Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vai Trò Nạn Nhân

Phiên bản Dịch · 2901 chữ

Ừ thì, chấp nhận sập bẫy.

Ừ thì, làm lại từ đầu.

Viết ra trên mặt giấy dễ đến thế, khi làm thì khó trần ai…

Nguyễn Ái đã từng tự nhủ, mình là một diễn viên thiên tài.

Chứ sao nữa? Ngày đó qua mặt một Võ Gia Chính Luận tính tình cố chấp, buộc hắn phải tin sống tin chết cô thật sự phản bội, chẳng phải đã chứng tỏ khả năng vượt trội hơn người?

Cơ mà… vì vai phải vào là phản diện.

“Nạn nhân” – Đó lại là một lãnh vực hoàn toàn mới mẻ.

Đặc biệt khi nạn nhân này… không biết đến khi nào mình mới chính thức bị “xử tử” đây…?

* * *

“Chờ đợi cái chết thật không dễ chịu chút nào…” Nguyễn Ái thở dài khi xếp gối ngồi nhìn chằm chằm vào đám sushi ê hề trước mặt.

“Em nói gì sao?” một giọng nam ấm áp chen vào.

“A?” chớp mắt, cô ngẩng đầu, nhanh chóng khoác lên nụ cười dịu dàng không kém kẻ đối diện. “Không… em nói thật tội nghiệp những con cá hồi kia phải nằm dài đợi chờ cái chết…”

“Cá hồi?”

“Ừ, cá hồi.”

Nhíu mày, ngài Chủ Tịch Da Costa khóe miệng khẽ nhếch lên ra chiều châm chọc. “Trước đây lại không thấy em có lòng trắc ẩn kỳ dị này.”

“Đó là vì trước đây người ta toàn dùng cá đông lạnh đã chết sẵn…” Trong đầu lại hờ hững thêm vào: Đó là vì trước đây anh không quái như bây giờ…

Cuộc hội thoại cứ thế mà quẩn quanh những vấn đề không đâu. Lorenzo không một lần đả động đến quá khứ, Nguyễn Ái cũng chẳng dại mà bẻ mũi lái vào khu vực nguy hiểm. Cả hai cư xử với nhau khách sáo chẳng khác gì những cặp tình nhân mới quen. Chỉ là, lâu lâu hồ ly lại cảm thấy cái vỏ cừu non này thật là chật chội phiền hà. Cứ luôn phải ngây ngây ngô ngô đã khó, còn phải vờ ra vẻ xiêu lòng trước những hành vi lãng mạn của anh lại càng khó hơn.

Đừng hiểu lầm. Đối với sự lãng mạn từ một chàng trai lịch thiệp, không có cô gái nào lại dại khờ chán ghét. Chỉ là… Vương Nguyễn Ái vốn ngày đó đã bị ác ma “tẩy não” sạch sẽ, đến nỗi bây giờ đứng trước một chàng trai hoàn hảo như hoàng tử trong cổ tích, lại không cách nào cảm thấy thật sự rung động. Huống chi, cô lại ghét nàng công chúa mình đang sắm vai vô cùng.

Cô “gai”. “Gai” cái nụ cười tươi tắn còn hơn mặt trời; “gai” những nụ hôn xã giao phớt nhẹ trên trán; “gai” cả cái cách anh chậm bước để cô theo kịp, tay dịu dàng siết nhẹ tay cô trong khi ánh mắt nồng nàn chứa đầy sự tôn thờ.

Vì cớ gì không thể lãnh đạm như trước? Vì cớ gì không thể hôn cô cuồng nhiệt như trước? Vì cớ gì không thể bá đạo, ngang tàn như trước…?

Cô đúng thật ngày càng điên rồi! Nên tự đóng một chữ M to đùng lên trán là vừa!

(M: Masochist: kẻ thích bị ngược đãi)

Cũng khó mà trách Nguyễn Ái được, khi hàng loạt các “dị tượng” thuộc hàng X-files lần lượt phơi bày trước mặt cô nàng suốt cả tuần đó; với một thiếu nữ bình thường, có thể cho là phúc phận; song cô sinh ra đã bất thường, bởi thế cái phận này không tài nào xem là phúc nỗi.

Chuyện là, sau lời đồng ý phục hợp từ Nguyễn Ái, có người đã rất chăm chỉ đến đón đưa bạn gái. Biết cô không thể tan ca trước 8h, anh lại nhẫn nại chờ đợi trong nhà hàng cả ngày. Kẻ phục vụ và lũ đầu bếp chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi, không hiểu nỗi gã đàn ông này lại vì cớ gì quá lụy tình nữ ma vương của họ. Hơn nữa, nhìn vào cách tiêu xài và phong thái uy vị bên ngoài, không khó để nhận ra Lorenzo là một đại gia tầm cỡ, sao lại có thể để mặc bạn gái suốt ngày quấn lấy trứng sữa, bột mì và lò nướng thế này?

“Là vì anh ấy tôn trọng đam mê của tôi.” (Ọe! ~_~)

Nữ ma vương đã thỏa trí tò mò của họ như thế. Mọi người dĩ nhiên không thể không khâm phục khí chất nam nhi và tấm lòng độ lượng của Lorenzo, nào có hiểu được giọng điệu vô cùng bức bối của ma nữ lúc đó là vì cái gì…

Thật ra, Nguyễn Ái chính là phản cảm cái lý do của bạn trai mình đưa ra vào đêm thứ nhì gặp gỡ: Anh bảo biết cô rất yêu nghề, vì vậy sẽ không ép buộc cô thôi việc, ngược lại sẽ ủng hộ đam mê của cô đến cùng. Lời thoát ra thâm tình như phim nhiều tập, quan điểm cũng rất thuận tình hợp lý, không hiểu sao lại khiến Nguyễn Ái nhà ta hụt hẫng vô cùng…

Còn phải hỏi sao? Có người chịu cương đã quen, đối mặt với sự ôn nhu nay lại bày đặt sinh ra phản cảm mất rồi…!

Lại nói đến chuyện khác, như việc nơi ăn chốn ở của cô chẳng hạn. Lorenzo đã đề nghị cô dọn về ở chung cùng anh tại căn hộ ngày đó – vốn vẫn được anh giữ nguyên tình trạng trong suốt mấy năm nay. Họ dù gì cũng đã từng mang phận vợ chồng, cũng không thất thố nếu lại cùng nhau chung đụng một chỗ. Nguyễn Ái dù có chút e dè, nhưng từ đầu đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện chăn gối cùng anh – trên thực tế, cô thừa nhận thậm chí có phần trông chờ điều đó… Cũng vì từ lúc gặp lại đến giờ, anh hành xử chẳng hề giống con người lúc xưa tẹo nào, thế nên càng khiến sự bất nhẫn trong cô rút cạn.

Rõ ràng phong cách cử chỉ của anh hệt một quý ông mẫu mực; vậy mà trong ý nghĩ của Nguyễn Ái thì quả thật… dị hết sức!

Nhất là, mỡ đã dâng đến miệng, ấy vậy mà mèo lại ngoảnh đuôi bỏ đi mới khổ!

Đêm đầu tiên dọn về Quang Hưng, cô trò chuyện vài câu rồi viện cớ mệt mỏi lẩn vào phòng ngủ. Nằm chưa được lâu thì đã cảm nhận bên kia giường bị lún xuống, bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên mái tóc một cách dịu dàng, sau đó lại mơn man trên má cô, rồi dừng lại nơi cổ.

Tim cô đập mạnh khi những ngón tay thuôn dài nấn ná nơi vùng da nhạy cảm, mạch máu như muốn vỡ tung khi cảm nhận được lực nhấn trển cổ mình.

Dù là, nó rất nhẹ, tưởng chừng như ảo ảnh thoáng qua.

“Vì sao… em vẫn có thể sống tốt như vậy?”

Tiếng lòng buông ra giữa không gian u uất, khẽ khàng mà đánh ngay vào trái tim bé nhỏ.

“Còn tôi thì lại thảm hại dường này…?”

Bàn tay đó vẫn nán lại trên cổ cô một lúc lâu. Nguyễn Ái nín thở, cảm giác ra một sự đe dọa mơ hồ trong từng chữ bật ra rạn vỡ và những ngón tay dần dần gập lại.

Cô tưởng chừng, chúng có thể bóp chết mình bất cứ lúc nào.

Nhưng có lẽ cô nhầm, bởi sau đó anh cúi xuống, phả hơi nóng vào cổ cô, hôn nhẹ lên vầng trán rộng rồi đứng dậy rời đi.

“Như vậy đã đủ. Anh sẽ chờ.”

Cánh cửa vừa đóng thì cô đã bật cười thảm não, nửa muốn vùng dậy chạy theo anh, nửa muốn vùi đầu vào gối khóc rống lên.

Chờ đợi? Võ Chính Luận của cô chờ đợi? Rốt cục anh thật sự bị tẩy não hay cô mới là kẻ hoang tưởng viễn vông? Lời lẽ vừa rồi thốt ra rõ ràng chân tình thâm ý, làm thế nào có thể xuất phát từ một kẻ nuôi ý định trả thù? Hay là… tất cả mọi việc đều do cô tưởng tượng ra? Mượn cớ tự nguyện sập bẫy để có lý do trở về bên cạnh anh…?

Không thể nào! Cô đã thương tổn anh như thế, đến cả một người tấm lòng như Phật còn khó lòng tha thứ. Một kẻ nội tâm thâm sâu như Võ Gia Chính Luận, tàn nhẫn với kẻ thù, bạo ác với người thân; làm sao có thể dễ dàng quên mất những nhục nhã nếm trải dưới tay người đàn bà mình yêu thương? Cô rõ ràng có cơ sở để nghi ngờ! Cô vốn là không sai!

Hay… đây cũng là một kiểu hành hạ tinh thần? Để cô sống mãi trong nỗi lo sợ, trong sự bất định về một ngày sự việc đột nhiên bộc phát?

Hoặc… anh thật sự đã tha thứ cho cô…?

Cô mệt quá. Thật không muốn suy nghĩ nữa rồi. Cũng không còn đủ sức để toan tính nhiều chuyện. Đã quyết định để anh trả đũa, đáng ra không nên nghĩ ngợi suy đoán làm chi nữa…

Haiz…

Thế nhưng… nếu như – chỉ là nếu như – anh thật sự đã bỏ qua tất cả, vậy thì lý do là gì? Cô có thể không lo về hình thức trả thù của anh, nhưng không thể không quan tâm đến những đả kích anh đã chịu đựng để dẫn đến quyết định oái oăm của ngày nay. Nếu sự phản bội của cô ngày đó là động lực thúc đẩy Võ Gia Chính Luận bành trướng đế quốc Costa, vậy điều gì đã khiến một Lorenzo Da Costa thành công rực rỡ đột nhiên bao dung rộng lượng với kẻ vong tình như vậy?

Có cái gì đó rất không ổn.

Pandora ư?

Rốt cục là trong cuộc sống của họ có được bao nhiêu cái? Mở toang hết đi! Cứ thế này thì cô không chịu nỗi nữa rồi! (Đây chắc gọi là bức xúc cả về tâm lẫn sinh lý =w=)

* * *

Bức xúc quá đỗi, thế nên có kẻ đã quyết định sẽ thắt sẵn thòng lọng để tự treo mình lên…

Đó là một ngày không đẹp trời, ít mây, nhiều gió, không khí âm ẩm khiến con người ta khó chịu vô cùng.

Một ngày hoàn toàn hoàn hảo cho việc hẹn hò!

Ít nhất thì, hoàn hảo trong từ điển của cô nàng họ Vương tên Ái.

Trời vừa rạng sáng thì có kẻ đã lồm cồm bò dậy, rèm cửa phòng khách bị kéo toang, chủ nhà đang ngủ trên ghế cũng bị giật chăn suýt té.

“Dậy! Chúng ta đi hẹn hò!”

Kẻ đang ngồi ngửa đầu ra sofa vò bóp trán mình, phóng tầm nhìn qua những khe tay lên sinh vật nhỏ nhắn trước mặt, giọng khản đặc sự ngạc nhiên pha lẫn bất bình.

“Hẹn hò?”

“Đúng thế. Chúng ta hẹn hò.” Nguyễn Ái miệng cười tươi tắn, ngồi xổm xuống trước mặt anh, mắt mở to một cách ngây ngô. “Anh bảo chúng ta bắt đầu lại từ đầu mà. Vậy thì hẹn hò làm sao thiếu? Ngày đó cũng chưa từng làm qua ha.”

Trông thấy biểu hiện trống rỗng trên gương mặt tuấn mỹ ngời ngời, Nguyễn Ái không khỏi cảm thấy chán chường ghê gớm. Cô thở dài giải thích.

“’Hẹn hò’ là từ Tiếng Việt, không phải tiếng nước ngoài đâu.”

“…”

“Là thế này, chúng ta dạo phố, shopping, xem xinê, bồi dưỡng tình cảm một cách lành mạnh…”

(Thành ra hùi đó là ko lành mạnh ha ^w^…?)

“…”

Vẫn không thấy phản ứng gì từ con người kia. Xem ra buổi sáng bị lôi đầu dậy để giáo huấn về hẹn hò, đối với vị Chủ tịch trẻ quả thật có phần rất không ổn.

“…Anh không thích sao? Các bạn trai trước đây của em đều làm thế, trước khi tiến xa hơn…”

Đột ngột đứng dậy khiến cô thiếu điều muốn bật ngửa, Lorenzo không nói không rằng mà bước thẳng một nước vào phòng tắm. Lồm cồm bò dậy từ phía sau, Nguyễn Ái tủm tỉm cưởi, tay gom lại đống chăn gối hỗn độn lôi lôi vào phòng, tâm trạng cực kỳ thoải mái vì đã chọc tức được ai kia.

Bước một thành công! Người ta nói buổi sáng là lúc tâm lý ít phòng bị nhất quả thật không sai. Lại để cô thấy được cái dỗi hờn đáng yêu của Chính Luận ngày xưa rồi. Cứ cái đà này, cô xem anh làm cách nào giữ vững cái mặt nạ đàn ông mẫu mực được quá một tuần!

Đáng ra nên làm điều này sớm. Ngoan ngoãn ngồi chờ tuyệt không phải phong cách Nguyễn Ái.

(=w=” Nhưng… đây là chờ bị trả thù mà mụ…? Đúng là M, M bình phương, nM, blah blah…)

Lúc sau, ở trong xe…

“Hôm nay em không làm việc?”

Anh cười hiền hòa khi chồm người qua thắt dây an toàn cho cô, vẻ cáu gắt buổi sáng hoàn toàn trôi rửa. Con người này HP thiệt là cao, hồi phục nhanh thật, mới đây máu đã đầy bình.

“Không, em xin phép nghỉ.”

“Lúc nào? Đêm qua em đâu hề nhắc đến?”

“Sáng nay.”

À, cái đòn “đánh vào thời điểm tâm lý yếu ớt nhất,” dĩ nhiên vào tay hồ ly như Nguyễn Ái đây sẽ được tận dụng triệt để. Nhân lúc Trình Đức Ân vẫn còn u mê chưa biết mô tê gì, cô đã phán ngay cái tin tử hình, lèo lái thế nào khiến hắn bất đắc dĩ đồng ý, sau đó lại còn dày mặt hỏi han những điểm giải trí tại Thành Phố lúc bấy giờ. Vốn là… năm năm không về, cái gì cũng đổi khác, cả hẹn hò cũng có đẳng cấp mới rồi.

“Ài… nhưng cô hỏi sớm thế để làm gì? Từ đây đến lễ tình nhân vẫn còn xa…” Trình Đức Ân rõ ràng bực bội, không biết là vì bị đánh thức quá sớm hay phản cảm với cái tin ma nữ của mình muốn hẹn hò.

“Tôi có nói đi vào lễ tình nhân sao?”

“Eh? Vậy cô hỏi xin tôi một ngày nghỉ sau Tết là gì?”

“Ừ, thì Tết.”

“Từ đây đến tháng Hai vẫn còn hai tuần.”

“Tôi nói là Tết tây, có phải ta đâu.”

“Vậy đã qua mất rồi còn gì.”

“Vậy mới nói là ‘sau Tết’, rõ chán.”

Bên kia điện thoại yên lặng vài giây, giọng nói sau đó dường như tỉnh hẳn. “Cô không định bảo là ngày mai chứ? Gấp rút như thế không kiếm ra người thay vào–”

“Không, không, không phải mai.” Cô nhanh nhẩu trấn an, kẻ bên kia bèn thở phào nhẹ nhõm. “Thế mà cô khiến tôi hết hồn…”

“Là hôm nay.”

“À, ra là – Hả?!!”

o

Bật cười thành tiếng, Nguyễn Ái thề mình có thể đưa ra một nửa phần lương tháng này để trông thấy vẻ mặt lúc đó của Trình Đức Ân. Con người này tuy bị cô chơi khăm nhiều lần, nhưng lại cứ một dạ thủy chung khờ khờ dại dại. Nếu không phải trong lòng cô đã có một Chính Luận bám rễ quá sâu, có thể đã nghĩ đến chuyện hẹn hò qua với cậu ta.

“Có gì vui sao?”

“Là Đức Ân,” cô cười cười, mắt vẫn dán vào một loạt cuộc gọi nhỡ trên bề mặt màn hình, trong đầu hình dung ra cảnh tượng hỗn loạn trong nhà bếp lúc bấy giờ và một khuôn mặt đỏ gắt như cà chua nấu chin. “Cậu ta lúc nào cũng thế, lớn chừng này tuổi mà vẫn bị con gái xỏ mũi dắt đi. Đáng yêu hết sức.”

Xe bỗng dưng chệch hướng khiến cô suýt làm bay cả điện thoại.

“A! Cái gì vậy?”

“Tránh chim sà vào,” giọng người nào đó bình thản, tuy mang chút sắc cạnh.

Chim? O_o - cô quay quay nhìn quanh. Chim gì? Bộ anh nghĩ mình đang lái xe trên đại lộ Ý sao? Chim chóc tại Việt Nam sợ người còn không hết, ở đó mà nhởn nhơ ở độ cao này để nhào vào kính chắn gió tự sát. Sợ rằng chưa tự sát kịp thì đã bị dân mình “đồ sát” đến không còn xương…

Quan sát chăm chú…

Haiz… Chim chóc gì ở đây chứ. Một cái nhìn dò xét lướt qua mặt anh, cô đã biết ngay có người đang cố che giấu sự khó chịu – có khả năng vì ghen mà để lệch tay lái, trong lòng tự dưng có chút dễ chịu…

…cho đến khi anh lại quay sang cô với nụ cười thiên sứ trên môi.

(=”=)

Chưa bao giờ Nguyễn Ái căm ghét nụ cười của một ai đến thế! ><

Đã thế, cô quyết sẽ không nương tay!

Chỉ là… không biết đến cuối cùng, là ai sẽ không nương tay với ai đây…

Bạn đang đọc Phản Diện của Faithfair
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.