

- Ngươi chỉ biết một người, tại sao còn nói như vậy?

Vân Phi Dương ôm đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất, nói lầm bầm:

- Đại tỷ muốn hỏi cái gì?

- Tại sao ngươi biết hắn?

- Chúng ta quen biết trong dẹp loạn Tinh Túc hải. Sao vậy? Đại tỷ cũng biết hắn sao?

- Đừng nói nhảm, hắn là người như thế nào?

- Cái này. . .

Ánh mắt Vân Phi Dương đột nhiên rơi xuống chiếc hộp ‘Băng Nhan’, chuyển chủ đề, cười khan nói:

- Đại tỷ, lần này ta chỉ lấy được hai viên ‘Băng Nhan’, nhưng trong nhà lại có sáu nữ nhân, thật sự không dễ chia, nếu đại tỷ có thể cho tiểu đệ thêm một chút, tiểu đệ sẽ nói cho ngươi biết một bí mật có liên quan đến Miêu Nghị.

Lão bản nương cau mày nói:

- Ngươi không phải có ba lão bà thôi sao? Tại sao lại biến thành sáu?

Vân Phi Dương xấu hổ nói:

- Mấy năm trước đây ta đã cưới thêm ba người.

Lão bản nương lại theo bản năng giơ tay lên, nhưng nghĩ tới còn có việc hỏi hắn, nhịn xuống hỏi:

- Nói đi, bí mật gì?

Vân Phi Dương cảnh giác nhìn cánh tay của nàng, hắc hắc cười khan nói:

- Đại tỷ có nghe nói đến Yến Bắc Hồng trong dẹp loạn Tinh Túc hải lần trước không?

Lão bản nương gật đầu nói:

- Ngươi muốn nói đến tên Yến Bắc Hồng vơ vét tài sản của mấy quốc gia, dựa vào sức mình đảo loạn rồi dẹp loạn xếp hạng?

- Chính là hắn!

Vân Phi Dương cười gian nói:

- Chuyện này ngay cả cha ta, ta cũng không nói, thật ra thân phận chân thật của Yến Bắc Hồng chính là người mà đại tỷ hỏi, Miêu Nghị.

Cả ba người Lão bản nương, thợ mộc, thợ đá đều ngẩn ra.

Lão bản nương suy nghĩ một lát hỏi:

- Làm sao ta vẫn nghe không hiểu?

- Đại tỷ, vậy ta nói cho ngươi biết, Yến Bắc Hồng và Miêu Nghị xác thật là hai người khác nhau, hai người bọn họ xác thực cũng tham gia hội dẹp loạn, nhưng trong quá trình dẹp loạn hai người đã trao đổi tên họ. . .

Vân Phi Dương đại khái kể lại tình huống lúc ấy.

Ba người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, thì ra Miêu Nghị mới là Yến Bắc Hồng dẹp loạn Tinh Túc hải nổi tiếng kia, xem ra tên ‘Ngưu Nhị’ đó thật sự khiêm tốn, công lao lớn như vậy, rất có lợi cho hắn xen lẫn vào chính quyền triều đình của Tiên quốc, vậy mà hắn lại tặng cho người khác.

- Hai người này thật đúng là có gan lớn, bọn họ không sợ gặp chuyện không may sao?

Thợ mộc ít nhiều có chút kỳ quái nói:

- Dương thiếu, tại sao hai người bọn họ muốn đổi thân phận?

Vân Phi Dương gãi gãi đầu:

- Chuyện này ta không rõ, dù sao quan hệ của hai người này cũng không tệ, là loại huynh đệ tin cậy. Dĩ nhiên, quan hệ giữa ta và hai người này cũng không tồi, Yến Bắc Hồng còn giúp ta chống đỡ với Hắc Vô Nhai, thiếu chút nữa là làm thịt Hắc Vô Nhai rồi!

Lão bản nương trầm ngâm một lúc, lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi:

- Phi Dương, ta nghe nói ngươi còn muốn giới thiệu tỷ tỷ của ngươi cho Miêu Nghị có phải không?

Vân Phi Dương ngẩn người, một lúc lâu mới ngại ngần nói:

- Đại tỷ, ngay cả chuyện này ngươi cũng biết sao?

Lão bản nương cười híp mắt, níu lấy lỗ tai hắn hỏi:

- Phi Dương, ngươi rút cuộc muốn bán tỷ tỷ nào?

- Đại tỷ, lúc ấy ta chỉ nói như vậy, còn chưa xác nhận là giới thiệu người nào, ta nói thật, không có lừa ngươi.

Vân Phi Dương đau đến nhe răng nhếch miệng, đánh chết cũng không nhận tội.

Thật sự là không dám thú nhận hắn muốn bán đứng vị tỷ tỷ kia. Hắn vốn không muốn đi dẹp loạn Tinh Túc hải. Nhưng hôm đó khi cùng vị tỷ tỷ kia đi chơi, trong lúc vô tình nhìn thấy một mỹ nhân tắm suối, hắn thích thú nhìn lén một phen. Kết quả phát hiện mỹ nhân kia không phải là người khác, mà chính là vợ bé của cha hắn, lúc ấy có thể nói là vô cùng giật mình.

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.