Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Trần Thức Tỉnh - Khởi Đầu Mới

Tiểu thuyết gốc · 3150 chữ

Sau khi tiếng nói trầm thấp của Cổ Thương Thiên vang lên làm cho Cổ Nhạc Phong, đổ mồ hôi lạnh và sợ hãi.

- TẠI SAO?, TẠI SAO CHỨ?.

- TA CÓ THỐNG NGỰ TỔ VĂN, CÓ VĨNH HẰNG CHI TÂM.

- TẠI SAO VẪN KHÔNG THỂ ĐÁNH "BẠI NGƯƠI".

- TẠI SAO TA KHÔNG THỂ THOÁT KHỎI CÁI BÓNG CỦA NGƯƠI CHỨ?!

Cổ Nhạc Phong không cam tâm gào thét. Hắn cũng là một thiên tài bật nhất nguyên giới, nhưng từ nhỏ hắn đã sống dưới cái bóng của Cổ Thương Thiên.

Hắn không cam tâm việc phải đứng dưới cái bóng ấy mãi, hắn đã từng nổ lực tu luyện, làm nhiệm vụ tông tộc,v.v.. Nhưng vẫn như cũ, những việc hắn làm được thì đại ca của hắn Cổ Thương Thiên đều có thể làm tốt hơn.

Cùng là Cấm Kị cường giả nhưng Cổ Thương Thiên mãi mãi vẫn đứng trước hắn. Nên khi biết được Nguyệt Trần có được Thống Ngự tổ văn thì hắn đã nhìn ra một tia cơ hội để có thể vượt qua được đại ca của mình.Hắn tìm đến sự giúp đỡ của hai vị thái thượng trưởng lão. Dùng những bảo vật mình tích lũy được mua chuộc bọn hắn giúp mình đoạt Thống Ngự tổ văn.

- ĐÓ VỐN DĨ KHÔNG PHẢI LÀ ĐỒ CỦA NGƯƠI !

- MÃI MÃI CŨNG KHÔNG PHẢI !

Cổ Thương Thiên gảo lên. Sau đó, lao về phía của Cổ Nhạc Phong.

- MUỐN ĐOẠT LẠI HAI THỨ ĐÓ ?

- NẾU TA ĐÃ KHÔNG CÓ ĐƯỢC NÓ... VẬY THÌ "CÁC NGƯƠI CÀNG KHÔNG THỂ CÓ" !

- HAHAHA

Cổ Nhạc Phong tàn khốc nói.

Sau đó hắn dùng tay phải đâm thẳng vào ngực trái, móc ra một trái tim tản phát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm. Tay trái đưa lên móc mắt phải xuống, trong con ngươi ấy có một đạo văn huyền bí mờ nhạc lưu động không ngừng.

- DỪNG TAY !

Cổ Thương Thiên gào thét.

Cổ Nhạc Phong nở nụ cười tàn khốc.

Hắn dùng toàn lực bóp nát trái tim cùng con ngươi ấy.

- KHÔNG!!!!

ẦM

ẦM

Cổ Thương Thiên đau đớn gào thét. Chỉ còn một chút nữa thôi thì hắn đã có thể cướp lại trái tim và con ngươi ấy.

Khi trái tim bị bóp nát một nguồn sinh mệnh chi lực nồng đậm bạo phát ra bốn phương tám hướng. Khiến tất cả các sinh mệnh trong cả địa bàn Cổ Tộc sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt. Cùng với một nguồn lực lượng màu vàng nhạt ồ ạt thoát ra rồi tan biến vào không gian.

- Hahaha

- Không có Vĩnh Hằng Chi Tâm, ta xem ngươi cứu hắn kiểu gì?. Không đánh bại được ngươi, nhưng ít nhất ta cũng có thể kéo theo con trai ngươi, "chết cùng".

- Hahaha.

Cổ Nhạc Phong ra vẻ trêu tức, cười nói.

- CHẾT !

ẦM

Cổ Thương Thiên nóng giận, rồi tung ra một quyền toàn lực biến Cổ Nhạc Phong thành tro bụi.

- TẤT CẢ ĐỀU TẠI TA, TẠI SAO TA LẠI KHÔNG NHẬN RA Ý ĐỒ CỦA HẮN SỚM HƠN ? , TẠI SAO KHÔNG ĐỘT PHÁ SỚM HƠN ?.

- TẠI SAO ? AAAAAAAAAA.

Cổ Thương Thiên ngửa đầu gào khóc.

- Thiên ca mà ta biết sẽ không khóc lóc như đứa trẻ vậy đâu.

- Không phải chỉ cần tìm một trái tim đẳng cấp ngang với Vĩnh Hằng Chi Tâm là được rồi sao?.

Liễu Như Yên chẳng biết đã tỉnh lại lúc nào, lại bất chợt lên tiếng an ủi.

- Trái tim có đẳng cấp ngang với Vĩnh Hằng Chi Tâm biết đi đâu mà tìm đây?.

Cổ Thương Thiên buồn bã nói.

- Không biết huynh còn nhớ không, nhưng trong lúc mất đi ý thức thì thiếp đã nhớ ra thứ có cùng đẳng cấp với Vĩnh Hằng Chi Tâm là, "Tà Thần Chi Tâm".

- Thiếp nghĩ nó chắc chắn có thể thay thế Vĩnh Hằng Chi Tâm.

Cổ Thương Thiên như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chốc lát sau hắn lại chán nản. Nói

- Nó chính là trái tim của Tà Thần Đại Đế a. Kẻ đã từng thống trị Vạn Giới, sau khi bị đánh bại, trái tim thì bị phong ấn ở hạ giới, nhưng ở hạ giới nào còn thì biết, rồi lấy gì mà tìm?. Cho dù tìm ra thì làm sao để chế ngự nó?.

- Từ lúc nào mà Vạn Sát Thiên Thiên Vương đại danh đỉnh đỉnh, trăm trận trăm thắng giờ đây lại lộ ra vẻ mặt chán nản thế chứ hả?. Liễu Như Yên khiêu khích nói.

- Không biết hạ giới nào, thì ta tìm từng cái một, 1 năm không có thì 10 năm, 100 năm, vạn năm,... Kiểu gì cũng tìm thấy. Còn khống chế được hay không thì phải thử mới biết được chứ. Sinh mệnh của Trần nhi thì dùng dưỡng thần quan ôn dưỡng lại là được.

Liễu Như Yên động viên nói.

- Nàng nói đúng. Không thử thì làm sao biết sẽ không thành công chứ.

Cổ Thương Thiên lấy lại tinh thần nói.

- Còn Cổ Tộc này thì sao?.

- Dù sao nó cũng từng là nhà của chàng.

Liễu Như Yên hướng Cổ Thương Thiên hỏi.

- Ta giờ không còn chút tâm tư nào lo cho bọn họ nữa, để họ tự sinh tự diệt đi a.

Cổ Thương Thiên bình thản đáp. Hiện giờ hắn chỉ muốn cứu sống Cổ Nguyệt Trần mà thôi, những chuyện khác đối với hắn đã không còn quan trọng nữa.

- Đi thôi Yên nhi, chúng ta cùng nhau đi cứu tiểu Trần. Cổ Thương Thiên kéo tay Liễu Như Yên ra đi.

Cổ Tộc mất đi sự tọa trấn của Cấm Kị cường giả nên đã trở nên suy thoái, biến thành một gia tộc Thần Ma cửu cảnh bình thường. Không được bao lâu Cổ Tộc đã hoàn toàn sụp đổ do bị các thế lực Cấm Kị thù địch lúc trước cùng nhau xâu xé.

.....

Trong một vùng hư không vô tận có hai thân ảnh một nam, một nữ dạo bước giữa hư không. Trên thân người nam nhân đang vác một kiện quan tài màu xanh lam, trông vô cùng quái dị. Còn ai khác ngoài Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên, còn trong quan tài hiển nhiên là Cổ Nguyệt Trần.

- Yên nhi, sắp đến thông đạo xuống hạ giới rồi, giờ đây chúng ta phải phong cấm tu vi xuống mới có thể bước qua thông đạo này được.

- Ừm. Liễu Như Yên gật nhẹ đầu đáp.

Sau gần mười năm thì hai người đã tìm được thông đạo xuống tiểu vũ trụ. Nhưng do khí tức của Cấm Kị quá mạnh mẽ, còn tiểu vũ trụ thì vô cùng nhỏ yếu. Nếu cường thế xâm nhập chỉ khiến cho cả vũ trụ sụp đổ mà thôi.

Bất chợt một nguồn năng lượng như không bay vọt vào quan tài chứa Nguyệt Trần, sau đó nhanh chóng tan biến. Thấy vậy Cổ Thương Thiên nhanh chóng đặt quan tài xuống, mở nắp quan tài kiểm tra từng ngóc ngách trên cơ thể của Cổ Nguyệt Trần.

- Thiên ca, Trần nhi nó không sao chứ?. Liễu Như Yên lo lắng hỏi.

- Theo như kiểm tra của ta thì nó dường như không bị sao cả, nhưng ta lại không thể tìm thấy thứ sức mạnh mờ ảo kia nữa. Và dường như thần sắc của tiểu Trần nó tốt lên một tí thì phải?. Cổ Thương Thiên nhíu mày nói.

- Không sao là tốt rồi, chắc do chúng ta hoa mắt thôi.

Liễu Như Yên cố giữ bình tĩnh nói.

- Ừm, ta cũng mong là vậy. Cổ Thương Thiên thở dài nói.

Sau khi xong chuyện hai người phong ấn tu vi lại rồi bước vào thông đạo phía trước kia.

--- Vô số năm sau ---

Tại một hạ giới trong vô vàn hạ giới.

THÌNH THỊCH

Dưới đáy một đáy vực sâu thăm thẳm. Có một trái tim khổng lồ đang đập như còn sống, nó còn tỏa ra khí tức âm lãnh cùng sát khí khủng bố, đang bị vô vàn những sợi xích màu đen xích lại, bên trên những sợi xích màu đen ấy là vô vàn trận văn và phù chú được khắc họa lên sợi xích.

- Đây là, Tà Thần Chi Tâm hay sao a?. Liễu Như Yên hỏi.

Hiển nhiên sau vô vàng năm tháng, đi qua biết bao nhiêu hạ giới, đến tuổi thọ của hai người cũng không còn lại bao nhiêu do đã tiêu hao gần như tất cả tuổi thọ trong việc tìm kiếm Tà Thần Chi Tâm. Do dù là Cấm Kị thì vẫn bị tuổi thọ giới hạn, nếu không phá cảnh thì họ vẫn sẽ phải chết đi như bình thường.

- Ta cũng không chắc nữa. Nhưng nếu theo như miêu tả trong sách cổ thì chắc là nó rồi. Cổ Thương Thiên không chắc đáp.

- Nếu lần này cũng không phải, thì có lẽ chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi. Liễu Như Yên buồn bã đáp, hiển nhiên việc tiêu tốn hầu như toàn bộ tuổi thọ của mình để tìm kiếm nó nhưng vẫn thất bại đã khiến cho ý chí của Liễu Như Yên gần như sụp đổ.

- Các ngươi là ai? , tìm ta làm gì?.

Bất chợt có một thanh âm khàn khàn vang lên trong tai của hai người.

- AI !.

Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên lập tức phòng bị, rồi dùng thần thức quét qua xung quanh.

- Xung quanh không có ai khác. Không lẽ...

Cổ Thương Thiên ngờ vực hỏi.

- Là ta phát ra đó, ngoại trừ hai người các, ngươi còn có ai lại muốn đến nơi chim không thèm ị này chứ?.

Một giọng nói tức gận vang lên.

- Ngài thật sự là Tà Thần Đại Đế từng thống trị vạn giới trong truyền thuyết ư?

Cổ Thương Thiên mừng rỡ hỏi, trong câu nói xen chút vỗ mông ngựa nịnh.

- Hừ. Là ta, nếu không phải đám chó đó gài bẫy, vây công thì ta cũng đã không tới nổi như này rồi.

Trái tim tức giận nói.

- Nếu ngài là Tà Thần Đại Đế đại danh đỉnh đỉnh đó thật thì không biết ngài có thể giúp chúng tiểu bối cứu người được không ạ?.

Liễu Như Yên mừng rỡ hỏi.

- Đưa ra đây ta xem nào?. Âm thanh phát ra tràn ngập vui vẻ, hiển nhiên việc được liên tục khen ngợi khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn không ít.

Cổ Thương Thiên nghe vậy nhanh chóng đặt quan tài xuống rồi mở nắp ra. Chỉ thấy một thân ảnh non nớt tầm 11 12 tuổi với da dẻ hồng hào, cơ thể cân đối từng chi tiết, khuôn mặt tuấn lãng, tà mị, nhưng tại vị trí mắt phải và tim lại bị thủng một lỗ, tuy vậy nhưng vẫn còn lưu giữ lại được một tia sinh cơ yếu ớt trong cơ thể.

- Tiểu từ này bị đoạt mất tim thế mà vẫn sống sót. Thứ làm được như vậy chắc chỉ có Vĩnh Hằng Chi Tâm mà thôi.

Thanh âm vang lên ra vẻ hiểu biết nói.

- Ý, khoang đã. Vĩnh Hằng Chi Tâm bẩn sinh mà có, một khi bị đoạt đi hoặc phá hủy thì phải tìm kiếm một trái tim với đẳng cấp ngang bằng hoặc cao hơn mới có thể thay thế nó được. Vậy không lẽ các ngươi....

Thanh âm như nghĩ đến điều gì đó, mà nó nói có chút khựng lại, sau đó tức giận nói.

- MUỐN TA THẾ VÀO VỊ TRÍ ĐÓ !.

ẦM ẦM

Dứt câu một nguồn uy áp từ trái tim tỏa ra đè nén lên cơ thể của Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên. Khiến hai người không kìm được mà quỳ gối xuống mặt đất.

Khụ Khụ

Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên liên tục ho ra máu. Giờ phút này trong lòng hai người cùng hiện lên một điều "trái tim này... Không thể khống chế". Họ hiểu được rằng cho dù ở thời kì toàn thịnh thì họ cũng không thể nào mà nắm bắt được trái tim trước mặt này.

Tưởng chừng như luồng uy áp ấy sẽ nghiền nát Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên, nhưng không, dị biến lại bất chợt phát sinh.

KENG KENG

Ngay vị trí ngực trái của Nguyệt Trần đột nhiên xuất hiện 9 sợi xích sắt màu vàng, trên sợi xích có một luồng sức mạnh huyền ảo và cao thâm tới mức Cổ Thương Thiên là một Cấm Kị hùng mạnh cũng không thể lí giải được.

9 sợi xích ấy lao vọt về phía trái tim khổng lồ phía trước, rồi trói trái tim ấy lại.

- Cái thứ gì nữa đây?. Thanh âm phát ra tràn ngập bất an và lo sợ. Bởi những sợi xích này như khắc tinh của nó, khi bị những sợi xích này trói lại, nó dường như không thể phản kháng lại được dù chỉ một chút.

Những sợi xích màu đen trước đó cũng dễ dàng bị những sợi xích màu vàng từ người Nguyệt Trần bay ra ầm ầm chấn vỡ.

- Mẹ kiếp, đám xích này gian cầm lão tử bấy lâu nay, sau giờ lại yếu đuối như vậy chứ. Thanh âm tức giận vang lên.

Vốn dĩ hắn còn muốn chông chờ vào những sợi xích màu đen này sẽ có thể đối kháng lại với những dây xích màu vàng, rồi hắn sẽ tìm cơ hội trong lúc chúng đối kháng rồi thoát ra. Thế nhưng mấy sợi xích này lại không chống đỡ nổi dù chỉ một chút a.

- KHÔNG A.

- TA KHÔNG MUỐN BỊ LUYỆN HÓA THÀNH TRÁI TIM CHO THẰNG NHÓC NÀY ĐÂU! .

Thanh âm không cam lòng gào thét chấn động cả vực thẩm này. Hắn hiểu rõ những sợi xích này muốn giam cầm hắn vào trong cơ thể của tên nhóc kia rồi biến hắn thành một trái tim hoàn toàn mới.

Nhưng mặc kệ hắn la lối như nào thì những sợi xích ấy vẫn áp chế hắn rồi từ từ phong ấn vào trong cở thể của Nguyệt Trần, sau đó tiến hành dung hợp.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng

- Ơ. Vừa nãy là gì a?. Liễu Như Yên dường như mới hoàn hồn lại, ngờ vực hỏi.

- Ta, cũng không biết a. Cổ Thương Thiên cũng lắc đầu đáp.

- Yên nhi, hay là bây giờ chúng ta tiếp tục đi ngao du khắp chốn đi nàng!. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã gần đất xa trời rồi, ở lại cũng chả giúp ích được gì. Cổ Thương Thiên hướng Liễu Như Yên lên tiếng đề nghị.

- Chàng nói đúng, nhưng thiếp không an tâm để Nguyệt Trần lại một mình a!.

- Vậy thì để tiểu Vũ lại chăm sóc cho Nguyệt Trần đi. Nàng thấy thế nào?. Cổ Thương Thiên hỏi.

- Nếu để tiểu Vũ lại thì muội cũng an tâm phần nào a. Liễu Như Yên thở ra một hơi như trúc được gánh nặng trong lòng.

- Vậy, chúng ta đi thôi. Cổ Thương Thiên nói.

- Được. Liễu Như Yên gật đầu đồng ý.

Tuyết Vũ là một cô nhi, trong lúc tìm kiếm Tà Thần Chi Tâm được hai người họ cứu sống, thấy hoàn cảnh tội nghiệp của cô bé nên đã giữ lại và nuôi dưỡng với mong muốn giao lại sứ mệnh tìm kiếm Tà Thần Chi Tâm của mình cho Tuyết Vũ nếu lỡ như họ ngã xuống. Để đảm bảo an toàn nên họ đã để Tuyết Vũ ở bên trên vực sâu.

Sau khi giao lại Cổ Nguyệt Trần cùng với tất cả công pháp, vũ kĩ, thần thông cho Tuyết Vũ thì họ đã từ biệt bọn trẻ tiếp tục ngao du khắp chốn.

--- 3 năm sau ---

Tại một thành trấn nhỏ có tên là Đồng Ngân. Trong một ngôi nhà tương đối rộng lớn, có một chiếc quan tài màu xanh lam, bên trong quan tài là một thiếu niên 11 12 tuổi. Còn ai khác ngoài Cổ Nguyệt Trần, giờ đây cơ thể thiếu niên đó có chút động.

- Nguyệt Trần ca huynh tỉnh lại rồi sao?. Có một thanh âm nhẹ nhàng và hương thơm thoang thoảng vang lên.

Đó chính là Tuyết Vũ. Nàng giờ đây đã là một thiếu nữ xinh đẹp, với mái tóc dài màu trắng óng ả, thân khoác một bộ võ y màu đỏ đơn giản để lộ ra thân hình lã lướt thiết tha, từng đường cong hoàn mỹ biểu lộ trên thân thể, da dẻ trắng mịn như làn da em bé, khuôn mặt hoàn mỹ ở mọi gốc cạnh, có mắt phượng, mày liễu, môi hồng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đúng nghĩa.

Như cảm nhận được có giọng nói bên ngoài vang lên. Nguyệt Trần chậm rãi mở ra mắt trái đen tuyền.

- Nguyệt Trần ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại. Tuyết Vũ lao vào quan tài ôm chầm lấy Nguyệt Trần.

- Tiểu Vũ đấy ư?. Nguyệt Trần lên tiếng nói.

- Huynh biết muội à?. Tuyết Vũ bất ngờ trước việc Cổ Nguyệt Trần thế mà nhận ra mình.

- Ta lúc đó không thể nói cũng không thể cử động được, nhưng những việc xảy ra bên ngoài ta điều có thể cảm nhận được. Nguyệt Trần nói.

- Nói chứ, muội đỡ ta dậy với giờ cơ thể ta yếu ớt quá a.

Cổ Nguyệt Trần hướng Tuyết Vũ nhẹ nhàng nói.

Tuyết Vũ nghe vậy lập tức đỡ Nguyệt Trần dậy. Rồi dìu hắn vào phòng nằm nghỉ.

- Ca, nghỉ ngơi trước đi, muội đấu chút đồ cho huynh ăn tẩm bổ cơ thể. Nói rồi Tuyết Vũ nhanh chóng đi lấy thức ăn cho hắn.

- Ra đây đi. Thấy Tuyết Vũ đã rời đi, Nguyệt Trần chậm rãi nói.

Nghe vậy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn và đáng yêu cười hì hì bước ra. Chỉ thấy một cô bé nhỏ cỡ bàn tay, khoác trên mình một bộ đồ màu xanh lam, tóc cũng là một màu xanh lam trùng với bộ đồ nàng đang mặt.

- Xin chào. Chủ nhân của ta. Cô bé ấy nhỉ nhảnh chào Nguyệt Trần.

.....

(Dưỡng thần quan có khả năng bảo lưu, nôi dưỡng linh hồn, cùng với việc giữ nguyên cơ thể không bị hao tổn. Nên Cổ Nguyệt Trần còn y như lúc mới bị móc tim nha mọi người ❤)

*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Chi Thượng sáng tác bởi Ayakito
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakito
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.