Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vinh quốc phủ - Mỗi người một vẻ (2)

Phiên bản Dịch · 2467 chữ

Giả Hoàn quỳ dập đầu xong, đứng dậy.

Giả mẫu thần sắc cảm khái nhìn xem đứa thứ tôn, nói:

- “Ca nhi có bản lĩnh, trúng cử nhân, cả nhà trên dưới đều vì ngươi cảm thấy cao hứng. Chuyện lúc trước, trong phủ có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi chung quy là họ Giả.”

Giả Hoàn thầm nghĩ: Ta cmn họ Phúc đây!

Giả mẫu đem sự tình lúc trước chèn ép, thiết kế một lời hời hợt là cho quan, cho thấy kỹ xảo ngôn ngữ cực cao. Trưởng bối ưu thế ở chỗ này, chỉ cần nói xin lỗi, hắn là vãn bối, ngoài sáng chính xác xóa bỏ, không thể nói thêm.

Trong lòng toán tính, nghĩ thế nào, lại là một chuyện khác.

Giả mẫu nói tiếp:

- “Từ xưa, gia hòa vạn sự hưng. Hoàn ca nhi, ngươi hồi phủ, trong phủ chi tiêu, đãi ngộ ta sẽ an bài tốt. Sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi là hy vọng của Giả gia, của Vinh quốc phủ. Bất quá, Tổ mẫu có một việc cầu ngươi, Bảo Ngọc là hảo hài tử, thể cốt yếu nhược, ngươi không cần vì việc nhỏ bắt hắn tới phiền Lão tử ngươi.”

Giả Hoàn khóe miệng co quắp, giật giật.

Giả mẫu một bộ từ nhi, cậy già lên mặt, đem ưu thế trưởng bối phát huy tối đa. Muốn hắn giống tiểu hài tử nghe lời, hỗn lộng tiếp tục bán mạng cho Giả gia. Đáng tiếc, không thể. Bất quá, hắn trở về không phải gây phiền phức cho tên “cặn bã” Bảo Mặt To.

Giả Hoàn sạch sẽ gọn gàng đáp:

- “Lão tổ tông yên tâm, huynh hữu đệ cung.” Bảo Ngọc không chọc đến hắn là được.

Giả mẫu hài lòng gật đầu, khua tay nói:

- “Uyên Ương, đem danh mục quà tặng hạ lễ của ta cho Hoàn ca nhi.”

Uyên Ương trên mặt nụ cười tỏa sáng, không nay nàng thực sự rất vui vẻ, từ ống tay áo lấy ra danh mục quà tặng.

.

Giả mẫu thừa dịp cảm thán đối với Giả Hoàn nói:

- “Hoàn ca nhi muốn làm đại sự, thần hôn định tỉnh có thể miễn. Có thời gian rảnh, đến thỉnh an Lão thái bà này một chút là được.” Mấy thứ tế nhị không cần nói, dứt khoát miễn đi.

Giả Hoàn không khách khí, ngay thẳng:

- “Tạ Lão thái thái!” Người có vốn liếng nói chuyện cũng thẳng thắng hơn.

Uyên Ương đem danh mục quà tặng lấy ra, chờ Giả Hoàn nói dứt lời, thì thầm:

- “Lão tổ tông chúc Hoàn tam gia trúng cử nhân. Kế có: Huy Châu bút mực giấy nghiên một bộ, Tử kim bút, Như Ý bốn đĩnh, Thu hương sắc kim tiền mãng gấm vóc hai thớt, Trạng mãng tú đôi hai thớt, Ly pha lê hai cái, Quan diêu trà cụ một bộ, Thành diêu kê hang ly một đôi.”

Uyên Ương mỗi niệm một phần hạ lễ, trong sảnh đám người cơ hồ đều phát ra một tiếng kinh hô. Chính xác là hạ lễ rất nặng.

Huy Châu bút mực giấy nghiên, đây là xa xỉ phẩm, đặt mua một bộ, giá trị không nhỏ. Tiếp xuống Như Ý bốn đĩnh, không sai biệt giá trị 200 lượng bạc. Gấm vóc thu hương, mãng tú đôi đều là tơ lụa tinh mỹ từ Giang Nam, trong giới quý tốc Kinh sư, rất được hoan nghênh,...

.

Nói ngắn gọn, Giả mẫu cho Giả Hoàn hạ lễ rất nặng, giá trị khoảng 5 ngàn lượng bạc. Chỉ là, Vinh quốc phủ là dòng dõi công hầu, hạ lễ sẽ không trực tiếp cho bạc mà dùng đồ sứ, văn phòng tứ phẩm thượng hạng,...

Vương Hi Phượng chậc chậc hai tiếng. Lão thái thái vì lôi kéo Hoàn ca nhi bỏ hết cả tiền vốn.

Giả Hoàn cười một cái, từ chối thì bất kính, nói:

- “Tạ Tổ mẫu hạ lễ!” Lễ vật thật lớn, chỉ vẻn vẹn một cái công danh Cử nhân. Giả mẫu thực sự là thần hào.

Giả Hoàn muốn nói không bị xúc động, vậy quá trang bức. Hắn vẫn duy trì tỉnh táo, lý trí, thấy rõ ý đồ Giả mẫu. Phần này hạ lễ, Giả Hoàn nhạy bén cảm thấy được, Giả mẫu tặng đồ vật, không có ý phân phối quyền hạn cho hắn. Nói một cách khác, Vinh quốc phủ không có cổ phần của hắn.

Đây mới chính là Giả mẫu. Nàng còn sống, quyền hạn Vinh quốc phủ toàn bộ thuộc về nàng, hắn được cung phụng trong Vinh quốc phủ, vậy thôi.

Giả Hoàn trong lòng châm chọc cười một tiếng.

.

Giả mẫu làm sao biết ý nghĩ Giả Hoàn, trên mặt tươi cười, gặp Giả Hoàn thu danh sách lễ vật Uyên Ương đưa tới, cười nói:

- “Hoàn ca nhi, hỏi một chút mẫu thân ngươi chuẩn bị cho ngươi hạ lễ gì.”

Giả Hoàn theo lời Giả mẫu, hướng Vương phu nhân hành lễ:

- “Nhi tử gặp qua mẫu thân.”.

Vương phu nhân nhìn xem Giả Hoàn, lạnh rên một tiếng.

Vương phu nhân biểu đạt bất mãn, nhưng Giả Hoàn căn bản không vì thế mà thay đổi, hành lễ xong sau liền đứng thẳng lưng, chờ lấy Vương phu nhân tặng lễ.

Hắn không e ngại nàng, địa vị, thân phận này của hắn đủ vốn liếng cùng nàng so tay.

Bởi Quốc triều lấy hiếu trị thiên hạ, phương diện này nhìn tương đối nặng. Vương phu nhân vẫn rất có mặt mũi, lấy thân phận mẹ cả có thể ước thúc hắn ở một mức độ nào đó,... bất quá muốn ngăn cản, trừng phạt hắn như trước đây, chắc chắn không thể.

Công danh cử nhân, thiên tài thiên hạ chú mục, muốn chụp cái mũ “bất hiếu” trên đầu hắn, nào có đơn giản như vậy, rất dễ bị phản pháo a...

...

Vương phu nhân cũng biết đứa con thứ này “cứng rắn” không cách nào hí hoáy, nghiêm mặt nói:

- “Hoàn ca nhi, ngươi bây giờ cánh cứng cáp rồi, lão tử ngươi không quản được ngươi, ta cũng là không quản được. Thần hôn định tỉnh, ngươi tùy ý a. Kim Xuyến nhi, đem ta cho Hoàn ca nhi Hạ Lễ báo một lần.”

Kim Xuyến khuôn mặt hơi to, mặc váy màu hồng nhạt, chải lấy bím tóc nhỏ, thấy Thái thái không vui nên không dám cười, chỉ mở miệng thông báo:

- “Thái thái hạ lễ Tam Gia trúng cử nhân: Thượng đẳng văn phòng tứ bảo một bộ, cát tường ngân quả 4 đĩnh.”

Kim Xuyến niệm xong, cả phòng người đều thu liễm tiếng cười.

Thái thái là chủ tử đứng ngay sau Lão thái thái mà hạ lễ quá nhẹ không tới 100 lượng bạc, tương đương với xỉ nhục, làm cả đám người thay đổi sắc mặt, kế tiếp đám người trong phủ ai dám vượt giới hạn này?

Giả Hoàn liếc mọi người, mỉm cười.

...

...

Có thể mọi người tưởng Thái thái tỏ ra bất mãn với hắn vì xui khiến Lão gia đánh Bảo Mặt To.

Sự thật có thể không phải vậy, Vương phu nhân tiểu thư xuất thân Kim Lăng Vương gia, học hành không nhiều, cả ngày ăn chay niệm Phật, giả bộ người tốt, bộ dáng thiện nhân, chung quy là “khẩu phật tâm xà”, song diện nhân. Đây mới là bộ mặt của nàng… điển hình hại Tình Văn, Kim Xuyến, rồi tới Đại Ngọc

Giả Hoàn đối với Vương phu nhân muốn nhục nhã hắn, không kỳ quái. Nàng tư duy trạch đấu trong ba mẫu đất, chán ghét hắn làm ra cử động để hả giận, mà hắn càng xuất sắc, uy hiếp với Bảo mặt to càng lớn.

Giả Hoàn không để ý đến mặt lạnh nhạt của Vương phu nhân, đây là ở trước mặt đánh mặt, hắn đương nhiên sẽ không nói cảm tạ, nghiêng người hướng Giả Xá hành lễ:

- “Chất nhi gặp qua Đại bá!”

Giả Xá một thân cẩm bào, vuốt râu mỉm cười, liên tiếp gật đầu:

- “Hảo, hảo! Hoàn ca nhi, làm tốt! Thật không hổ là hạt giống đọc sách của Giả gia chúng ta. Nghiệp sư của ngươi nói: ‘Giả gia sau này người cao trung, nhất định từ Giả Hoàn đứng lên’ Thật không có nói sai. Đào nhi, đem hạ lễ ta cùng Đại Thái thái cho Hoàn ca nhi niệm đi.”

...

Giả Xá lời nói ‘làm bộ làm tịch’, vết tích diễn kịch quá nặng, mọi người nhìn ra được lời này nhằm vào Vương phu nhân. Đại lão gia càng khen Giả Hoàn, chẳng phải châm chọc Vương phu nhân làm việc thiếu sót.

Tiểu thiếp Đào nhi tiến lên lấy ra danh mục quà tặng, niệm một câu vẻ mặt Vương phu nhân nhạt đi một phần. Đến cuối cùng, nhóm lớn lễ vật chừng hơn 800 lượng bạc để cho Vương phu nhân thêm âm trầm, nàng bị Giả Xá đánh mặt.

Giả Liễn đứng ở một bên, hơi hiếu kỳ, Phụ thân hắn trước nay tham lam keo kiệt, tặng lễ lớn khẳng định có dự mưu nhằm vào Thái thái, hẳn đây là Hoàn huynh đệ tâm tư nhanh nhẹn.

Giả Hoàn sớm biết Vương Tử Đằng đứng cao vị, Giả Xá không dám cướp lợi ích của Vương phu nhân nhưng đánh rớt mặt mũi của nàng thì không nhiều cố kỵ, thi lễ với Giả Xá nói:

- “Tạ Đại bá!”

Theo lý, sự tình đến đây liền kết thúc. Rất tiếc Giả Hoàn không có ý định dừng lại, còn tưởng hắn là thiếu niên tám tuổi năm xưa tùy ý để người ta khi dễ sao?

Giả Hoàn lần nữa nghiêng người, hướng Triệu Di Nương hành lễ, nói:

- “Gặp qua Di nương. Di nương gần đây cơ thể vừa vặn tốt?”

Giả Hoàn thi lễ khiến một đám lớn Chu Thụy con dâu, Ngọc Xuyến Nhi, Thải Hà rối rít tránh đi. Chu Thụy con dâu một mặt cười nịnh hót. Thải Hà cùi đầu mặt ửng đỏ...

Triệu Di Nương toàn thân lăng la thịnh trang, đeo vàng đeo bạc, tận lực ăn mặc. Gặp nhi tử ở trước mắt vấn an, lập tức nước mắt chảy ra, tay quệt nước mắt nói:

- “Hảo. Tốt đây. Ta...”

Giả Hoàn cùng Triệu Di Nương nói vài câu, khuyên nàng bảo trọng thân thể, cơ hồ đang chỉ vào mặt Vương phu nhân mắng: ‘Đừng giả bộ, ngươi không phải mẫu thân của ta!

Tiết Di Mụ uống trà, khâm phục cái ca nhi này quả thật rất lợi hại. Đừng nghe Hoàn ca nhi gọi Triệu Di Nương tiếng “Di nương”, người nào không biết hắn là nhi tử Triệu Di Nương nhi tử? Hình ảnh mẫu tử tương đắc, làm cho tỷ tỷ nàng khó xử. Mà Hoàn ca nhi trước mặt mọi người tới một chiêu, giống tuyên cáo: “Triệu Di Nương là mẫu thân hắn”. Sau này đoán chừng không có ai dám mở miệng khi dễ, trộm mắng, cãi vã Triệu Di Nương.

Tỷ tỷ nàng cũng thật là..., thời gian trước không phải gặp mặt đại ca Vương Tử Đằng hay sao, Tại sao còn tâm tư đi gõ Giả Hoàn? Tuổi trẻ Cử nhân cần lôi kéo a!

...

...

Vương phu nhân sắc mặt trầm muốn chảy nước, Giả Hoàn liên tục đánh mặt mũi của nàng, trong lòng giận dữ, hừ một tiếng, đứng lên nói:

- “Lão thái thái, con dâu có chút không thoải mái, xin phép về trước.”

Giả mẫu chuẩn bị mở miệng giữ lại, Giả Xá cười ha hả châm chọc:

- “Đến cùng không phải người của Giả gia chúng ta, không thể chứng kiến Giả gia xuất ra một người đọc sách có tương lai. Nhị đệ trị gia tốt nha.”

Vương phu nhân “Hoắc” xoay người nhìn về phía Giả Xá, tức giận chất vấn:

- “Đại bá của hắn lời này ý tứ gì?”

Giả Xá ung dung uống trà, không lý tới Vương phu nhân.

Giả mẫu trước tiên trừng mắt Giả Xá, lại hiền hòa Giả Hoàn nói:

- “Tốt. Hoàn ca nhi, quay đầu ngươi cùng Di nương ngươi nói chuyện sau. Giờ có chính sự, Thái thái thân thể khó chịu, lại nhịn một hồi, Phượng ca...”

...

Giả mẫu nói như vậy, Tiết Di Mụ, Hình phu nhân, Vưu thị khuyên Vương phu nhân cho nàng một bậc thang. Vương phu nhân thở hồng hộc lần nữa ngồi xuống tới. Điều này không phải rất bình thường sao. Vương Tử Đằng dù quyền cao chức trọng, nhưng hắn họ Vương, mà Giả Hoàn họ Giả, tiền đồ rộng lớn.

Vương Hi Phượng ứng tiếng của Giả mẫu, cười khanh khách nói:

- “Hoàn huynh đệ, tẩu tử chúc mừng ngươi trúng cử nhân.”

Vương Hi Phượng quả thật xinh đẹp, gợi cảm chết người, thân hình nở nang lại săn gọn, eo nhỏ ngực căng tràn, mắt phượng, lông mày, tinh xảo như vẽ, kiều diễm như đào lý. Nói thế thôi chứ tính cách tham lam, độc ác Giả Hoàn làm sao quên được, xinh đẹp thì xinh đẹp, sổ sách với Vương Hi Phượng sẽ thật tốt tính toán,

- “Tạ Phượng Tẩu tử.”

Vương Hi Phượng trong lòng thở phào, cười nói:

- “Hoàn huynh đệ trúng cử nhân, theo lý trong phủ trên dưới phải gọi Lão gia. Chỉ là Liễn nhị gia, Bảo huynh đệ cùng ngươi đồng lứa, ngược lại không tốt xưng hô. Cho nên, trong phủ quyết định vẫn để bọn hạ nhân gọi ngươi Tam gia.”

Giả Hoàn gật đầu, loại sự tình xưng hô không có gì lớn.

Vương Hi Phượng hết lời, thấy Giả Hoàn không tức giận, mới ném ra ngoài đãi ngộ:

- “Hoàn huynh đệ tiểu viện cũ của ngươi quá nhỏ, cũng nên thay đổi. Góc Đông Bắc có một tiểu viện u tĩnh, sát Lê Hương Viện, có tiền đình hậu viện, chừng mười lăm gian phòng. Có cửa thông lên Bắc nhai, thuận tiện tiếp khách, qua lại bằng hữu. Đi về phía nam, qua một cửa ngách nối thẳng trong phủ. Thuận tiện ngươi sinh hoạt. Ta đã sai người quét dọn, bố trí sạch sẽ, thêm đệm giường, có thể vào ở ngay. Ngươi nhìn chỗ ở này thế nào?”

Giả Hoàn nghe xong một hồi đoán được vị trí.

Sau này Đại quan viên dựng lên, Tiết Bảo Trâm vào Hành Vu Uyển, Lê Hương Viện nhường cho gánh hát và Tiết Di Mụ chuyển tới chính là chỗ này.

Làm hàng xóm của Bảo tỷ tỷ.

......

Bạn đang đọc Phấn Đấu Tại Hồng Lâu (Dịch) của Cửu Ngộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nik
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.