Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để lỡ mất kỳ ngộ với phụ nữ

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

NHóm dịch: Fulybook

Tuy rằng đã nhận được thông tin của nghi phạm giết người Dương Văn Đào nhưng cũng không thể khẳng định được lần này họ nhất định sẽ bắt được tội phạm.

Bởi vì, tin tức này do một người trong thôn ở bên cạnh đập chứa nước truyền đến, người đó báo cho cảnh sát địa phương, nóivào buổi tối hai ngày trước, anh ta gặp được một người đàn ông lạ ở bên cạnh đập chứa nước. Người đàn ông đi qua phía đập chứa nước, dáng vẻ vội vàng, anh liền tiếng lên hỏi, ai ngờ vì một lời nói mà hai người nổi lên xung đột, cuối cùng người đàn ông kia bỏ chạy về phía đập chứa nước.

Sau này, sau khi nhìn thấy lệnh truy nã, người thôn dân nọ mới phát hiện, người đàn ông kia rất giống với Dương Văn Đào trong lệnh truy nã.

Không nói tin tức này đúng hay sai, người kia có phải Dương Văn Đào hay không? Cho dù có đúng đi chẳng nữa, đã qua hai ngày rồi, rất có khả năng hắn cũng rời khỏi khu vực đập chứa nước rồi.

Cũng chính vì vậy, trên đường đi tới đập chưa nước thành phố Tần Sơn, Bành Hân giao cho nhóm điều tra viên điều nhanh chóng chỉnh lý tư liệu.

Một mặt cô liên hệ với cảnh sát địa phương, để họ giám sát các con đường, tìm kiếm tung tích của nghi phạm, mặt khác, chia điều tra viên thành vài tổ, chia nhau đi tới các thôn nhỏ cạnh đập chứa nước để tìm kiếm.

Tính cả Triệu Ngọc là mười người, năm chiếc xe, vừa hay hai người một tổ.

Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn cùng một tổ, được phân tới phía nam đập chưa nước tìm kiếm, khu vực này tổng cộng có ba trấn nhỏ, hai mươi mấy thôn, lượng công việc không thể nói là nhỏ được!

Sau khi chia mỗi tổ một ngả, Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn liền lái ô tô đi tới hướng Nam.

Trên đường đi, trong người Lưu Học Sơn vô cùng bực tức, rất không hài lòng với Bành Hân.

Anh ta đã nói mỗi trấn đều có đồn cảnh sát, trong thôn cũng có cảnh sát trực ban, công tác điều tra có thể giao hết cho bọn họ là được rồi, việc gì phải để điều tra viên tổ trọng án tự ra tay?

Hơn nữa, người thôn dân nói Dương Văn Đào đi về phía Tây, vậy sao lại sắp đặt bọn họ tới phía Nam tìm kiếm? Không bằng tập trung lực lượng, đi tới phía Tây tìm có phải tốt hơn không!

Sau nữa, anh ta lại nghi ngờ về tính chuẩn xác của thông tin, nhỡ đâu người thôn dân đó nhìn lầm thì chẳng phải bọn họ đã phí công vô ích rồi sao?

Còn nữa, Tần Sơn lớn như vậy, nếu Dương Văn Đào chui vào sâu trong núi, bọn họ làm sao mà tìm được đây?

Nghe được ý phản đối trong lời nói của Lưu Học Sơn, Triệu Ngọc không khỏi có chút phiền não. Nghĩ lại thời điểm vừa rồi dẫn đội xuất phát, người này còn nói lời thề son sắt, phấn chấn hơn tất cả mọi người, nói còn hay hơn bất kì ai! Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, lại bắt đầu lười biếng, làm hỏng sự tín nhiệm của Bành Hân rồi

Triệu Ngọc biết, Lưu Học Sơn là người lớn tuổi nhất trong đội, khi Bành Hân nhận chức, trong lòng anh ta luôn không phục.

Nhưng, con người Lưu Học Sơn cần năng lực không có năng lực, cần quyết đoán không có quyết đoán, cần chỗ dựa không có chỗ dựa, cấp trên làm sao có thể đánh giá cao anh ta?

Trước kia khi vẫn trong giang hồ, Triệu Ngọc ghét nhất là cái loại lập trường không kiên định như thế này, còn tuyên tuyền tư tưởng tiêu cực khắp nơi, loại người này căn bản là không đáng để tin dùng.

Vì thế, Triệu Ngọc không thèm để ý đến anh ta, chỉ vùi đầu ngủ.

Theo đạo lý mà nói, hẳn là để cho vãn bối(2) như Triệu Ngọc lái xe mới đúng, nhưng Lưu Học Sơn biết rõ sự ngang ngược và hung bạo của Triệu Ngọc, thấy Triệu Ngọc trực tiếp ngồi vào ghế sau, bản thân hắn yên lặng ngồi vào làm lái xe.

Đã một đêm Triệu Ngọc chưa ngủ, thật sự rất mệt mỏi, tuy rằng đường rất xóc nhưng vẫn ngủ chẳng biết trời đất gì cả, đến khi tỉnh dậy, xe đã chạy tới mục tiêu đầu tiên.

Nơi này tên là Ngọc Lang Điếm, cách đập chứa nước Tần Sơn hơn 20 cây số, ở trong một trấn nhỏ giữa núi thuộc huyện Mặc Dương thành phố Tần Sơn.

Sau khi đến nơi, theo thường lệ, Lưu Học Sơn và Triệu Ngọc phải tới đồn cảnh sát địa phương, gặp mặt người đứng đầu. Cảnh sát địa phương đã sớm nhận được thông báo, đã triển khai điều tra tìm kiếm toàn bộ trấn nhỏ, khi có tin tức sẽ báo cho bọn họ biết.

Bàn giao xong công việc, đã tới giữa trưa, hai người liền tìm một quán cơm ở thị trấn, ăn bữa trưa đơn giản.

Lúc ăn cơm, Lưu Học sơn vẫn đang xả cơn tức, trách này trách kia, khiến cho Triệu Ngọc lại càng thêm ghét bỏ.

Vừa đúng lúc này, hệ thống Kỳ ngộ truyền đến tin tức. Hệ thống nói cho Triệu Ngọc, kỳ ngộ hôm nay của hắn đã kết thúc, độ hoàn thành chỉ là 42%, không đạt được phần thưởng nào cả!

Lần này, không khỏi làm Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.

Vì sao, hôm nay hệ thống kết thúc nhanh như vậy, hơn nữa độ hoàn thành lại còn thấp như thế?

Hắn còn tưởng rằng, kỳ ngộ hôm nay vẫn chưa bắt đầu nữa!

Tại sao lại đột nhiên kết thúc như vậy?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng quay lại trên xe, xem lại ghi chép của bản thân.

Quẻ khảm chấn!

Quẻ khảm chấn?

“Khảm” đại diện cho phụ nữ, phụ nữ…phụ nữ?

Triệu Ngọc cố nhớ lại, người phụ nữ hôm nay hắn gặp nhiều nhất, không nghi ngờ gì chính là Miêu Anh! Có phải, phụ nữ là để chỉ cô ta?

Cũng có thể là…

Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nhanh chóng nghĩ tới một khả năng khác!

Ơ kìa, Loan Tiêu Tiêu, cục trưởng Loan cũng là phụ nữ mà!

Hôm nay chị ta nói muốn gặp mình, chẳng lẽ… phụ nữ trong kỳ ngộ hôm nay… chính là chị ta sao!?

Kết quả, bởi vì mình lựa chọn đi theo đội cảnh sát, cho nên bỏ lỡ kì ngộ với chị ta?

Cho nên độ hoàn thành mới thấp như vậy sao…

Như vậy…

Quẻ “Chấn” thì sao?

“Chấn” đại diện cho điều gì?

Ngay lúc đó, hình như Triệu Ngọc đã nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lập xem ghi chép của bản thân, rốt cục đã có phát hiện mới.

Thì ra, quẻ “Chấn” này được hệ thống cho xuất hiện cũng không nhiều, chỉ ghi lại có ba lần. Lần xuất hiện đầu tiên, còn phải quay ngược lại sau khi đã phá vụ án chặt tay, ngày Triệu Ngọc ẩu đả với nhóc Tóc Vàng.

Tiếp theo là trong đợt huấn luyện cảnh sát “Kinh lôi trong nước”, cũng là lần hắn và Miêu Anh đại chiến tại trường cảnh sát Long Hổ.

Mà lần gần đây nhất quẻ “chấn” xuất hiện, đúng là lần Lưu Trường Hổ tuyên bố rằng mình vào tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được.

Triệu Ngọc dùng bút viết phác thảo, hắn cảm thấy, lần “Kinh lôi trong nước” hẳn là không tính, bởi vì cuối cùng Miêu Anh cũng can thiệp vào. Như vậy…hai sự kiện ẩu đả với nhóc Tóc Vàng và gia nhập tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được, có quan hệ gì với nhau không?

Tuy rằng không xác định chắn chắn, nhưng từ bản năng Triệu Ngọc vẫn nghĩ tới hai chữ… địa vị!

Hôm ẩu đả với Tiểu Hoàng Mao, là lúc hắn đại phá án chặt tay, cũng là lúc hắn xác lập địa vị ở Tổ trọng án.

Mà Lưu Trường Hổ điều hắn tới tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được, nhìn qua thì có vẻ như liên qua tới công tác, nhưng trên thực tế, địa vị của hắn cũng đã xảy ra thay đổi.

Chẳng lẽ…

Quẻ “Chấn” là đại diện cho… địa vị?

Nếu là như vậy, lúc hắn đại chiến với Miêu Anh, cũng đã xác lập được uy tín trong lòng phần lớn nam cảnh sát, đây hình như cũng là một loại thay đổi địa vị. Chẳng lẽ Kinh lôi trong nước, vốn là chỉ cuộc đại chiến của hắn và Miêu Anh sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng ghi lại suy nghĩ của hắn, đợi về sau rút được quẻ “Chấn”, bản thân lại lĩnh hội thêm lần nữa mới được.

Chao ôi!

Trong quá tình ghi lại, Triệu Ngọc bỗng nhớ lại một sự kiện. Nếu quẻ “Chấn” thật sự đại diện cho địa vị, như vậy thì hôm nay rút được quẻ “Chấn”, có phải là cũng biểu thị như vậy không?

Hôm nay cục trưởng Loan hẹn gặp, có phải liên quan tới sự thay đổi địa vị của bản thân hay không? Chính vì bản thân không đi cho nên hệ thống Kỳ ngộ mới kết thúc sớm?

Con bà nó!

Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy đúng, nếu hôm nay đi tới văn phòng của cục trưởng Loan, nói không chừng thật sự có thể được điều khỏi tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được đấy! Rất có khả năng bản thân mình lại bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hối hận, nếu suy nghĩ cẩn thận thêm một chút thì tốt rồi! Hắn cũng không ngờ việc truy bắt Dương Văn Đào lại khó khăn tới như vậy, sớm biết như vậy, không bằng đi tới văn phòng cục trưởng, trước, rồi lại tới hỗ trợ truy bắt cũng không muộn.

Nhưng mà, hắn lại thay đổi suy nghĩ, rất nhanh lại thoải mái trở lại.

Bở vì, hắn đã phá được vụ án giết người, báo cáo sớm muộn gì cũng sẽ làm, văn phòng lãnh đạo sớm muộn gì cũng phải tới! Tuy rằng bỏ lỡ mất kỳ ngộ lần này, nhưng sau này còn rất nhiều kỳ ngộ đang chờ hắn!

Hơn nữa, tham gia truy bắt tội phạm cũng không phải lựa chọn sai lầm, nếu như tên Dương Văn Đào kia không cẩn thận bị hắn bắt được… kết quả sẽ ra sao đây?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.