Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bẫy cả tổ tông (Thượng)

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

- Ê!

Miêu Nghị hô lên. Người kia không để ý đến hắn, mà ngược lại còn trốn nhanh hơn. Hắn không khỏi nói thầm trong lòng:

- Đi nhanh như thế làm gì chứ? Ta còn chưa nhìn kỹ thứ ngươi đưa có đủ hay chưa mà. Nhưng nếu như hắn đụng phải loại người như mình, cũng sẽ chạy trốn rất nhanh, loại người chuyên vòi vĩnh đồ của người khác là phiền toái nhất!

Người áo trắng hận đến muốn đạp chết hắn, ngay cả chính y cũng không được hưởng thụ qua đãi ngộ như thế, mà tên Thanh Liên tiểu tu sĩ này còn chưa thỏa mãn nữa. Nhưng lại có nhân vật trọng yếu trấn giữ, sợ khiến cho vị kia hiểu lầm, nói một cách chính xác là muốn cho nhân vật trọng yếu kia quan sát thái độ làm việc của bọn họ, náo loạn đến mức để cho thằng nhãi này muốn làm gì thì làm.

Miêu Nghị không thể chờ đợi thêm, vội xem đồ trong thú nang. Xem xong, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao người ta chạy nhanh như vậy.

Long câu thì không cần nói, hai con Lam Vũ Phi Yến hình thể to lớn thì lại đang hưu miên. Từ kim châm trên đầu chúng, có thể biết chúng đã bị người bắt được rồi hạ cấm chế. Đàm Lạc từng tặng linh thú cho hắn nên hắn cũng có chút kinh nghiệm về chuyện này. Thứ đang ở trước mắt hắn thuộc giống thú cưỡi biết bay cấp thấp nhất, tính cách ôn hòa, không có năng lực đánh giết, hơn nữa tuổi thọ không dài, khả năng bay đương dài cũng có hạn. Chuẩn xác mà nói thì nó cũng không được coi là linh thú, đây quả thực là đưa tới để lừa bịp người ta.

Lại nhìn vào trong nhẫn trữ vật, cầm ra một cây Tinh hoa tiên thảo còn nhỏ hơn cả bàn tay, được bao phủ bởi vầng sáng tinh hoa. Tuy nó hơi nhỏ, nhưng có còn hơn không, hắn nghĩ như vậy nên ngắm nghía đủ rồi liền cất đi.

Hắn triệu ra một thanh trường thương. Sau khi rót pháp nguyên vào đó để bảo vật nhận chủ, thì hắn giơ thương lên làm phép. Ngay lập tức, bảo quang màu hồng rực rỡ lóe ra.

Kiểm tra mới phát hiện ra đây chỉ là loại tam phẩm pháp bảo đơn giản nhất, là cái loại mà hắn trực tiếp dùng tinh hắc cộng thêm một viên tam phẩm yêu đan để luyện chế ra đấy.

Rõ ràng là thứ đồ dỏm này chỉ tạm chấp nhận được, rốt cuộc cũng là do không hào phóng như lần đầu được nữa.

Cầm trường thương múa hai vòng, hắn cứ có cảm giác là thiếu chút gì đó. Đột nhiên, hắn giơ tay vỗ trán một cái, hối hận nói:

- Còn thiếu một bộ tam phẩm chiến giáp, tại sao lại quên đòi cơ chứ? Thôi đành vậy, mở miệng một lần mà đòi nhiều thứ như thế cũng không thích hợp, tìm cơ hội khác là được.

Hắn thu thương lại. Rồi lấy một khối ngọc điệp từ nhẫn trữ vật ra, trong đó có mô tả pháp môn khống chế hai Lam Vũ Phi Yến , giống như loại pháp môn mà Đàm Lạc đã từng dạy cho hắn.

Đơn giản chỉ là làm cho Lam Vũ Phi Yến thức tỉnh, sau đó khiến chúng nhận chủ mà thôi.

Sáng sớm mai hắn phải lên đường rồi, nên phải tận dụng thời gian lúc này để huấn luyện chúng. Trong tương lai nhỡ đâu sẽ phải dùng đến chúng.

Trong phòng quá nhỏ, hai con Phi Yến lại có hình thể quá lớn, Miêu Nghị lập tức ra ngoài sân, thả hai con Phi Yến đang yên nghỉ ra, rồi nhanh tay nhổ châm trên đầu chúng. Xong xuôi, hắn lấy mấy khối thịt tươi ra, ngồi xổm ở trước mặt chúng chờ chúng tỉnh lại.

Lúc này, ở Thần Lộ đô thành của Tiên quốc, trong đại điện nghị sự của Thương hội, những người không phận sự đều bị đuổi ra ngoài điện. Một nam tử khôi ngô ngồi vững vàng trên ghế cao. Y đội kim quan, khuôn mặt dương cương, mặc hoa phục bằng gấm, mang đai ngọc, để râu ngắn. Tướng mạo y không tầm thường, nhưng vào lúc này thì mặt y lại âm trầm như nước.

Người này không phải là ai khác, chính là đại đệ tử cấp cao nhất của Tiên thánh Mục Phàm Quân- Hô Duyên Thái Bảo. Lần này, y gần như là len lén đi từ Thiên Ngoại Thiên tới Thần Lộ đô thành, cũng không quấy rầy tới Quân sứ của Thần Lộ.

Phía dưới có ba người đang quỳ. Người thứ nhất là Hô Duyên Vĩnh Bình, chính là cháu của Hô Duyên Khang An, con trai của kẻ đã chết trong thiên lao thuộc đô thành- Hô Duyên Thọ; Người thứ hai là Tào Lục, là Tuần kiểm của thương hội, còn có chức trách khác là tuần tra thương hội trong toàn bộ Tiên Quốc; Vị thứ ba là Tô Yên Nhiên, chưởng quầy của Thủy Hành Cung trong Trấn Quý thành.

Đứng cúi đầu ở phía trước là một hán tử già nua, tóc trắng, đầu đinh, tên gọi Trần Nguyên, chính là một trong ba vị đại tổng chấp sự của thương hội Tiên Quốc.

Chấp sự này không phải là chấp sự của các thế lực địa phương có thể so sánh được. Chấp sự của các địa phương chỉ là nhân viên làm việc. Còn chấp sự của thương hội thì nắm giữ cả một phương, huống chi còn là một trong ba vị đại tổng chấp sự của thương hội Tiên Quốc, địa vị ở thương hội trong Tiên Quốc có thể biết là như thế nào.

Có thể giữ chức vị quan trọng này, Trần Nguyên dĩ nhiên là thủ hạ tâm phúc, thân tín của Hô Duyên Thái Bảo, thường ngày vẫn được Hô Duyên Thái Bảo tín nhiệm. Nhưng vào lúc này thì gã ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Hô Duyên Vĩnh Bình, ngẩng đầu lên!

Có thể nói Hô Duyên Thái Bảo hỏi mà nghiến răng nghiến lợi:

- Trong chuyện này, ngươi thật sự làm đầu têu sao?

Hô Duyên Vĩnh Bình nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên. Gã không hổ là đệ tử thế gia đã trải đời, cố gắng ổn định lại tâm tình, dập đầu ba cái với Hô Duyên Thái Bảo rồi mới nức nở nói:

- Lão tổ tông, cha tôi bị chết oan khuất trong thiên lao, dù là ai thì cũng đều nhìn ra cha tôi chết do tu sĩ ra tay. Tu sĩ từng có mâu thuẫn với cha tôi trong quá khứ chính là những kẻ kia, hung thủ ở trong chúng. Nhưng đến nay, thù lớn chưa trả được, gia gia tôi trước khi hấp hối vì nhớ mãi không quên nên mới ôm hận mà đi! Nếu không thể báo thù cho cha, giải hận cho gia gia, Vĩnh Bình thẹn làm con cháu dòng họ Hô Duyên, thẹn với tiếng thơm uy chấn thiên hạ của bao đời tổ tiên! Vì thế nên đã nhờ Trần lão tổ hỗ trợ!

- Nghiệt súc!

Hô Duyên Thái Bảo quát.

Hô Duyên Vĩnh Bình sợ tới mức vội vàng rập đầu xuống đất, không dám đứng lên. Ở bên cạnh, hai người đang quỳ cũng sợ đến run như cầy sấy.

Bỗng nhiên, Hô Duyên Thái Bảo nhìn chằm chằm vào người đang đứng kia, chỉ vào Hô Duyên Vĩnh Bình, căm tức nói:

- Trần Nguyên, hắn không hiểu chuyện thì đã đành, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết phân biệt chuyện nặng nhẹ đến mức làm loạn cùng hắn, vì giết một tên Miêu Nghị cỏn con mà dám bịa đặt chuyện U Minh long thuyền . Ngươi đúng là chán sống rồi!

Trần Nguyên ôm quyền nói:

- Đại nhân bớt giận! Trần Nguyên đi theo đại nhân nhiều năm, tuyệt đối trung thành và tận tâm với ngài. Được biết có tu sĩ hạ độc thủ với con cháu của đại nhân, cũng tức là coi thường đại nhân. Đại nhân cũng biết, Trần Nguyên là người mà trong mắt không dung nổi hạt cát, dĩ nhiên không thể thờ ơ rồi lờ đi. Thứ cho Trần Nguyên nói thẳng, tin tức về U Minh long thuyền vẫn luôn thật giả khó dò, mượn dịp này để trừ vài tên tặc mà thôi. Chờ đến lúc bọn chúng không tra ra tung tích của U Minh long thuyền được nữa, chuyện này rồi sẽ qua thôi.

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.