Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghét của nào trời trao của ấy

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Sau khi vui vẻ xong, Triệu Ngọc quyết định nhanh chóng gọi Lương Hoan tới, mời mọi người cùng đi uống bia! Lúc này cũng gầntám giờ tối rồi, vài người trong đội cũng đang đói, liền vui vẻ nhận lời.

Nhưng mà, bởi vì trong lòng mọi người còn có vụ án, đêm đó cũng không uống nhiều, chỉ nói về tình tiết vụ án, sau khi ăn no thì ai về nhà nấy.

Triệu Ngọc chân trước vừa về tới nhà, chân sau liền nhận được tin kết thúc từ Hệ thống. Mức độ hoàn thành của lần này đạt 80%, hắn lại lấy được một cái máy nghe trộm ẩn hình!

Cái máy nghe trộm lần trước vừa hay dùng hết rồi, hôm nay lại được một cái, cũng coi như không tệ.

Nhớ lại kinh nghiệm của ngày hôm qua, Triệu Ngọc bắt đầu nghiêm túc điều chỉnh ghi chép.

Quẻ “Cấn Khảm”! Hôm nay cứ như vậy mà kết thúc rồi, mặc dù trước đó đã lờ mờ đoán được một chút nhưng hình thức xuất hiện của Kỳ ngộ và kết quả đạt được lại hoàn toàn vượt quá mong đợi của hắn.

Hắn vốn tưởng rằng quẻ “Khảm” đại diện cho người phụ nữ xuất hiện, bản thân sẽ gặp được Diêu Giai, kết quả lại đụng phải nữ ma đầu Miêu Anh kia!

Ngoài ra, hắn còn tưởng hôm nay ở bên Lâm Mỹ Phượng sẽ lấy được tình tiết đột phá vụ án, nhưng lại chẳng ngờ rằng, trái lại là tìm thấy manh mối từ ví tiền của một người xa lạ!

Hệ thống Kỳ ngộ của ta ơi!

Mày chơi như vậy, anh đây thực sự không thể đoán được đâu! Không biết, manh mối lần này tìm được như một kì tích, thật sự có thể giúp hắn phá vụ án giết người tàn nhẫn này không?

Tuy rằng uống chút rượu, nhưng đầu óc Triệu Ngọc vẫn rất tỉnh táo.

Sau khi hắn ghi chép lại những lưu ý của Hệ thống Kỳ ngộ, lại bắt đầu phân tích vụ án.

Từ sau vụ án chặt tay, Triệu Ngọc lại rất có hứng với phá án. Vụ án giết người tàn nhẫn này tuy không được người ta chú ý bằng vụ án chặt tay, nhưng nó cũng là một vụ án mười năm rồi vẫn chưa phá được! Nhiều năm nay đều không có ai có thể tìm ra hung thủ, để phá được án chắc chắn phải trải qua không ít khó khăn!

Nếu như ngộ nhỡ mình thật sự có thể phá được nó! Tiền thưởng và vinh dự chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể làm nhục thằng cháu Lưu Trường Hổ kia! Khiến anh ta từ từ hiểu ra, ông đây xứng đáng với tên cao thủ phá án!

Có điều…

Triệu Ngọc cũng không khỏi lo lắng, không biết manh mối hôm nay tìm được, rốt cuộc có thể giúp phá được vụ án giết người tàn nhẫn không? Lỡ như chỉ là một sự trùng hợp thôi, vậy tất cả hy vọng hiện giờ của hắn chỉ là mơ mộng hão huyền!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại mang tài liệu liên quan đến vụ án giết người tàn nhẫn ra, hơn nữa còn mang ví tiền của Lưu Bằng Phi để lên bàn, bắt đầu điều tra cẩn thận, chăm chú suy nghĩ.

Không biết, Lưu Bằng Phi này, rốt cuộc có quan hệ gì với Vu Chí Căn và Lâm Mỹ Phượng?

Có nữa, nếu ngày mai mình đi tới phân cục Nhữ Dương, thật sự có thể thẩm vấn Lưu Bằng Phi, có thể hỏi anh ta mấy câu không? Nếu như tên đó không phối hợp, mình còn có thể làm sao đây chứ? Có thể cưỡng chế thi hành bức cung không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Ngọc lại cầm bức ảnh đó lên.

Lâm Mỹ Phượng trên ảnh tuy tuổi còn trẻ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, trên má phải còn có dấu vết bầm tím. Chị ta cột một búi tóc đơn giản, mặc một chiếc áo lông màu trắng bình thường, nhìn cảnh vật phía sau, hình như đang đi chợ mua rau.

Vu Chí Căn thường đánh Lâm Mỹ Phượng, những vết bầm tím trên mặt chị ta, có phải là bị Vu Chí Căn đánh không?

Triệu Ngọc chăm chú nhìn bức ảnh, hắn phát hiện trên bức ảnh ánh mắt của Lâm Mỹ Phượng không hề nhìn vào máy ảnh, mà đang nhìn vào quán ăn nào đó, chắc là đang mua đồ ăn thôi.

Dáng vẻ này…

Triệu Ngọc nhớ lại những cảnh trong trong phim, bức ảnh này, rất giống chụp trộm! Nói cách khác, lúc chụp ảnh, Lâm Mỹ Phượng căn bản không biết có người đang chụp ảnh mình!

Như vậy…

Bức ảnh này… là do ai chụp được?

Lưu Bằng Phi sao?

Vì sao anh ta lại chụp trộm Lâm Mỹ Phượng chứ?

Việc Lưu Bằng Phi chụp trộm lẽ nào có liên quan đến cái chết của Lưu Chí Căn?

Đêm nay, Triệu Ngọc luôn suy nghĩ đến muộn mới ngủ. Vì lúc ngủ đã qua mười hai giờ đêm, hắn lại có thể mở một quẻ.

Kết quả,

Làm người ta phấn khởi là hắn lại có thể mở được quẻ “Cấn Khảm”! Chỉ có điều, chữ trên quẻ lần này hoàn toàn khác: Cấn Sơn Khảm Thủy, Sơn Cao Khi Thủy, Sự Phong Thuyền Đê, Vô Động Nhi Nhập, Toái Mạt Phi Tiên!

Giống với lúc trước, tuy Triệu Ngọc biết Kỳ ngộ hôm nay sẽ lại liên quan tới công việc và phụ nữ, nhưng đối với chữ trên quẻ, vẫn chẳng hiểu gì cả.

Hắn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn vào mạng tra về chữ trên quẻ, nhưng vẫn như trước, không thể giải thích được.

Đêm nay, Triệu Ngọc ngủ không ngon giấc, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng ngủ được, nhưng chuông báo thức sáng sớm đã kêu rồi.

Hắn nhanh chóng thức dậy rửa mặt, chuẩn bị xuất phát.

Bởi vì hôm nay phải đi tới phân cục Nhữ Dương, hắn cố ý mặc một bộ đồng phục cảnh sát. Phải nói là, sau khi mặc vào, cả người Triệu Ngọc ngập tràn khí chất, thật sự giống như một vị trinh thám chính trực vô tư, uy phong hiển hách dũng mãnh!

Ăn sáng vội vàng ở quán ven đường xong, hắn liền đến đội cảnh sát lấy xe, sau đó cầm tài liệu, lái thẳng tới phân cục Nhữ Dương.

Trên đường, hắn nhận được báo cáo của Lý Bối Ny, nói trên ví tiền có bốn vân tay, đã tra ra được ba cái, trừ Lưu Bằng Phi ra, hai người còn lại cũng thường xuyên ra vào cục cảnh sát, nếu như đoán không nhầm, hai người này có lẽ là anh em ủa Lưu Bằng Phi.

Nhưng mà, bởi vì hai người này vài năm gần đây mới quen Lưu Bằng Phi, đối với vụ án giết người tàn nhẫn mười năm trước, chắc là không có liên quan gì.

Triệu Ngọc cũng cho rằng như vậy, lại bảo Lý Bối Ny cứ để manh mối này lại, về sau hãng bàn.

Khu Nhữ Dương và khu Dung Dương vừa vặn nằm xéo nhau, Triệu Ngọc lái xe đúng một tiếng mới tới.

Do phạm vi giới hạn của thẩm quyền, phân cục Nhữ Dương cũng nhỏ hơn so với phân cục Dung Dương. Khi Triệu Ngọc đến nơi, đúng thời gian làm việc, cổng cục cảnh sát người ra người vào, có vẻ hơi chật chội.

Đêm qua, Lương Hoan đã nói trước với vợ, bảo Triệu Ngọc đến rồi thì gọi thẳng cho vợ anh ta.

“Chị dâu, tôi là Triệu Ngọc, anh Lương đã nói với chị chưa? Bây giờ tôi đã tới đơn vị của chị rồi!” Sau khi nghe điện thoại, Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề.

“Ồ, là Triệu Ngọc à!” Trong điện thoại hơi ồn ào: “Đúng rồi, chuyện của cậu Lương Hoan đã nói với tôi rồi, tôi đã sắp xếp cả rồi! Như này nhé, bây giờ cậu đến thẳng Tổ Trọng Án tìm đội trưởng Miêu Anh, tôi đã nói qua với cô ấy rồi!”

Lúc hai chữ “Miêu Anh” xuất hiện, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc chấn động một cái.

Con bà nó!

Đúng là ghét của nào trời trao của ấy, vì sao cứ phải là cô ta chứ?

Không ngờ rằng, nữ ma đầu này rất mạnh, tuổi trẻ như vậy, lại có thể lên chức đội trưởng rồi?

“Chị à… À không, chị dâu!” Triệu Ngọc nói cũng không còn lưu loát: “Trừ Miêu Anh ra, còn có thể tìm người khác giúp không?”

“Cái gì?”Vợ Lương Hoan nghe không hiểu, nói thẳng: “Yên tâm đi, tôi đã nói với cô ấy rồi! Cô ấy là đội trưởng đội cơ động, phạm nhân đó đang chịu sự quản lý của nhân viên cô ấy! À đúng rồi, cậu cứ nói với cô ấy cậu ở phân cục Dung Dương là được rồi! Tiểu Triệu à, con nhà tôi đang bệnh, đang phải đi truyền nước, tôi cúp máy nhé, có chuyện gì cậu cứ gọi lại cho tôi nhé!”

Nói xong, cũng không đợi Triệu Ngọc trả lời, điện thoại đã tắt luôn rồi.

Tôi…

Con bà…

Vừa nghĩ đến bản thân phải gặp nữ ma đầu tà ác khủng bố kia, Triệu Ngọc đến “Con bà nó” cũng không nói nổi nữa rồi!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.