Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PN : Duyên Phận Ký.

Tiểu thuyết gốc · 1994 chữ

Mưa to như thác đổ, bầu trời phủ lên một màu xám xịt không nhìn thấy được mặt trời. Giông bão đã bất ngờ ập đến suốt mấy ngày liền, khiến các con buôn không làm việc được. Chỉ biết giống như con ruồi không đầu, cuống cuồng thu dọn hàng hóa của mình.

Lăng Phàm bị trói trên Phán Sinh đài, cọc gỗ trơ trọi giữa trời, bị bão táp cuốn qua. Đống rau củ thối nát bị dân chúng ném lên người vào buổi sáng, cũng được nước mưa cuốn trôi.

Mưa xối vào mắt, khiến đôi mắt Lăng Phàm cay xè, khó nhìn thấy được mọi thứ phía trước. Hắn há miệng, tham lam nuốt vào từng ngụm nước mưa.

Bởi vì nước mưa tuy lạnh, nhưng lại có thể giảm đói.

Hắn đã không còn nhớ được, lần cuối cùng bản thân ăn cơm là khi nào.

Vết roi đánh trên người hắn bị nước mưa ngâm đến tái nhợt, bắt đầu phù lên. Nhưng sau mấy ngày ngâm nước, hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Không lâu. Nhiều nhất là hai ngày này, hắn liền có thể gom góp đủ linh lực để đánh vỡ trói buộc, thoát khốn khỏi đây.

Trong lúc mơ hồ, Lăng Phàm giống như nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Nhưng kỳ quái chính là, không giống với những kẻ khác vội vã. Đám người này lại dừng lại ở phía trước ngọ môn, phảng phất đang quan sát hắn.

Đồng thời, âm thanh nôn nóng của một lão giả cũng vang lên :

"Tiểu thiếu gia, sao người lại dừng lại a? Đây là chỗ dùng để xử tử tử tù, vô cùng xui xẻo, chúng ta vẫn là rời khỏi đi."

"Sao? Nam nhân này à? Hắn là ma đầu diệt mấy mươi toà thành trấn, còn giết cả ân nhân cưu mang mình. Ba ngày sau sẽ bị lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây."

Nghe thấy có người đang nhắc tới tội trạng của mình, Lăng Phàm liền cười giễu cợt. Phảng phất như nhìn thấy được gương mặt tràn đầy trào phúng của đối phương.

"Hả? Là chính miệng tiên nhân phán hắn có tội a. Tiên nhân công bằng công chính, sẽ không phán sai được."

"Cái kia, không thể nào. Nói chung là...đợi ngài lớn lên, ngài liền sẽ hiểu được thôi."

"Ách...khoan đã, Tiểu thiếu gia!"

Tiếng bước chân ngày càng tiếp cận, khiến Lăng Phàm không khỏi bị kinh động. Bỗng dưng, hắn lại phát hiện, nước mưa giống như đã không còn xối lên người mình nữa.

Cố gắng mở ra mi mắt nặng trĩu, Lăng Phàm liền lờ mờ nhìn thấy, bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã đứng một cái nam hài tử. Đối phương ăn vận sang quý, mặc dù là phàm nhân, nhưng khí chất lại vô cùng đặc thù.

Y giống như cũng không phát hiện hắn nhìn trộm. Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, nhón chân cố gắng đem ô giấy gác lên trên xà ngang, cản trở nước mưa.

Ở một bên, lão giả vừa thay y che dù, lại vừa gấp đến toát mồ hôi hối thúc.

Sau đó, nam hài chỉ để lại một chiếc ô cho hắn, liền đã theo đoàn người đi rồi.

Mà ô giấy, một khắc sau cũng bị gió lốc cuốn bay. Rơi vào trong nước đọng, bị xe ngựa cán nát.

Đối với việc làm thừa thải của nam hài. Lăng Phàm chỉ khịt mũi khinh thường, không thèm để bụng.

Nhưng có đôi khi, duyên phận lại là một loại đồ vật kỳ diệu đến đáng sợ.

--------------------------

Lăng Phàm mang theo một thân máu me rẽ vào trong đường nhỏ. Lồng ngực tắc một hơi, khiến hắn tức giận mà phun ra một ngụm máu ứ. Thấp giọng mắng :"Nam Cung Liêm, ngươi chờ đó cho ta. Nếu không đem đầu ngươi cắt xuống làm ghế ngồi, ta liền không gọi Lăng Phàm."

Mặc dù mắng rất hăng, nhưng Lăng Phàm vẫn không dám trì hoãn. Nhân lúc không người chú ý, liền lén chui vào một tòa phủ đệ có ghi mấy chữ 'Thẩm gia trang'.

Một đường ẩn núp, Lăng Phàm liền chui vào một gian phòng ngủ rất lớn, trang trí sa hoa thoáng đạt. Nhưng chưa để hắn kịp thở phào, thì một bóng người đã hằn lên cửa giấy, giống như sắp đẩy cửa vào.

Gần như trong nháy mắt, Lăng Phàm liền làm ra phản ứng, lập tức phục kích ở bên cửa. Đối phương vừa mới bước vào, hắn đã không chút do dự che miệng, kề đao lên cổ.

Chỉ có một mình Lăng Phàm biết, hắn kỳ thật là đang phô trương thanh thế. Trên thực tế, nhiều ngày trốn chạy, hơn nữa còn bị thương, sức lực của hắn hầu như đã tiêu hao không còn.

Nhưng may mắn thay, người đến này cũng không phải người trưởng thành. Mà chỉ là một đứa trẻ khoảng 7,8 tuổi thôi. Hơn nữa, đợi khi nhìn thấy mặt đối phương, Lăng Phàm mới chợt sửng sốt nhận ra, đây chẳng phải là nam hài che dù cho hắn cách đây không lâu sao?

Dù bị hắn bắt lấy, nam hài không hoảng không hốt. Thậm chí khi hắn bỏ tay ra, đối phương cũng không la hét, chỉ một mặt cảnh giác nhìn xem hắn. Lúc này, Lăng Phàm mới nhận ra, thì ra nam hài này là một người câm! Chả trách y không nói gì cả.

"Ngươi đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn về đây cho thúc thúc. Nhớ kỹ, nếu dám gọi người, thúc thúc sẽ giết cả nhà ngươi đó, có biết không?" Lấy tâm thái đối xử với trẻ con, Lăng Phàm liền mở miệng hâm dọa nam hài.

Nam hài yên tĩnh. Một lúc sau, y lại bưng về một đĩa màn thầu đặt trước người Lăng Phàm.

Cắn một miếng, Lăng Phàm liền bắt đầu càu nhàu :"Màn thầu cứng như vậy, làm sao mà ăn được a."

Miệng thì nói thế, nhưng Lăng Phàm lại không chút chậm chạp ăn như gió lốc. Không bao lâu, cả đĩa màn thầu đều đã vào hết trong bụng hắn.

Nhịn đói mấy ngày, da bụng của hắn đều đã bọc lưng rồi. Đừng nói là màn thầu, nếu đá có thể ăn, thì hắn đều đã ăn luôn rồi.

Kế tiếp, gần nửa tháng thời gian, Lăng Phàm đều 'định cư' ở trong phòng của nam hài. Y phục cũng đã đổi một bộ mới, tóc cột cao, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đến không chân thật.

"Uầy, thúc thúc nói này, Thẩm gia các ngươi bộ nghèo lắm sao. Hôm nào cũng để cho Tiểu thiếu gia như ngươi ăn màn thầu hết vậy?" Mắt thấy hôm nay lại phải ăn màn thầu, Lăng Phàm liền khóc không ra nước mắt nói.

"Mặc dù không thể không thừa nhận ngươi làm màn thầu rất ngon. Nhưng là mỗi ngày đều ăn, thúc thúc đều sắp ăn đến nôn luôn rồi. Có thể đổi món khác hay không?"

Đối với sự phàn nàn của Lăng Phàm, nam hài chỉ yên lặng đẩy ra bát cháo trắng cùng dưa muối.

Khóe miệng Lăng Phàm không khỏi run rẩy.

Hắn cảm thấy bản thân đều sắp bị đối phương cảm hóa thành lục căn thanh tịnh, tu thành chánh quả...

Vừa ăn màn thầu, Lăng Phàm lại vừa lẩm nhẩm vị thịt. Cuối cùng, lại bất tri bất giác nhớ tới một người...

"Nếu như có mì sợi liền tốt rồi..."

Chính Lăng Phàm cũng không ngờ tới, một câu cảm khái của mình, lại được đối phương ghi nhớ lại.

Đêm hôm đó, trước mặt Lăng Phàm liền bày ra một tô mì sợi...ân, cũng là đồ chay, không có thịt.

Mì vừa vào miệng, một cỗ vị mặng liền xông thẳng đến đỉnh đầu Lăng Phàm. Nhưng hôm nay, hiếm khi hắn lại không chê bai, đem trọn tô mì đều ăn sạch. Càng ăn, nước mắt lại không khống chế nổi mà rơi xuống.

"Nàng là một cái lão nữ nhân, tuổi tác lớn, tính khí xấu, nhạt nhẽo vô cùng. Nấu ăn dở tệ, tính cách cũng không có chút hương vị của nữ nhân, chính là một cái khúc gỗ."

"Ngoại trừ gương mặt cùng giọng hát ra, nàng cũng chả có ưu điểm gì đáng nói. Mỗi lần nghe nàng hát hí khúc, ta đều buồn ngủ gần chết, căn bản là không hiểu gì cả."

"Một lần bị hạ dược, ta cưỡng bức nàng. Từ đó về sau, ta liền thề, sẽ không bao giờ cưỡng ép nữ nhân nữa. Cả đời này, ngoại trừ nàng ra, ta sẽ không cưới bất kỳ ai."

"Ta đã nói, muốn vì nàng bung dù, vĩnh viễn bước đi sau lưng nàng, vì nàng che mưa chắn gió."

"Nhưng mà, ta rốt cuộc vẫn là không làm được. Ta tăng nhanh bước chân, từng bước một vượt qua nàng, bỏ rơi nàng ở sau lưng. Không còn ai che chở trong bão táp, nữ nhân đó rốt cuộc té ngã... Không còn ai từ phía sau đón lấy nàng, cũng không ai dìu nàng bước đi..."

"Đợi một ngày ta ngoảnh đầu nhìn lại, hồng nhan đã sớm hóa thành tro tàn."

"Nàng ngủ rồi. Ta kêu gọi, vĩnh viễn cũng sẽ không được đến đáp lại."

"Ta gom lấy tàn hồn của nàng, tìm hết mọi loại từ đạo thuật đến tà pháp, chỉ để phục sinh lại nàng..."

"Cách đây không lâu, ta lại thất bại một lần nữa. Linh hồn của nàng đã triệt để tiêu tán giữa thiên địa. Từ nay về sau, nàng...rốt cuộc vẫn là không chờ được ta trở về..."

"Ta muốn ăn mì sợi... Muốn nghe một khúc hát... Muốn ngắm hoa hải đường..."

Đêm đó, Lăng Phàm nói rất nhiều. Nhiều đến mức mà lời nói đều lộn xộn cả lên, trở thành vô nghĩa.

Chính hắn cũng không biết, bản thân tại sao lại nhiều lời như vậy với một phàm nhân.

Có lẽ vì đối phương chỉ là một đứa trẻ. Hoặc có lẽ, là hắn quá cô độc.

Hôm sau, Lăng Phàm rời đi, cũng không từ biệt.

Hắn ở lại, cũng chỉ tổn khiến đối phương rơi vào hiểm cảnh mà thôi.

Hắn vốn muốn để lại Khống Hồn quyết cho đối phương. Nhưng hắn không biết đó là phúc hay là họa, cho nên liền từ bỏ.

Ba mươi năm sau, Lăng Phàm hắn đã có chỗ đứng trên thiên hạ rộng lớn.

Cho nên, hắn tìm tới Thẩm phủ, muốn báo ân cho nam hài năm xưa.

Chỉ là, hiện thực lại lần nữa cho hắn biết, sinh mệnh của phàm nhân là yếu đuối như vậy.

Y cũng giống như nàng, đã hóa thành một bộ bạch cốt từ lâu.

Mặc dù vậy, hắn vẫn đi đồ sát hết một nửa Hạ Tu giới, để những kẻ gián tiếp tổn thương y phải đền mạng. Dù cho việc này, khiến hắn bị cả Thượng tu giới truy sát rất lâu, cũng suýt mất mạng rất nhiều lần.

Hắn không hối. Bởi vì hắn vẫn còn nhớ rõ lời nói của nữ nhân đó ở dưới gốc hải đường năm xưa :"Trước khi báo thù, phải biết báo ân."

Ta nguyện lấy xương cốt máu thịt, đổi lấy một tia ấm áp trong thế gian lạnh lẽo này.

**A Minh lúc này ôm tâm thái gì đi giúp đỡ Lăng Phàm? Đó là khi hai con chó hoang gặp nhau, một con tàn phế, một con bị thương, chúng liền sẽ vô duyên vô cớ thân cận với nhau. Ngươi có thể nghĩ như vậy...︶︿︶

Bạn đang đọc Huyết Viêm Đế Tôn sáng tác bởi NhócĐángYêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhócĐángYêu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.