Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Bụng Hại Cái Thân

Tiểu thuyết gốc · 2466 chữ

o0o..

Tại một tiểu viện trong rừng trúc, nơi đây khá yên tĩnh, sau khi khảo nghiệm kết thúc thì Mộc Lan không có nói gì nhiều chỉ dặn dò hai ngày sau lên đường liền sau đó cho người thu xếp chỗ ở. Ở đây lại khá tốt chả phải làm gì cả, ngày ba bữa, linh khí thì dồi dào hơn bất cứ nơi nào ngoài thành nhưng vẫn còn kém một chút so với nơi Mộc Lan ở. Mọi người ai nấy cũng đều nhân cơ hội này tu luyện chỉ có riêng mình Phá Thiên hắn nằm thở hổn hển dưới mặt đất nhăn mày suy nghĩ.

Đã một hôm trôi qua, hắn vẫn thu kết quả gì. Từ lúc hôm qua về hắn liền nghiên cuốn Phách Không quyền. Quyển vũ kĩ này hết sức đơn giản còn kèm chú thích một câu nữa: "Từ tĩnh hoá động, từ chậm hoá nhanh, tạo thành áp súc", kết hợp với hình vẽ nếu không phải kẻ thiểu năng đều làm được nhưng có một vấn đề cho dù hắn luyện mãi như thế nào thì cũng không thành được giống như một đấm của Tử Vệ. Tuy không cam lòng nhưng hắn đã luyện một đấm một ngày rồi mà một tí thành quả cũng chả có. Phá Thiên rõ những lúc này không phải cứ hùng hục như trâu húc mả mà thành công được mà phải bình tĩnh suy nghĩ.

- "Tại sao lại vậy nhỉ ta đã vận dụng y nguyên sai chỗ nào chăng?"

Mắt nhắm nghiền, Phá Thiên trong đầu lúc này đang diễn hoá lại một đấm của Tử Vệ và hắn so sánh. Mồ hôi lăn tăn rơi trên mặt, bất chợt như tóm được linh quang, hắn vui sướng cười lên.

- "A đúng rồi, ta sai rồi ha ha, cứ nghĩ là Tử Vệ nói đến là linh khí cơ. Lúc đầu ta còn ẩn ẩn cảm giác linh khí hắn đặc biệt cơ nhưng quên mất hắn mới có Luyện Thể hậu kì làm chưa đến Trúc Cơ cảnh đã làm sao biến tướng linh khí thành chân khí được suy ra đó không phải linh khí. Vậy là cái quái gì nhỉ, hắn bảo do luyện tập mà sinh ra nhưng ta tính từ trước đến này đều luyện tập hằng ngày đâu có gì xảy ra."

Phá Thiên thật điên mất cứ phá một cái vấn đề lại có cái vấn đề khó hơn đằng sau, mà lại chả có tí tài liệu nào phải toàn tự mò mẫm như thể mò kim đáy bể thế này.

Suy nghĩ lại thêm nửa ngày nữa đầu hắn thực sự như muốn bốc khói lên rồi.

- "Aizz, cái khí này ta còn chưa gặp làm sao mà nghĩ ra được thử nghĩ đơn giản hơn xem nào. Ta khác Tử Vệ chỗ nào nhỉ?"

- "Chẳng phải vẫn là linh khí sao, hắn chưa hề tích luỹ được trong kinh mạch. Vậy liên quan cái quằn què gì tại sao có linh khí thì lại khác? Có phải hay không có linh khí rồi sẽ không có khí kia?"

- "Cái này không đúng linh khí nó chỉ có tốt thôi chứ ta chưa nghe nó áp chế cái gì khác cả mà rất nhiều đạo khác nhau nhưng vẫn chỉ dùng linh khí mà nó lại là khí thiên địa sinh ra có tính mạnh mẽ lại dễ biến tướng khi hợp với khí khác nên cái khí kia chắc chắn không phải bị áp chế mà bị hấp thụ rồi. Haizz tại ta quá phụ thuộc linh khí mà thẩn nào tập cả ngày cường độ gấp cả chục lần binh lính bên ngoài mà chả ra sao, thật uổng phí."

Thông suốt mọi chuyện như thuận nước thuyền trôi Phá Thiên liền khoanh hai chân nhập định, tay bấm vài thủ ấn. Trong cơ thể tức thì linh hoá thành những luồng khí nhỏ chảy theo kinh mạch, mạch khí này ngày càng lớn cuối cùng tụ về đan điền làm thành cầu linh khí.

Sau khi khoá linh khí tại đan điền xong Phá Thiên đứng dậy, hai chân dạng thành thế tấn, tay trái thủ thế, tay phải giơ lên từ từ rồi bỗng nhiên cực nhanh đấm về phía trước.

"Pặc" một tiếng vang lên là do không khí bị áp súc mà thành, tay phải lại thu về rồi tay trái là từ từ giơ lên rồi cực nhanh đấm phía trước, âm thanh liên tục vang lên đều đặn.

Đó chính là Phách Không quyền khi tập luyện thành có thể khoảng cách nhất định đánh ra một quyền nhờ vào xung chấn không khí mà có thể đả thương đối phương mà không cần chạm vào.

o0o..

Màn đêm đã xuống, xung quanh đây đều là thuộc ngoại viên của Mộc Lan nên chung quanh chỉ có mấy căn tiểu viện đó bình thường để người hầu ở. Mọi người ở đây đã ngủ hết chỉ có Phá Thiên là đang lang thang, nói ra cũng ngại hắn mải tập quá đến nỗi quên cả giờ ăn cơm, mà từ lúc đến đây hắn chưa gì bỏ miệng, cơ thể lại thoát hư quá nhiều do luyện tập khiến hắn đói muốn lả. Mà nhục cái người ta ở đây không có phòng bếp, mò mẫm trong rừng trúc cả buổi rồi mà hắn cũng chả tìm được con thú nhỏ nào cả.

- "Rầm "

Phá Thiên ngã xuống vì mệt, mắt hắn mờ dần, tay chân cảm giác rụng rời đều không nghe lời nữa rồi, Phá Thiên cũng không dám mở ra linh khí sợ rằng lại hỏng quá trình hắn tập luyện, giờ trong đầu hắn giờ chỉ muốn ngủ thôi chỉ có ngủ mới xua đi con đói này.

- "Này, dậy đi, dậy đi, sao ngươi lại ngủ ở đây."

Một cô gái ngồi bên cạnh đang lay hắn dậy. Dưới ánh trăng mờ ảo người con gái còn đẹp hơn cả thần tiên, đôi lông mi thanh tú của nàng nhăn lại, tóc đen dài loã thoã trên đôi vai bé nhỏ, khuôn mặt thanh tú nhưng giờ lại như chứa vài phần cáu giận, cặp mắt sáng trong màu nâu đất, cái miệng chúm chím màu hồng đào, làn da tựa bạch ngọc nhìn nàng chỉ muốn cắn cho một miếng.

Sau một hồi Phá Thiên cũng mở mắt ra nhưng đầu óc vẫn nửa tỉnh nửa mơ, những giọt nước mắt vô thức rơi trên khuân mặt, giọng hắn thều thào nói nhảm:

- "Mộc Lan... đẹp quá... ta có lỗi... là ta hại nàng... đói..."

- "Tét"

Một âm thanh giòn dã vang lên, đôi mắt của Mộc Lan mở to dường như không tin vào mắt mình, nàng lấy tay vội che miệng mình lại, một đạo cười thanh thuý vang lên phá tan tĩnh mịch chung quanh.

Vừa xong Phá Thiên còn nghĩ mình gặp Mộc Lan trong mộng nhưng cái đói lại tự nhiên xuất hiện làm hắn nghi ngờ bản thân mình đang lẫn lộn giữa hiện tại và mộng ảo. Thế là hắn nhanh tay tự tát mình cái đề tỉnh bản thân nhỡ Mộc Lan là thật lại nghe được những lời hắn nói thì rắc rối khá lớn rồi.

- "Mộc... tiểu thư sao người lại ở đây?", Phá Thiên bối rối hỏi.

- "Sao ta lại không được ở đây?", Mộc Lan hỏi vặn lại.

- "Cái này... là ta thất lễ xin lỗi.", Phá Thiên đuối lý á khẩu lại vì đây toàn bộ đều là Mộc Lan nơi ở nàng thích ở đi đâu thì ở đấy đâu liên quan tới hắn.

- "Thôi được rồi ra kia ngồi tạm đi". Nói xong Mộc Lan hướng về chỗ tảng đá lớn bằng phẳng ngồi xuống, Phá Thiên cũng theo sau.

Bỗng dưng từ trong tay nàng liên tiếp mấy xuất hiện mấy món ăn thơm phức như thể từ trong hư không ra vậy. Nếu mấy gã thợ săn khác mà nhìn thấy cảnh này sẽ hét toán lên "không gian giới chỉ".

Không gian giới chỉ của Mộc Lan là một chiếc nhẫn có khắc hình con phượng hoàng hết sức tinh xảo. Không gian giới chỉ vốn là một vật trân quý bất kể ở đâu không chỉ vì tác dụng rất lớn của nó, nguyên liệu luyện chế nó cũng rất trân quý từ một loại khoáng thạch đặc biệt nào đó người ta rèn lên một vỏ rỗng lớn có thể vài mét vuông cho đến vài nghìn mét vuông đều được. Sau đó người ta dùng linh khí từ từ nén ép cái vỏ này bé xuống khi còn bẻ khoảng bằng hạt gạo hoặc hạt ngọc mới dừng rồi các phù văn sư sẽ khắc các đạo ấn phù văn lên nó để cố định lại kích cỡ.

Đa phần người ta đều đính cái vỏ này lên một chiếc nhẫn hoặc lên vòng tay vòng cổ làm thành đồ trang sức giữ bên mình. Vỏ càng to thì càng trân quý vì khó luyện chế. Tuy chỉ nhỏ như hạt gạo nhưng nhờ đặc tính khoáng thạch mà không gian bên trong vẫn giữ nguyên kích cỡ đó chính là tính trân quý của loại thạch này. Để luyện được cần năng lực khống chế linh khí hết sức giỏi vì chỉ cần linh lực phân bố không đều sẽ khiến cái lực nén khắp nơi rơi vào hỗn loạn làm hỏng.

Những cái giới chỉ chỉ có vài chục mét vuông thì chỉ có trận pháp đơn giản nhưng những cái trên trăm mét vuông đều khá phức tạp còn kèm theo trích máu nhận chủ, muốn phá vỡ nó đều không đơn giản. Nếu ai đó cường hoành thì do sự khác biệt giữa không gian thực tại và trong nhẫn sẽ làm không gian bên trong nứt vỡ thì đồ bên trong cũng không giữ được. Vì vậy những chiếc nhẫn có trích máu nhận chủ trở nên rất trân quý mà nhẫn mà chiếc nhẫn của Mộc Lan đang sở hửu lên tới cả ngàn mét vuông đừng nói ở cái nơi này cho dù vào tiên tông thì cũng không phải muốn tìm là được.

Kiếp trước Phá Thiên từng hỏi Mộc Lan từ đâu có được nhưng nàng cũng không biết từ khi nàng sinh ra nó đã luôn đeo bên mình, bên trong còn chứa rất nhiều đan dược pháp quyết nhưng đều bị phong ấn chỉ khi nàng mạnh hơn mở ra mới có thể dùng, hắn lúc đó vốn là người vô tâm chỉ cần cùng Mộc Lan ngao du khắp thiên hạ thì hắn cũng không quản nhiều chuyện khác.

- "Nào cùng ăn đi, ta cũng hơi đói.", Mộc Lan nói.

- "Đa tạ, vậy thì không khách sáo."

Cái mùi thơm này làm Phá Thiên khó có thể kìm lòng đây chính là thức ăn do Mộc Lan làm, hắn ăn như lang thôn hổ đói, tay gắp lia lịa, mồm nhai hết công suất. Hắn ăn vét cạn thức ăn đến nỗi bát sạch trơn như được rửa vậy, tuy đói nhưng Phá Thiên cũng biết giữ ý chia làm hai phần thức ăn, hắn chỉ ăn hết thức ăn bên phía hắn.

- "Sao vậy, không ăn tiếp đi, vừa xong ta còn tưởng ngươi là ma đói hiện thân cơ", Mộc Lan cười nói.

Được nghe tiếng cười tự nhiên của nàng trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp mà khó có thể quên, đó là cảm giác mà hắn chưa từng có khi gặp nàng kiếp trước. Không ngờ lúc trước nàng còn là người vui vẻ như vậy thật là xót lòng những gì nàng đã trải qua để biến thành một con người băng lãnh như vậy.

- "Ngại quá, haha, ta mấy hôm nay đã không ăn gì, không có tiểu thư ta đã thành ma đói thật."

- "Chỉ có hai ta ở đây đừng một câu tiểu thư, hai câu lại tiểu thư, ta sẽ không vui, cứ gọi là Mộc Lan là được".

- "Vâng, Mộc Lan tiểu thư.".

- "Mộc Lan tiểu thư trời còn chưa sáng, hay là về nghỉ tí đi, mai còn lên đường".

- "Cứ ngồi đây thêm tí đã dù sao ta cũng không mỏi, ngươi cứ về nghỉ trước đi".

Phá Thiên cũng không đáp lại, Mộc Lan còn chưa về tự nhiên hắn cũng không muốn về, bầu không khí tĩnh mịch quay trở lại, ai cũng không biết phải nói gì nữa. Phá Thiên ước gì những khoảnh khắc trân quý này như vô tận tiếc rằng sau này khó có thể gần nàng như vậy nữa. Thời gian cứ như vậy cứ vậy trôi qua, hai người ngồi đó không hề nói gì.

Lúc này Mộc Lan bỗng mở miệng nói:

- "Từ lần đầu gặp mặt, ngươi vốn dĩ chỉ là một kẻ ăn mày nhưng ta lúc về lại không thể nào quên được ánh mắt của ngươi. Thật vô lý đúng không? Ta cho rằng tại vì ngươi khác biệt với những người đồng trang lứa nên ta mới sinh ra cảm giác như vậy chỉ cần một thời gian thì ta sẽ quên được, nhưng càng ngày trong ta lại có cảm giác mất mác lớn dần không biết vì sao cho đến khi gặp lại ngươi cảm giác đó mới biến mất. Chưa nói đến cảm xúc của ta chỉ việc lần đầu ta đã nghi ngờ cách ngươi nhìn ta khác với mọi người hoặc cũng có thể là do ta nhìn nhầm. Lần thứ hai ta sẽ đi hoang lâm nguy hiểm trập trùng ngươi lại tham gia vì bảo vệ ta hoặc cũng có thể ta tự đa tình. Lần thứ ba là lúc ta gọi ngươi dậy, ngươi thi thoảng lại kêu 'Mộc Lan', 'xin lỗi', có thể đó là một Mộc Lan khác nhưng khi ngươi mở mắt nhìn ta ngươi vẫn nói vậy. Lần thứ tư lúc ăn cơm dù đói đến mấy những món ta thích ngươi đều không động đũa cũng có thể do ngươi không thích. Ta không nghĩ thế gian lại có nhiều truyện trùng hợp đến vậy, nói đi rốt cuộc ngươi là ai, những việc ngươi làm giải thích như thế nào đây?"

Phá Thiên đành giữ im lặng, não hắn hoạt động hết công suất bình sinh để làm thế nào trốn thoát khỏi cái hiểm cảnh ngu đần lộn xộn do chính hắn bày ra này, không thể ngờ được có mỗi mấy cái chi tiết nhỏ nhặt mà bà ấy cũng để ý.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.