Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì Sao Không Phải Là Tiểu Ngư?

Tiểu thuyết gốc · 1942 chữ

"Hân Nghiên, ngươi đã đột nhập được vào Bạch thị chưa?" Long Nghiệp nói chuyện thông qua điện thoại, đầy dâu bên kia là một nữ tử cũng thập phần xinh đẹp, ôm một chồng giấy tờ "Đã đột nhập vào rồi thiếu chủ, ta sẽ tiếp cận Bạch Du Ngư để lấy đi tài liệu của hắn"

"Được, ngươi phải cẩn thận đấy" Long Nghiệp cúp máy rồi tiếp tục đóng cọc với một nữ nhân trên giường

Bạch Du Ngư bên này vào phòng riêng của mình mở lên hệ thống "Này, ngươi off ba tuần rồi chưa ban thưởng đấy"

"Nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành, ban thưởng 10 cái đồ dùng phòng vệ dùng một lần, 1 lần sử dụng Lâm - Bất Động Minh Vương" hệ thống ban thưởng vẫn đê tiện như bao ngày, Bạch Du Ngư lại thấy trong túi áo có nhiều hơn mấy cái đồ dùng phòng vệ thì đỡ trán

Rốt cuộc cái hệ thống này là nhà xưởng sản xuất đồ dùng phòng vệ hay là đại lý buôn bán vậy?

Bạch Du Ngư đang xem kịch bản tiếp theo thì mấy tiếng cốc cốc nhẹ vang lên, hắn đặt hai chân dài ít nhất 1m4 của mình lên bàn "vào đi"

Người vào chính là nội gián của Long Nghiệp gài vào Bạch thị Hân Nghiên, nàng đem giấy tờ đặt lên bàn cung kính nói "tiểu Bạch tổng, đây là giấy tờ về buổi họp hôm nay"

Bạch Du Ngư cầm đại một cái lên sau đó lấy ra trong ngăn bàn một tờ giấy khác đưa cho nàng "đem cái này đưa cho biểu tỷ, cẩn thận đừng để ai thấy đấy"

[Mau cho Long Nghiệp kia xem đi, lão tử không tin ngươi sẽ không chụp cho thiếu chủ nhà ngươi]

[Quả nhiên lão tử rất thông minh có thể tương kế tựu kế đánh mặt Long Nghiệp]

[Một từ thôi: Sảng khoái!]

Đây là cái gì, hắn rõ ràng không có nói gì nhưng tại sao nàng lại nghe thấy được?

Hân Nghiên nhìn chằm chằm Bạch Du Ngư khiến hắn cảm thấy không thoải mái

[Cái gì đây? Nhìn lão tử chăm chăm làm gì]

[À, lão tử chắc chắn rằng nàng ta đang say mê nhan sắc này]

[Ôi nhan sắc hại dân hại nước này, tại sao lại nhuất nhiện trên mặt ta~]

Bạch Du Ngư giả vờ vỡ giọng nói, trong lòng hắn thích thú cỡ nào cũng bị Hân Nghiên đọc sạch. Nàng trợn mắt nhìn cái tên không biết liêm sỉ này, người ta khiêm tốn còn hắn thì tự luyến nâng mình phổng cả mũi

"Vậy tôi xin phép đi trước" Không chịu nổi cái tiếng này bên tai, Hân Nghiên nhanh chân chạy ra ngoài không dám quay mặt lại "đây là cái quỷ gì? Mình cư nhiên nghe được tiếng lòng của hắn!?"

Hân Nghiên đưa giấy tờ cho Bạch Mỹ Oánh, vừa đọc sơ qua tờ giấy đã thấy nàng nheo mày "Hân Nghiên, ngươi nói đây là Đại Ngư- tiểu Bạch tổng đưa cho ngươi?"

"Vâng, Bạch tổng" Hân Nghiên tò mò không biết nó viết gì bên trong, Bạch Mỹ Oánh nổi gân xanh đập bàn "Hay cho tiểu Bạch tổng, lấy thẻ tiêu hết cmn 600 vạn rồi bảo lão nương trả!"

Hân Nghiên khuôn mặt không biết nói gì hơn, cái này Bạch Du Ngư cũng quá... vẫn là không nên nói đến

Bạch Du Ngư thật canh chuẩn thời gian xách mông chạy làng, đến khi Bạch Mỹ Oánh nổi trận lôi đình cầm theo thắt lưng da tới nơi thì hắn đã chạy mất hút

"BẠCH DU NGƯ!!!!!"

Quá quen với hành động đê tiện của Bạch Du Ngư, các nhân viên cùng các lãnh đạo chỉ biết lắc đầu thở dài

Bạch thiếu cái gì cũng tốt, chỉ là mặt quá dày cũng quá đê tiện

Lưu trợ lý khều nhẹ Hân Nghiên "Hân Nghiên a, ngươi tốt nhất đừng chọc giận Bạch tổng khi tiểu Bạch tổng đưa cả đống hóa đơn đó cho nàng. Lần sau kêu một cái người khác đưa là được, ngươi mà vào nữa là bị Bạch tổng cứa cổ đấy"

Đáng sợ như vậy? Hân Nghiên nhìn Bạch Mỹ Oánh hóa tu la , tóc bay lên không trung nhanh chóng gật đầu "ta đã biết"

Nàng cũng không ngu ngốc động vào người khác, Hân Nghiên âm thầm rời đi tránh những sự việc liên quan đến mình

Sau khi chạy thoát, Bạch Du Ngư đăng một bài post lên và tag cả chục người trong danh sách bạn bè rồi một mình lên máy bay đến Yến Hải

Mạn Nhu ưu ái hắn 24/7, vừa thấy tài khoản hắn có thông báo nàng liền vào xem

Tiếp theo là Vương gia hai tỷ muội rồi mọi người vào xem

Mấy mỹ nữ - nằm trong dàn hậu cung của nam chính nhìn thấy tin này ai nấy đều nổi gân xanh bóp chặt lấy điện thoại, trong lòng thầm rủa Bạch Du Ngư

Mà hắn coi như không biết lên máy bay đi Yến Hải, chỉ là chưa kịp đáp xuống thì một chiếc máy bay khác va chạm vào máy bay này và cả hai đem nhau chìm xuống biển

Mọi người hoảng loạn ở cửa thoát hiểm nhảy từ cầu phao của lối thoát hiểm xuống, leo lên thuyền cứu hộ một cách nhanh chóng. Bạch Du Ngư đi xuống thì thấy tình cảnh là mọi người tranh giành nhau để lên thuyền không tiếc đẩy đối phương xuống nước

Hắn đứng lại trên phao thoát hiểm, mọi người nhanh chóng chen chúc lấy nhau còn đánh nhau để dành chỗ. Bạch Du Ngư nhìn quanh nơi này, hắn như siêu nhân nhảy một cái liền đứng phía trên nóc máy bay

Phía xa xa không thấy được đất liền, xung quanh đúng chất với câu "bốn biển đều là nhà"

Mấy người không lên được bất mãn nhìn bọn họ dùng vali để đoạt chỗ kêu lên

"Mấy người quăng mấy cái vali đó đi để bọn tôi còn lên nữa"

"Phải đó, mạng người quan trọng hơn mấy thứ này mà!"

"Mấy người sắp chết liên quan gì đến bọn này, đây đều là gia sản trở về đất liền đấy, có ngu mới ném xuống!" Mấy người trên thuyền ngao ngao cự cãi với người đòi lên thuyền

Bạch Du Ngư bắt đầu dùng năng lực lắng nghe xung quanh, có cá tới đây. Hắn đem linh thức của mình chia cho đàn cá dưới biển sâu, chúng nhận được tin cũng truyền lại tin cho hắn

Bạch Du Ngư mỉm cười gửi lời cảm ơn rồi nhảy trở về phao thoát hiểm. Bạch Du Ngư thấy có mỹ nữ mang giày cao gót còn đang không đứng vững liền đi tới đỡ nàng "cẩn thận, đừng mang giày cao gót khi đứng trên miếng thoát hiểm, sẽ té ngã đấy"

Mỹ nữ bị khuôn mặt anh tuấn của hắn làm chấn động tâm can, nàng cũng rất nhanh ổn định lại bản thân, cởi bỏ giày cao gót như hắn nói sau đó đứng lên thảm thoát hiểm. Dòng nước lạnh ảnh hưởng đến nhiệt độ của thảm khiến chân nàng lạnh đến nỗi run lên

Bạch Du Ngư cởi bỏ giày bata ra đưa cho nàng "đeo vào đi", mỹ nữ nhìn hắn cảm ơn rồi mang vào. Mà bên kia vẫn cự cạ mãi không buông, Bạch Du Ngư hết cách dùng nhãn lực được khuếch đại nhìn quanh

Hắn chỉ về phía Đông Bắc nói "ở đó có một hòn đảo, không quá xa, mọi người có thể vừa đu thuyền vừa bơi qua đó"

Nghe được tin tức này, tức khắc mọi người cũng đu lên thuyền, người phía trên cùng phía dưới đều không muốn đi lãnh cơm hộp sớm nên hợp sức chèo qua. Mà Bạch Du Ngư đứng lại đợi mỹ nữ "làm sao vậy?"

"ta không biết bơi" mỹ nữ có thiên phú ở mặt nào thì cũng phải khiếm khuyết mặt khác, nàng cũng không ngoại lệ. Bạch Du Ngư gật đầu nhảy xuống nước trước, hắn nhanh chóng ổn định thân thể rồi đưa lưng hướng về nàng "không sao, lên lưng của ta, ta đưa ngươi qua đó"

"Có ổn không? Ngươi có thể để lại ta mà" mỹ nữ cắn môi nói, nàng sợ chết thật nhưng cũng không muốn liên lụy người khác. Bạch Du Ngư cười "yên tâm, ta tên Du Ngư, định sẵn có thể bơi rất xa, lên đi"

"cảm ơn" mỹ nữ đặt tay lên vai hắn từ từ di chuyển xuống nước, Bạch Du Ngư đem hai chân nàng đỡ lấy cho nó kẹp hông mình, đưa tay ra sau đỡ cả người nàng dựa vào mình "ổn định chưa?"

"ân, có thể rồi" mỹ nữ có chút sợ hãi khi đi vào dòng nước lạnh, nhưng phía trước có cái tấm lưng ấm áp phần nào xua tan đi nỗi sợ bên trong

"hai tay cùng hai chân ôm chặt ta, ta bắt đầu đi đây" Bạch Du Ngư chờ nàng chuẩn bị rồi dùng sức phóng về phía trước, mà mấy người chèo thuyền nhiều người đầy sức như thế mà chỉ thoáng chốc đã bị Bạch Du Ngư bỏ xa

Mỹ nữ ở trên lưng hắn không hiểu cái định luật gì mà nước không văng vào người nàng, Bạch Du Ngư thật sự đúng là cái đại ngư thiên phú bơi lâu, không lãng phí một giây nào bơi một mạch đến hòn đảo cách nơi rơi máy bay đến tận nửa cây số

Dù cho có nửa cây số nhưng dưới áp lực căn bản không thể giống như trên cạn được, Bạch Du Ngư lại không thở dốc tiếng nào từ dưới biển bước lên bờ, hắn chỉ thở ra một hơi vuốt mái tóc xám khói hơi cong rối đã bị ướt qua bên phải, chầm chậm thả mỹ nữ sau lưng xuống

Nàng đứng vững trên bãi cát, kinh ngạc nhìn nam nhân cao hình như tận 1m9 chỉ dùng chưa đến hai mươi phút đồng hồ để bơi nửa cây số tới đây. Bạch Du Ngư quay lại đem tóc nàng vắt khô ráo, đem áo khoác dùng sức vắt thật khô rồi khoác lên người nàng "Khoác vào đi, mặc áo sơ mi trắng dính nước sẽ bị soi đấy"

Nàng vừa cảm kích hắn xong liền trợn mắt, đây là cái sinh vật gì, không thèm suy nghĩ liền nói đến những chủ đề bậy bạ như thế!

Hắn ngồi dưới cát, lười biếng nằm ườn ra phía sau. Mỹ nữ cũng theo sau nằm xuống, hắn theo tác phong chiều chuộng mỹ nữ đưa tay cho nàng lót đầu

"Cảm ơn, ngươi tên Du Ngư phải không? Ta là Lạc Vân" nàng kẹp chặt bắp đùi lại để che đi phần bên trong, dù sao cũng là nữ tử, bị như thế này vẫn là rất ngại

"Ta họ Bạch, trong gia tộc theo thế hệ thì ta là nhỏ nhất nên ai cũng gọi ta Đại Ngư"

"vì sao gọi ngươi Đại Ngư mà không phải Tiểu Ngư?" Lạc Vân tò mò, hắn là nhỏ nhất vậy tại sao không gọi là Tiểu Ngư

Nam nhân tóc xám khói cười khúc khích như tiếng chuông bạc "Bởi vì nhỏ hơn ta cũng là duy nhất tiểu chất nữ của gia tộc gọi là Tiểu Ngư"

Bạn đang đọc Phản Phái: Nữ Chủ Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Hoa Nam sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.