Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi nợ hay trả thù?

Phiên bản Dịch · 1818 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Sau khi người đàn ông mặt đỏ kia hét lên, giọng ca khủng khiếp bên trong mới dừng lại.

Người đàn ông mặt đỏ mặc âu phục thẳng thớm, cao khoảng một mét tám lăm, ngoại hình đẹp trai, cơ thể cao lớn, anh ta vừa đứng ở đó, đã chặn kín toàn bộ cửa lớn.

Có điều, những tên vô lại bên trong tuy rằng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng ỷ mình có nhiều người, vẫn lục đục đứng lên, trong tay còn cầm chai rượu, tư thế như thể muốn đánh nhau cùng người đàn ông mặt đỏ vậy.

Không được!

Triệu Ngọc gấp đến độ dậm chân tại chỗ, mắt thấy cơ hội thể hiện hoàn hảo như vậy bị người khác cướp đoạt, hắn làm sao có thể ngồi yên được? Vội vàng bước nhanh đến cạnh người đàn ông mặt đỏ, ưỡn mông một cái, đẩy người đàn ông mặt đỏ kia ra, thay anh ta chặn cửa ra lại.

“Tôi nói này người anh em, anh có thể chỉ ăn thịt dê của mình thôi được không?” Triệu Ngọc nói với người đàn ông mặt đỏ: “Anh xem, anh tham gia vào việc này làm gì? Nên để cho tôi làm đi!”

“Anh?” Người đàn ông mặt đỏ giật mình, chỉ tay vào mặt Triệu Ngọc rồi lại chỉ tay vào nhóm người kia, nói to lên: “A… thì ra… các người là một nhóm?”

Nghe người đàn ông mặt đỏ nói chuyện, ông chủ và những người khách khác ngạc nhiên không khép miệng lại được.

“Anh bị khùng à?” Triệu Ngọc sắp tức điên lên rồi, nhanh chóng giơ thẻ cảnh sát ra: “Tôi là cảnh sát! Nhìn cho kĩ đi, tôi là người của tổ trọng án! Chuyện này tất nhiên là do tôi xử lí, đi đi đi, anh là cái gì chứ? Cút qua một bên đi!”

Vừa nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, những tên vô lại vốn định nhào lên kia không khỏi ngẩn ra, vội vàng để bình rượu trong tay xuống.

“Cái gì? Tôi thì sao chứ?” Không ngờ, người đàn ông mặt đỏ cũng lấy ra thẻ cảnh sát từ trong ví tiền, nói: “Tôi cũng là cảnh sát! Tại sao lại không thuộc quyền quản lí của tôi?”

“Hả?” Triệu Ngọc giật mình, cảm thấy đầu óc choáng váng. Tình huống này là gì chứ? Chính mình vất vả lắm mới tìm được cơ hội này, tại sao lại xuất hiện một tên cảnh sát cướp vai thế này?

“Được rồi, được rồi, anh vừa mới ăn no, đừng để một lúc nữa lại ói ra!” Triệu Ngọc nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi được chứ?” Nói xong hắn nắm chặt nắm đấm, tiếng xương khớp vang lên răng rắc, bọn lưu manh nghe thấy thi nhau cúi đầu xuống.

“Như vậy làm sao được?” Không ngờ, người đàn ông mặt đỏ không nghe theo: “Bản thân là cảnh sát, gặp phải chuyện làm ảnh hưởng đến lợi ích của quần chúng nhân dân, tôi làm sao có thể làm như không thấy? Lại nói, vừa nãy tôi đến trước, chuyện này, nhất định tôi phải quản!”

“Sao đây? Sao anh lại không hiểu chuyện vậy nhỉ? Thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, nên ai ai cũng có phần!” Triệu Ngọc bắt đầu vén tay áo: “Nếu không thì chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thắng thì người đó sẽ xử lí việc này, được không?”

“Này, anh có phải là cảnh sát không vậy?” Người đàn ông mặt đỏ nhếch mép: “Làm sao có thể chơi oẳn tù tì? Oản tù tì chỉ là trò con nít, có năng lực thì chúng ta chơi vật tay đi…”

Hai người đang anh một lời tôi một câu, có xu thế ngày càng hăng, những tên lưu manh kia nhìn đã muốn choáng váng luôn rồi, tự dưng ở đâu xuất hiện hai tên cảnh sát, hơn nữa còn tranh giành nhau muốn xử lí bọn họ, ai có thể ngồi yên được chứ?

Tên cầm đầu thấy như vậy thì nhanh chóng khoát tay một cái, bọn lưu manh lần lượt chuồn ra ngoài. Trong đó có một cô gái ăn mặc quyến rũ lấy từ trong túi ra một xấp tiền nhét vào tay ông chủ, liên tục nói: “Không cần thối, không cần thối…”

“Hả?” Triệu Ngọc đang tranh chấp với người đàn ông mặt đỏ, chợt thấy tụi lưu manh đang muốn chạy trốn, nhanh chóng quát lên: “Các người… các người đừng đi chứ! Để chúng tôi nói chuyện chút đã? Chúng tôi nói nhanh thôi…”

Triệu Ngọc càng nói như vậy, bọn lưu manh rời đi càng nhanh, chỉ trong chốc lát trong quán đã không còn ai.

Haiz!

Bà nó chứ!

Triệu Ngọc cảm thấy phiền muộn cực kì, một cơ hội thể hiện tuyệt vời như vậy, lại bị người đàn ông mặt đỏ phá hủy!

“Hừ! Coi như các người biết điều!”

Người đàn ông mặt đỏ hài lòng hừ một tiếng, lúc này mới mở ví gọi ông chủ tính tiền. Ông chủ liên tục nói cảm ơn, nói không cần thanh toán, nhưng người đàn ông mặt đỏ này cực kì chính trực, lập tức móc ra 200 tệ nhét vào tay ông chủ.

Anh ta cũng không đợi thối tiền lẻ. Sau khi gật đầu chào hỏi với Diêu Giai xong, anh ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy cửa ra, nghênh ngang rời đi.

Trong chốc lát, trên thân người đàn ông mặt đỏ như tỏa ra hào quang bốn phía, năng lượng chính nghĩa dâng cao, thân hình vĩ đại, hình dáng chói mắt, có rất nhiều khách hàng không nhịn được liên tục vỗ tay tán thưởng anh ta.

Có điều, ngay khi người đàn ông mặt đỏ đẩy cửa rời đi, Triệu Ngọc chỉ muốn chạy đến đạp vào mông anh ta mấy cái!

Hừ!

Tên khốn kiếp!

Hắn thầm mắng trong lòng, quấy rầy chuyện tốt của ông đây. Tôi… tôi nguyền rủa anh!

Tuy rằng kế hoạch xuất hiện của Triệu Ngọc bị lỡ nhưng vẫn làm tiểu thư Diêu Giai tán thưởng hành động nghĩa hiệp của hắn, liên tục khen hắn là cảnh sát nhân dân ưu tú. Sau đó, hai người còn nói tới chuyện truy bắt tên cướp ở ngõ Ngọc Khê, vừa nói vừa cười, trò chuyện vui vẻ.

Cơm nước xong, sau khi chào tạm biệt Diêu Giai, Triệu Ngọc gần như không chậm một giây, vừa mới lên xe đã gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, để nhờ anh ta hỗ trợ điều tra cái tên Tàng Kiệt kia một chút!

Nếu không có việc Triệu Ngọc phá được vụ án chặt tay thì kết cục của Trương Cảnh Phong chắc chắn còn không bằng Lương Hoan. Vì vậy đối với Triệu Ngọc, anh ta đương nhiên là nói gì nghe nấy, giờ đây đã trở thành bạn bè của Triệu Ngọc.

Trương Cảnh Phong là cao thủ tìm người, lại đang ở khoa tìm kiếm tung tích, muốn điều tra về một người nào đó tự nhiên là chuyện nhỏ như còn thỏ, anh ta bảo với Triệu Ngọc, trước 4 giờ chiều, đảm bảo sẽ gởi tư liệu hoàn chỉnh của Tàng Kiệt vào điện thoại di động của hắn.

Triệu Ngọc vui vẻ cười, nói lời cảm ơn, sau đó lại hẹn đánh bi-a với Trương Cảnh Phong.

Trương Cảnh Phong vừa nghe tới đánh bi-a, cả người đã nhộn nhạo, vội nói không có gì, mời tôi ăn một bữa cơm thì tốt hơn. Hai người cười ha ha, rồi cúp điện thoại.

Trong lòng Triệu Ngọc tràn đầy mong đợi, chỉ mong Tàng Kiệt không phải là tên tốt lành gì. Như vậy ông đây mới có cơ hội tốt để đến gần Diêu Giai!

Nhiệm vụ của Triệu Ngọc hiện nay là toàn lực điều tra vụ án giết người ở tiểu khu Phú Dân 10 năm trước, có thể không cần về cục báo danh thường xuyên.

Lúc này, ngồi ở trên xe cảnh sát, hắn cảm thấy hơi mông lung không có mục đích, không biết tiếp theo mình nên làm cái gì?

Bởi vì nhàm chán nên hắn lật lại tài liệu về vụ án giết người, sau đó ngồi nghiêm túc trên ghế tài xế lật xem.

Mười năm trước, nạn nhân bị chém nhiều nhát trong nhà dẫn đến tử vong! Thời gian xảy ra vụ án là khoảng 8 giờ tối, ngoài trời mưa lớn, không khí oi bức, tầm nhìn bị hạn chế, vì vậy nên khi án mạng xảy ra không có ai phát hiện.

Người sống ở tiểu khu Phú Dân này không buôn bán gì, trong tiểu khu cũng không có camera. Căn cứ vào tài liệu thu thập được của các cảnh sát phụ trách vụ án năm đó thì họ chỉ thấy được một bóng người mơ hồ ngoài đường lộ.

Bóng người kia xuất hiện trên đường vào khoảng thời gian xảy ra án mạng, đồng thời bước đi rất vội vã.

Nhưng mà, bởi vì 10 năm trước chất lượng hình ảnh không quá hoàn hảo, hơn nữa ngày đó còn có mưa gió sấm chớp, bóng người kia rất mờ, ngoại trừ dáng vẻ đại khái ra thì không có thêm thông tin hữu dụng nào.

Hơn nữa, đoạn đường đó với nhà người bị sát hại cũng cách nhau một khoảng, không có chứng cứ nào có thể xác minh được rằng chủ nhân của bóng người kia là hung thủ cả!

Nhìn những tư liệu khác, hiện trường giết người cực kì ghê rợn. Người chết bị chém hơn 40 nhát, trong phòng chỗ nào cũng thấy vết máu, trên tường còn dùng máu tươi để viết mấy chữ “Thiếu nợ thì trả tiền, nợ máu phải trả bằng máu”, máu dùng để viết chính là của nạn nhân.

Nói cách khác, hung thủ sau khi giết người bằng những vết thương chí mạng, đã dùng chính máu của vết thương đó vết nên những chữ bằng máu kia!

Chậc chậc…

Xem đến đây, Triệu Ngọc không khỏi lắc đầu liên tục. Giống như hắn đã nói trước đây, nếu như hung thủ muốn đòi nợ, sẽ không giết người tàn nhẫn giống như vậy.

Mà nếu là trả thù, thì mấy chữ bằng máu kia, cũng phải liên quan ít nhiều đến chuyện báo thù mới đúng, viết thiếu nợ trả tiền không hợp lý cho lắm. Những chữ viết bằng máu trên tường kia, rất rõ ràng là vẽ rắn thêm chân.

Không phải đòi nợ, cũng không phải trả thù!

Như vậy…

Còn có thể là vì cái gì đây?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.