Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần đồng

Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Chuyện gì vậy?” Nghe Dương Hồng nhắc tới chuyện kỳ lạ, đương nhiên Triệu Ngọc vô cùng hiếu kỳ, vội hỏi.

“Ừ...” Dương Hồng nhớ lại: “Tôi nhớ, trong cuộc thi Piano năm đó, huyện Phượng Lĩnh xuất hiện một người cực kỳ lợi hại, tên thì tôi không nhớ rõ nhưng hình như là nữ, lúc thi đấu ở huyện chúng tôi cô ấy đã nổi tiếng rồi. Nghe nói... mười hai tuổi cô ấy đã đạt cấp mười hơn nữa còn được học piano với một thầy dạy rất nổi tiếng ở thủ đô, nói chung là rất giỏi”

“Tôi còn nhớ, lúc đấu bán kết tôi có nhìn thấy cô ấy một lần, quần áo thì cũ nát, còn có cả vết vá nữa, hình như gia đình rất nghèo khổ. Nhưng cô ấy chơi Piano rất giỏi, tuy cùng là cấp mười, nhưng so với cô ấy, chúng tôi kém hơn không chỉ một chút.”

“Đúng rồi...” Dương Hồng như vừa nhớ ra được chuyện gì đó: “Kỳ lạ là, cô ấy lấy kết quả rất đáng kinh ngạc để vào trận chung kết! Nhưng không biết tại sao, trong danh sách cuối cùng trong trận chung kết lại không có tên cô ấy, giống như là... trước trận chung kết cô ấy... bỏ thi vậy! Anh nói xem, chuyện này... có phải rất kỳ lạ không?”

Triệu Ngọc suy nghĩ những điều Dương Hồng nói, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vội hỏi: “Cô xác định, cô ấy thật sự đã vào chung kết sao?”

“Chà...” Dương Hồng vò đầu: “Thật ra tôi cũng cũng không chắc, hình như tôi nghe phụ huynh của những học sinh khác nói chuyện này, mà có lẽ là do nghe mẹ tôi nói... Đúng rồi? Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Năm đó vì để tôi học đàn thật tốt, mẹ tôi cũng đã học đến gần cấp 10, những chuyện liên quan tới Piano, nhất định bà ấy còn nhớ rõ!”

Hình như Dương Hồng còn quan tâm vụ án hơn cả hắn, cũng không quản mới sáng sớm đã làm phiền mẹ mình, lập tức gọi điện hỏi.

Còn mở loa ngoài để Triệu Ngọc nghe rõ.

Trong điện thoại nhanh chóng truyền tới âm thanh của mẹ Dương Hồng, Dương Hồng liền thuật lại mọi chuyện cho bà nghe, vì để bà phối hợp, cô ta còn nói dối mình đang bị điều tra ở cục cảnh sát.

Mẹ cô ta nghe thế liền sợ hãi, vội kể lại mọi chuyện năm đó. Tuy Dương Hồng đã nói được gần hết nhưng nghe bà kể thì chi tiết hơn nhiều.

Thì ra, năm đó huyện Phượng Lĩnh đúng là có một nữ thần đồng Piano, từ nhỏ đã có năng khiếu hơn người. Tuy nhà nghèo, nhưng ba mẹ cô ta đều cố gắng hết sức để cô ta được học đàn, giống như đã liều mạng mà kiếm tiền, nghe nói còn bán cả nhà tổ đi nữa.

Cô bé thần đồng đó quả không phụ lòng ba mẹ mình, trong mấy năm đã giành không ít giải thưởng, là người có tiếng ở huyện Phượng Lĩnh.

Lúc tham gia cuộc tranh tài cấp mười cho học sinh cấp ba ở thị trấn Tần Sơn, mọi người đều đặt kỳ vọng rất cao vào cô ta, đều cho rằng cô ta sẽ lọt vào top ba! Nếu như được vào đại học danh tiếng thì cô ta sẽ như một bước lên trời, tiền đồ vô lượng.

Lúc đó, bởi vì cùng tuổi, mẹ Dương Hồng nhiều lần so sánh cô ta và nữ thần đồng này, nói đều cùng học Piano như nhau, mà con nhìn con nhà người ta đi? Con nhìn con nhà người ta thử xem?

Nhưng kết quả lại khiến người ta không thể tin, vốn tiến vào vòng trong với kết quả đáng kinh ngạc thế mà trước buổi tối thi đấu cô ta lại đột nhiên bỏ thi.

Nguyên nhân cô ta rời cuộc thi đến nay vẫn là một dấu chấm hỏi. Có người nói, cô ta luyện đàn tới hộc máu; lại có người nói cô ta bị người ta bắt cóc; thậm chí còn có lời đồn cô ta bỏ trốn cùng nam sinh khác...

Nói tóm lại, từ sau cuộc tranh tài đó, không còn ai nhìn thấy nữ thần đồng này nữa, thậm chí ba mẹ cô ta cũng không thấy đâu.

Vì cô ta đột nhiên rời khỏi cuộc thi, ban giám khảo quyết định để người đứng thứ mười một vào chung kết, cho nên trong danh sách không có tên của nữ thần đồng kia.

Sau đó mấy năm, thi thoảng vẫn có nhiều người nhắc tới chuyện này, nhưng nhiều năm trôi qua, cô thần đồng đó đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của mọi người.

Nữ thần đồng?

Nữ thần đồng....

Triệu Ngọc có cảm giác việc nữ thần đồng này đột nhiên rời cuộc thi, hình như thể hiện điều gì đó?

Rốt cuộc đêm đó cô ta đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải bỏ trận chung kết trước một ngày? Hơn nữa, sao sau khi cô ta rời khỏi cuộc thi thì lại còn mất tích không dấu vết?

Vốn chuyện này cũng không phải là quan trọng lắm nhưng nếu nối với vụ án chặt tay, thì việc này có chút kỳ lạ.

Triệu Ngọc cảm giác, chuyện nữ thần đồng rời khỏi cuộc thi này có liên quan tới vụ án chặt tay! Nếu tìm được cô ta, có thể sẽ tìm được đầu mối mới!

“Mẹ!” Dương Hồng cực kỳ quan tâm chuyện này, vội nhìn di động hỏi: “Vậy mẹ có nhớ tên của nữ thần đồng đó không?”

“Lý Đan!” Trí nhớ của mẹ Dương Hồng rất tốt, nghe cô ta hỏi liền bật ra ngay: “Con gái Lý gia huyện Phượng Lĩnh, không chỉ là cùng quê với mẹ, mà còn cùng tên với cô hai con đấy! Con gái à, cảnh sát còn muốn biết điều gì, con cứ đi hỏi mẹ, mẹ biết nhất định thành thật khai báo, nhưng con đừng ở cục cảnh sát lâu quá, để người ta biết thì không tốt đâu...”

“Được rồi mẹ! Không có chuyện gì đâu, con cúp máy nhé!” Dương Hồng lúng túng cúp điện thoại. Mẹ cô nói câu “thành thật khai báo kia” cứ như hung thủ là mẹ con cô ấy.

“Mẹ tôi là như vậy đấy, cứ nói tiếp nữa thì chẳng biết bao giờ mới cúp máy được!” Dương Hồng ngẩng đầu: “Sao rồi, cảnh sát Triệu, những chuyện này có giúp gì được cho anh không?”

“Huyện Phượng Lĩnh, con gái Lý gia, Lý Đan!” Triệu Ngọc đọc lại những thông tin mới thu được một lần nữa: “Tôi phải đi thăm dò một chút mới biết được. Nếu quả thật có liên quan tới vụ án, thì cô nhất định có thưởng!”

“Giữ lại cho anh đi, không cần thưởng gì đâu!” Dương Hồng cười giỡn: “Chỉ mong lần sau anh muốn nhảy vào ban công thì nói trước với tôi một tiếng!”

“Không có lần sau đâu!” Triệu Ngọc bảo đảm, hai người không biết nói gì nhìn nhau ba giây, bầu không khí trở nên lúng túng.

“À.. Chuyện này...” Triệu Ngọc chỉ Dương Hồng rồi lại chỉ mình như muốn diễn đạt điều gì, rồi lại không tìm được từ thích hợp.

“Được rồi! Tôi hiểu mà!” Dương Hồng tự nhiên nói: “Phá án quan trọng, trong lòng anh có việc, chuyện của hai người chúng ta... cũng không hay ho gì! Hà tất phải tính toán? Anh đã cứu tôi, chuyện này tôi nhớ rõ, sau này tôi miễn cho anh ba ngàn đồng tiền phục vụ!”

“Được thôi!” Triệu Ngọc bật ngón cái, rồi ghi lại số điện thoại cho Dương Hồng: “Được, vậy tôi lưu thông tin trên điện thoại cô! Chờ ông đây bắt được tội phạm, lĩnh tiền thưởng tôi đưa cô đi khách sạn bốn sao chơi đến chán thì thôi!”

Nói xong, Triệu Ngọc cũng không biết nghĩ thế nào, lại còn cúi chào cô rồi mới rời đi.

“Anh... Anh cứ ra ngoài như vậy sao?” Dương Hồng lo lắng hỏi: “Không phải anh sẽ vác bộ dạng này về cục cảnh sát chứ? Hay là tôi tìm cho anh bộ quần áo trước nhé? Này?”

Dương Hồng còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền tới âm thanh đóng cửa của Triệu Ngọc.

“Tên này! Đến nhanh mà đi cũng nhanh...”

Dương Hồng nhìn căn nhà rộng rãi, cảm thấy không thoải mái. Nhớ lại vụ án chặt tay mà Triệu Ngọc vừa nói, cô không kiềm được dùng tay trái chặt chặt trên tay phải, bỗng chốc da gà nổi đầy người.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.