Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Tiểu Thư Mộc Lan

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

o0o..

(Xem lại hai chương trước mình cùng không thích lối hành văn mình lắm dài lê thê, ít đối thoại không biết các bạn có cảm thấy thế không thì để lại comment, mình sẽ cố gắng sửa đổi. Mình thích nên mới viết chứ cũng chả phải vì giải hay tiền nên các bạn cố gắng góp ý nhiều cho mình trên đây hoặc gmail [email protected] để mình hoàn thiện truyện hơn.)

Ngoài thành tại khu đất trống bị bỏ hoang vì đã bạc màu xung quanh không có ai ở cả, Phá Thiên đã dựng tạm một ngôi lều tạm ở đây. Nơi đây khá yên tĩnh, lại cũng khá gần thành tiện việc đi lại.Tu luyện ở đây quá tốt với hắn không sợ ai quấy nhiễu.

Hàng ngày từ sáng sớm ngay khi mặt trời còn chưa ló, hắn đều ngồi luyện công một canh giờ hấp thu thiên địa linh khí thông qua da rồi thẩm thấu vào trong cơ thể để cải tạo cơ thể, nhưng linh khí nơi đây quá loãng chỉ có thể khắc phục bằng việc kiên trì hằng ngày mà sáng sớm như lúc này chính là lúc linh khí nồng đậm nhất. Sau khi luyện công xong hắn đeo lên lưng mấy bó củi đã nhặt trên rừng chuẩn bị sẵn từ hôm qua, vai lại gánh mây xô nước để vào thành bán lấy ít tiền.

Xong việc hắn lại đi làm kiếm mấy công việc mướn tạm thời đến tận chiều tối mới mò về. Hắn hàng ngày làm nhiều như vậy đều là vì rèn luyện cơ bắp bản thân, thuận tiện kiếm chút tiền mua ít đan dược phổ thông về dùng.

Sáng nay vào thành lại thấy mọi người náo nhiệt hơn mọi hôm,còn tụ tập rất nhiều ở công thành. Sau khi bán xong củi với nước hắn cũng tò mò chui vào đám đông xem xảy ra chuyện gì. Mọi người bàn tán rì rầm huyên náo, mỗi người một chuyện thật khó nghe.

Một kẻ lạ đột nhiên vỗ tay mấy cái tập trung sự chú ý mọi người lại:

- "Tất cả mọi người im lặng, chắc hẳn có một số ở đây biết tại hạ là ai, hôm nay có chuyện vui nhiều người hẳn là chưa biết nên tại hạ lớn tiếng ở đây là muốn chia sẻ."

- "Mộc Lan đại tiểu thư vừa mới đi thi thiên tài đại hội ở kinh đô hiện đang về Thanh thành, nghe nói đã đỗ Thái Nguyên bách bảng mà Thái Nguyên bách bảng chính là bảng những thiếu niên dưới hai mươi tuổi mạnh nhất Thái Nguyên quốc ba năm mở ra một lần để tỉ thí để chọn ra. Tiểu thư mới mười sáu tuổi nhưng đã là một trong mười người mạnh nhất có thể nói là tuyệt thế thiên tài của cả Thái Nguyên quốc.Chiếu theo hàng năm thì mười người này sẽ được các tiên tông thu nhận mà không cần qua khảo hạch nữa. Tức là sau này Thanh thành sẽ có một vị tiên bảo hộ cho chúng ta."

- "Thật vậy sao, ngươi không lừa chúng ta chứ?"

- "Tại hạ lấy mạng đảm bảo không có nửa điều cuồng ngôn."

- "Chúng ta thật sự có tiên nhân sao? Ông trời ơi, thật có mắt chúng ta sau này sẽ không còn sợ loạn thú nữa rồi."

Vì chống lại loạn thú hàng năm mà rất nhiều người đã chết, trong đó có rất nhiều người là người thân ở đây. Hầu hết những người chung quanh chỗ này đều là thường dân, không có tu luyện nên họ không biết gì nhiều.Ngay cả tiên trong mắt họ cũng thành một dạng thần thánh bất tử, tuổi thọ vĩnh hằng sánh ngang thiên địa, lật tay là gió, trở tay là mưa.

Mọi người nháo nhào cảm tạ thần linh, tổ tiên phù hộ.

(Việc này thì có liên quái gì đến tổ tiên nhà thằng nào. Ta cứ thắc mắc có một số thằng ngoài đời cũng vậy cứ chẳng may như trúng con lô là nháo nhào cảm tạ tổ tiên hài hết chỗ nói).

- "Xin mọi người bĩnh tĩnh chút, tại hạ chưa nói hết. Mọi người hẳn biết tiểu thư được đi tu tiên nhưng có ai biết tiên tông là gì không?"

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, đều im lặng lắng nghe.

Tên kia lại nói tiếp:

- "Tiên tông chính là một nơi tồn tại cao cao tại thượng ngoài kia mà chúng ta gọi là tiên cảnh, chính là nơi ở của chúng tiên. Họ chỉ cần búng cái móng tay thôi cũng đủ huỷ diệt cả quốc gia."

- "Ngoài ra ta còn nghe nói nàng trở về chỉ được ở lại một năm sau đó phải đi kinh đô cùng dẫn sứ đi quy tông. Nàng sau này tiền đồ rộng mở vô hạn sẽ không còn phải ở cái xó xỉnh này chúng ta có thể đánh giá được.Lần này hồi hương đã làm rạng rỡ tổ tông khiến cái vùng đất chó ăn đá gà nhai sỏi này cũng nở mày nở mặt, thật mát lòng mát dạ. Chắc chắn lần này thành chủ đại nhân sẽ tổ chức đại lễ long trọng rồi haha chúng ta tha hồ ăn chơi thoả thích."

Phá Thiên lẩm bẩm:

- "Nàng giỏi vậy sao, để trở thành đệ tử tiên tông đâu phải dễ, khảo hạch khắc nghiệt khó khăn trăm người mới chọn một có thể thấy Mộc Lan không hề đơn giản.Lúc trước đi cùng cũng nhìn được nàng là thiên tài hiếm có, tiến cảnh cực nhanh nhưng chả biết giỏi đến cỡ nào mà thôi. Giờ mới thấy ta hẳn vẫn còn đánh giá nàng thấp."

o0o..

Lúc trước Phá Thiên ở trong thành cũng không quan tâm đến ai hay việc gì, hắn đơn giản sống tạm bợ sống qua ngày ở đây đến khi chán thì lại đi nên cũng chả biết nhiểu về Mộc Lan lúc ở trong thành. Phá Thiên hắn cũng cảm thấy mừng cho nàng, nếu được các đại tiên tông nhận thì tiền đồ trải rộng không cần lo nghĩ sẽ hắn tiến xa hơn kiếp trước mà còn an toàn hơn cả được hắn bảo về. Nghĩ đến từ bảo vệ này hắn cũng cảm thấy ngại vì chả làm được gì nhiều cho nàng đúng hơn là nàng bảo vệ hắn, thật buồn cười.

Sắp được nhìn thấy Mộc Lan khoẻ mạnh lại còn thời thiếu nữ tạo cho hắn cảm giác thật kích động không thôi. Lúc trước ngay khi trọng sinh xong hắn muốn gặp nàng cũng không được vì địa vị nàng cao quý lại rời thành rồi nên đây là cơ hội hiếm có để thấy nàng lần nữa. Xa xa mấy tên vệ sĩ đi đầu ra sức hò hét mở đường, Phá Thiên cũng mau chóng vọt lên cướp vị trí hàng đầu cho nét.

Xa xa tiếng vó ngựa crộp crộp vang lên kèm theo là những tiếng chiêng vang lên ngày càng gần đang tiến về phía Thanh phủ nằm ở phí nam thành. Hai hàng ngựa oai phong vọt qua rồi đến đám khuya chiêng theo đằng sau là chiếc kiệu qua tinh xảo với một bên rèm hé mở, bên trong là Mộc Lan đang tựa tay cửa chống cằm ngắm xung quanh, tuy mới có mười lăm tuổi nhưng nàng lại mang một vẻ đẹp mị hoặc có vài phần thành thục so với những cô gái đồng trang lứa. Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng quát to khiến nàng chú ý là một thị vệ cạnh nàng với một thiếu niên ăn mày

- "Ngươi cái đồ mắt chó này cũng dám chen lên nhìn tiểu thư không sợ thái dương làm mù mắt sao. Mau cút lui xuống mấy bước cho lão tử trước khi ăn vài gậy bây giờ."

Hắn bình thường chả thèm quản mấy tên ăn mày làm gì nhưng lúc này lại khác là cơ hội để nịnh hót mấy câu nhằm tăng hào cảm tiểu thư với mình, cũng là hứng chút hào quang rực rỡ từ người cho thấy sự khác biệt giữa lão tử với đám thường dân chúng mày.Hắn cũng chả muốn động tay chân với Phá Thiên làm gì kẻo hỏng mất bầu không khí đại hỉ này chỉ chửi mấy câu qua loa cho xong chuyện.

Một âm thanh trong trẻo cất lên:

- "Kệ hắn đi, đừng làm việc thừa thãi, ban hắn bộ quần áo rồi mau hồi phủ". Tuy là thiên tài địa vị nàng giờ khác xa xưa nhưng lại chẳng có nửa điểm kiêu ngạo.

Mộc Lan nhìn liếc qua cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Thanh niên kia tầm tuổi nàng nhưng thật đáng thương cả người quần áo rách rưới, chân không giày, đầu tóc lại rối bù chỉ có đôi mắt hắn thật nổi bật. Nàng đã đi nhiều nơi kể cả kinh đô gặp qua nhiều loại người nhưng cũng chưa từng gặp được một thiếu niên nào có ánh mắt của hắn. Mà nàng còn có cảm giác hắn nhìn nàng thật khác thường so với người khác không phải một ánh mắt vô cảm nhưng thật khó nói.

- "Ta quen ngươi?"

Phá Thiên vội đáp:

- "Dạ không tiểu nhân lần đâu đến đây, xin đa tạ tiểu thư chiếu cố." Hắn nói xong đưa tay nhận bộ quần áo rồi nhanh chóng lẩn vào trong đám đông, hắn không thể kìm lòng khi đứng trước nàng được chỉ nhìn lướt qua cái thôi đã khiến hắn dạo động không thôi chỉ sợ thông minh như Mộc Lan lại sinh nghi ngờ.

- "Thanh niên này thật lạ, hồi phủ đi."

Kiệu hoa tiếp tục đi tiếp nhanh chóng bị đám đông che lấp dần biến mất.

Xa xa Phá Thiên đang dừng lại sự hưng phấn vì mơ hồ cảm giác có gì không đúng.

- "Lạ thật kiếp trước từng hỏi Mộc Lan lúc trong thành nhưng nàng lại không muốn nói, lúc nơi này sụp đổ lại dẫn ta lịch lãm khắp nơi lại không đi tiên tông là vì sao chứ. Mà hình như thời gian không khớp lắm, theo ta nhớ thú loạn chỉ còn hai năm là nơi này sụp đổ, Mộc Lan ở lại thành một năm nhưng lúc thú loạn nàng lại ở đây là sao. Từ đây qua tiên tông xa xôi nghìn trùng tính, cả truyền tống với tốc độ tên dẫn sứ cũng mất hai tháng đó là không mang theo người, đi không ngừng nghỉ lại không gặp yêu thú. Mà kể cả có đi từ 16 tuổi ở tiên tông hai năm đi họ cũng không thể cho về. Vậy là Mộc Lan không có đi tiên tông, mà nàng lúc đó khí chất khác giờ, ắt hắn phải có biến cố rất lớn trong vòng một năm này. Mình cần phải có nguồn tin mới được."

...o0o...

- "Vị huynh đài này không biết xưng hô thế nào cho phải, tại hạ muốn mời huynh chén rượu để cảm tạ lúc nãy mở mang kiến thức cho đệ mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng."

- "Oh, haha, tốt mọi người gọi ta là Vạn Thông lấy từ từ vạn sự thông, chuyện vừa xong không có gì to tát ta không nói mấy ngày sau cả thành cũng biết thôi."

- "Vạn huynh khiêm tốn, đi chúng ta đi uống mấy chén vừa nói chuyện, sau này có việc gì cần huynh giúp thì chiếu cố nhiều hơn."

- "Được, hào sảng không việc gì, có việc gì ta sẽ tận lực giúp haha."

Phá Thiên cũng biết hắn chỉ thuận mồm nói vui chứ kẻ kiếm cơm kiểu như hắn không thiếu đắc tội người khác vì vậy không lời là không làm.

o0o..: "Đố ai nằm võng không đưa? Đố ai gặp lại người xưa không nhìn? Đố ai quên được chữ tình? Đố ai quên được bóng hình người yêu?"

o0o..: "Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ. Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong. Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng. Vẫn in đậm một bóng hình ai đấy..."

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.