Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 12 Chương 3: Bắt đầu cuộc phản công ( Part 6 )

Phiên bản Dịch · 5324 chữ

“ Nếu ta để chúng biết rằng những con tin hiệu quả để chống lại chúng ta, những tù nhân bên trong sẽ bị biến thành khiên thịt để ngăn cản những đòn tấn công của chúng ta trong trận chiến. Những Thánh Hiệp Sĩ sẽ thua, và họ có thể bị thương hay bị giết. Do chúng ta thiếu nhân lực, việc thiếu đi một vài Thánh Hiệp Sĩ sẽ tạo ra bất lợi lớn… ít nhất, theo định luật Lanchester.

(Note: Ngay ở Chiến tranh thế giới thứ nhất, một kỹ sư Anh là Frederick Lanchester (Phrê-đê-rich Lan-chextơ) đã nghiên cứu về tương quan sức mạnh của hai phía đối địch và đưa ra Định luật Lanchester, trong đó khẳng định một đội quân đông gấp 2 đối phương sẽ có sức mạnh bằng gấp bốn lần (bằng bình phương tỷ lệ quân số

Định luật Lanchester là các công thức toán học được thiết kế để tính toán sức mạnh tương đối theo thời gian giữa thú săn mồi và con mồi. Chúng thường được sử dụng trong mô hình quân sự. Trong trường hợp này là, chỉ một mất mát có thể dẫn đến nhiều mất mát hơn qua thời gian.)

Vua Pháp Sư đi tới cánh cổng, Neia vội vã theo sau ông.

“ Mặt khác, một khi chúng biết rằng con tin là vô dụng, họ đơn giản sẽ trở thành gánh nặng với Bafolk. Bây giờ, khi chúng bị tấn công và kẻ thù đã vượt qua được bức tường, ngươi có nghĩ rằng chúng sẽ có thời gian rãnh rỗi để giết tù nhân nữa không? Giết những người không có khả năng kháng cự nên đặt ưu tiên thấp hơn.”

“ Như ngài đã nói.”

“Đúng vậy, Thay vì lãng phí thời gian để giết người, chúng sẽ chuẩn bị để ngăn chặn kẻ địch. Vì vậy, trong trường hợp này, thể hiện cho chúng thấy sử dụng con tin là vô ích là cần thiết.”

Ông ấy đã đúng.

Nếu Remedios cố châp đi theo con đường của cô ấy, chúng có thể kết thúc với việc không cứu được bất kỳ ai.

Vua Pháp Sư chậm rãi bế xác của cậu bé dưới chân ông.

“Bệ hạ, để thần—“

“ – Đây là công việc của ta.”

Neia theo Vua Pháp Sư khi ông mang cậu bé đặt ở nơi mà Remedios cắm lá cờ của cô.

Vua Pháp Sư đặt cậu bé trên mặt đất. Neia nhúng một cái khăn vào nước từ túi đựng nước và lau những bụi bẩn trên gương mặt cậu bé.

Má của cậu, cổ tay và đùi thì gầy một cách kinh ngạc.

Nó rõ ràng là minh chứng những điều kiện khắc nghiệt mà họ đã sống.

“ Những tên khốn Bafolk…”

“Có lẽ điều này không nên nói, nhưng cho phép ta nói ra. Ta là vua của vương quốc Sorcerous, và không phải là vua của người dân của đất nước này. Vì vậy, ta có thể bình tĩnh đưa ra quyết định này. Ta sẽ chọn hi sinh một người để cứu một ngàn ngườg. Nhưng nếu riêng cậu bé này là công dân của đất nước ta, ta sẽ ưu tiên ngược lại. Nếu ngươi không thể chấp nhận nó…”

“—Không, cảm ơn ngài rất nhiều. Thần có thể hiểu cảm giác của ngài… bệ hạ đã đúng.”

“ … Hừm? Ý của ngươi là gì?”

“Thần xin lỗi, À, có thể nào, bệ hạ là người tốt không?”

Mình đang nói cái quái gì thế này? Cô không thể làm gì ngoài tự hỏi.

Cô cảm thấy rằng ông sẽ bỏ qua và không trả lời, nhưng sự khoan dung và rộng lượng khiến Vua Pháp Sư vẫn đang trả lời cô.

“ … Hử? À, không, ta không cảm thấy rằng ta là người tốt. Và nói thẳng, công lý nên được quyết định bởi người khác. Động lực cho mọi thứ ta làm rất đơn giản. Chà, ta cũng phải lan truyền danh tiếng của ta nữa…”

Neia nhớ lại vấn đề của những bức tượng.

Có phải muốn lan truyền danh tiếng nghĩa là Vua Pháp Sư là một kẻ khoe khoang không?

“Tuy nhiên, bây giờ ta cảm thấy không cần phải quá cố gắng với điều đó nữa… cuối cùng lại nói về những điều vô nghĩa. Tất cả những gì ta muốn là sống hạnh phúc với những đứa con của ta. Chỉ vậy thôi, nhưng đồng thời, nó cũng là mọi thứ với ta.”

Cô không nghĩ undead Vua Pháp Sư có thể có con. Vì vậy, ông ấy chắc không phải nói đến những đứa trẻ mang huyết thống của ông, mà con cái trong nghĩa rộng hơn. Cảm giác như là ông đang nói đến những người dân của đất nước ông như là con mình.

Ông ấy là một người nhân hậu trong mỗi câu nói… đúng vậy, Một thế giới tuyệt vời thậm chí những đứa trẻ yếu đuối cũng có thể sống hạnh phúc. Đó là những gì ông ấy nghĩ khi ông lấy mạng cậu bé…

Khi cô nhìn nghiêng gương mặt của ông, cô thấy có gì đó như một sự đau khổ vì giết một đứa trẻ.

“ Chà, thật vô nghĩa. Vậy thì, chúng ta hãy bỏ chủ đề này đi. Cô Baraja, bản thân ta không đủ tư cách để nói những lời hay ý đẹp, nhưng ta hy vọng cô tìm thấy công lý thuộc về mình.”

“… Thần có thể hỏi thêm một câu được không? Nếu thuộc hạ của ngài bị bắt làm con tin như thế, ngài cũng sẽ làm điều tương tự chứ?”

“… Chà, với ta, điều này rất khó xử, nhưng nó rắc rối theo một kiểu khác”

“Chính xác ý ngài là gì ạ?”

“ Trong quá khứ, ta đã hỏi họ vì tò mò. “các ngươi sẽ làm gì nếu bị bắt làm con tin để ép ta phải thỏa hiệp?”. Vào lúc đó, tất cả họ đều ngay lập tức nói rằng họ sẽ tự sát hơn là làm phiền ta theo bất kỳ cách nào. ‘Không’. Ta nói với chúng. ‘các ngươi không thể nói rằng sẽ đợi ta giải cứu các ngươi sao?’ và những thứ như thế… Ta rất vui khi họ thể hiện sự trung thành, nhưng điều này, ta phải diễn tả thế nào đây? Tất cả thuộc hạ của ta có chút cuồng tín.”

Trong khi xoay cổ tay của mình, Vua Pháp Sư tiếp tục với giọng mệt mỏi.

Khi Neia bắt đầu suy nghĩ, ‘Liệu có cần phải lo lắng những điều không cần thiết với một người địa vị như ngài ấy?’ thì Remedios xuất hiện, mang theo một thanh kiếm nhuốm máu, giáp của cô cũng vậy. Mặc dù cô đã cởi mũ giáp, nhưng mái tóc cô dính bết vào trán bởi mồ hôi. Trông cô vô cùng mệt mỏi.

Sau khi nói gì đó với Gustavo, Neia cảm thấy chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của Remedios chạm vào cô. Không, ít nhất cô ấy đã khóa cái nhìn vào Neia, hơn thế nữa, cô đang nhìn vào Vua Pháp Sư và Neia cùng một lúc.

Remedios không nói gì, đơn giản là quay lại bên trong với vẻ mặt trống rỗng.

“Thưa bệ hạ. Tôi muốn gửi lời cảm ơn của mình tới ngài. Chỉ có một vài thiệt hại nhỏ, đó là nhờ vào sức mạnh của bệ hạ. Bình thường, đội trưởng sẽ cảm ơn ngài, nhưng lúc này cô ấy đang cực kì phẫn nộ vì tình cảnh bi thảm của những người dân khi chúng tôi tìm thấy họ, vậy xin ngài tha thứ khi tôi thay thế cô ấy.”

Gustavo lén liếc nhìn vào cậu bé, và rồi anh ta nhìn xuống mặt đất.

“Không sao. Ngươi đi theo đội trưởng đi.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Nói mới nhớ, ngươi nói tình cảnh bi thảm là ý gì vậy?”

“Vâng, chúng tôi đã hỏi nhiều người được giải cứu, và họ nói rằng ‘chúng lột da những tù nhân.’ Có vẻ như ‘chúng’ ở đây không phải là lũ á nhân mà là những con quỷ của Jaldabaoth…”

Cô cảm thấy rằng đội trưởng đang sử dụng cảm xúc của bản thân để biện hộ cho sự vô lễ của mình, nhưng nó lại không giống như vậy.

Khi Neia đang bắt đầu cảm thấy bất ngờ, thì Vua Pháp Sư bên cạnh cô nghiêng đầu phân vân.

“Tại sao lại là da? Tại sao thế? Không phải là bọn chúng sẽ ăn nó chứ? Như da gà à?”

“Không, chúng thần không biết… dù vậy, những á nhân có vẻ không tham gia vào những việc đó… Bệ hạ có biết bất kỳ thông tin nào không? Có thể là một loại nghi lễ của quỷ chẳng hạn?”

“Không, ta xin lỗi. Ta cũng không có manh mối gì. Tại sao Jaldabaoth lại làm những việc như vậy?”

Sự bối rối của Vua Pháp Sư có vẻ là thật, và sau khi mọi người nhìn nhau, họ vẫn không thể tháo gỡ bí ẩn. Dù sao thì, vì đây là hành động của ác quỷ, có lẽ chúng làm vậy để hành hạ con người thôi.

“… Tôi sẽ hỏi những Linh mục sau. Vậy, Bệ hạ, chúng tôi hiện nay đang cố tìm ra nơi trú ẩn của những á nhân để quét sạch chúng, vậy nên thần muốn xin một chút thời gian quý báu của ngài.”

Sau khi nói vậy, Gustavo quay lại bên trong cánh cổng.

Khoảng 10 phút sau, họ có thể thấy lác đác vài người đi qua cánh cổng.

Họ là những tù nhân, cũng như cậu bé bị bắt làm con tin, họ mặc những bộ đồ rách rưới, tơi tả không có vẻ gì là có thể ngăn được những cơn gió đông lạnh. Những Thánh Hiệp Sĩ đơn giản chỉ hộ tống họ qua cánh cổng rồi quay lại vào bên trong. Có phải họ phải làm vậy vì có quá ít người xử lý với những tù nhân, hay bởi vì công việc trấn áp vẫn đang tiếp diễn, hay cả hai?

Những tù nhân trông có vẻ vui mừng trên gương mặt họ khi lao về hướng Neia.

Tuy nhiên, họ bất ngờ dừng lại giữa chừng.

Cô chắc chắn là vì họ nhìn thấy hình dạng của Vua Pháp Sư. Và rồi, một vài người tiếp tục tiến lại gần họ. Có lẽ họ cảm thấy rằng Vua Pháp Sư chỉ đang đeo mặt nạ hay thứ gì đó.

Một người đàn ông chạy lại giữa những người đi bộ.

Người đàn ông thở hổn hển, và rồi quỳ xuống bên cạnh cậu bé mà Ainz đã đặt xuống ở chân của Neia. Không, nói chính xác hơn là ông ta đã đổ sụp xuống.

Người đàn ông vuốt má cậu bé, và sau khi thấy rằng cậu bé đã chết, ông ta òa lên khóc.

Rõ ràng, ông ta là cha của cậu bé.

Neia cắn chặt môi.

Khi người cha gào thét tên con khi đang khóc, Vua Pháp Sư bình tĩnh nói.

“ Ta là người đã giết cậu bé đó.”

Neia nhìn vào Vua Pháp Sư đầy bất ngờ. Đây có phải là lúc để nói những thứ như vậy không?

Tuy nhiên, chắc chắn một người thông thái như Vua Pháp Sư sẽ không nói một điều như vậy mà không có lý do.

“ Tại sao, tại sao ông lại giết nó!?”

Ngọn lửa thù hận bùng lên trong mắt cha cậu bé. Đối mặt với nó –

Vua Pháp Sư trả lời với một giọng cười chế giễu.

“Để cứu ngươi, đương nhiên rồi.”

“Cái gì, ông vừa nói gì!?”

Chỉ trong một khoảng khắc, đôi mắt cha cậu bé chứa đầy sự sợ hãi. Đó là bởi vì ông nhận ra gương mặt của Vua Pháp Sư không phải là mặt nạ. Và rồi, ánh mắt ông ta chuyển qua bên cạnh để tìm sự giúp đỡ, và nó hướng đến Neia.

Tuy nhiên, trước khi Neia có thể nói gì đó, Vua Pháp Sư nói trước.

“ Vậy ta có thể hỏi ngươi vài điều không? Tại sao ngươi không bảo vệ con trai mình? Con trai ngươi đã bị mang đến trước ta như là một con tin.”

“Tôi đã bảo vệ nó! Nhưng nó bị lôi đi! Những tên khốn đó mạnh hơn tôi, vậy nên tôi không thể làm được gì cả!”

Vua Pháp Sư lại cười.

“Vậy để ta hỏi ngươi – tại sao ngươi vẫn còn sống?”

Người cha không biết trả lời thế nào, và đứng yên.

“Ta đang hỏi ngươi tại sao người không chết để bảo vệ con của mình. Không phải nói là tất cả mạng sống đều quan trọng như nhau sao. Ngươi phải là người hiểu rõ giá trị của tính mạng con mình nhất chứ. Vậy tại sao ngươi không đấu tranh điên cuồng để bảo vệ nó đến hơi thở cuối cùng?”

Những người khác nhìn vào tình huống hiện tại từ xa.

Họ hẳn là đang cảm thấy không thoải mái, sợ hãi, và giận dữ với Vua Pháp Sư, người đã lấy đi tính mạng cậu bé.

“Cái gì, ông đang nói cái gì…”

“ Ngươi nên là người ngã xuống để bảo vệ cho nó. Đừng đẩy nó đi bằng việc chê bai người khác. Ngươi, kẻ yếu đuối, đó là lỗi của ngươi. Còn nữa, ngươi có vẻ đã nhầm lẫn một số điều… ngươi nhận ra ta mạnh hơn những Bafolk mà ngươi thừa nhận là mạnh hơn ngươi, đúng không? … Mặc dù ta có thể tha thứ cho sự xúc phạm bởi ta thương hại cho mất mát của ngươi, nhưng ta sẽ giết ngươi nếu chúng đi quá giới hạn.”

Vua Pháp Sư vươn ngón tay trở xương xẩu và đặt lên gương mặt của người cha.

“ Đó, đó là bởi vì ông mạnh – đó là lí do ông có thể nói như thế! Không có ai có có thể mạnh được như ông!”

“ Nói đúng lắm. Ta có thể đã nói chính xác như vậy bởi vì ta rất mạnh. Vậy, hoàn toàn không sai khi người yếu đuối bị tước đoạt nhiều thứ trong đời đúng không? Cá lớn nuốt cá bé đó là quy luật của thế giới này.”

Vua Pháp Sư quay sang nhìn những người xung quanh ông.

“ Có phải các ngươi cũng phải trải nghiệm sự đau khổ bởi vì Bafolk mạnh hơn đúng không?”

“Có phải ông đang nói rằng kẻ mạnh có thể làm mọi thứ chúng muốn!?”

“Chính xác. Kẻ mạnh làm những gì chúng muốn và kẻ yếu phải chịu những gì chúng phải chịu. Đấy là quy tắc. Nó cũng áp dụng lên cả ta nếu ta đối mặt với một đối thủ mạnh hơn, ta sẽ không có cách nào khác ngoài việc chịu đựng. Đó là tại sao ta tìm kiếm sức mạnh.”

Neia hiểu tại sao Vua Pháp Sư lại tìm kiếm những nữ hầu của Jaldabaoth.

Bệ hạ hẳn là đang tìm kiếm sức mạnh bởi vì ngài ấy muốn bảo vệ đất nước của mình, để bảo vệ con dân của ngài. Vậy cuối cùng sức mạnh là điều quan trọng nhất…

“Chà, ban đầu, những kẻ yếu đuối như ngươi được bảo vệ bởi Thánh Quốc, những người mạnh mẽ… Ta thật sự đáng tiếc cho ngươi. Nếu ngươi dưới sự bảo vệ của ta – dưới sự bảo vệ của đất nước ta, vương quốc Sorcerous, những điều như thế này sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi vì ta sẽ sử dụng tất cả sức mạnh của ta để bảo vệ người dân và đánh bại Bafolk.”

Mọi người xung quanh họ im lặng.

Những lập luận của Vua Pháp Sư rất lạnh lùng và vô tình, nhưng chúng chính là bản chất của thế giới.

Nếu họ không thể phản đối những lời của ông bởi nhiều lý do, có phải họ sẽ chọn phản đối bằng cảm xúc của mình? Tuy nhiên, nỗi sợ của họ về Vua Pháp Sư đã ngăn họ làm vậy.

“ Ông, không phải là một undead sao? Undead đang làm gì ở nơi như thế này?”

Người cha không thể nói bất cứ đièu gì với Vua Pháp Sư bởi vì ông ta sợ hãi, và vậy nên ông ta hướng sự giận dữ của mình tới Neia.

Tuy nhiên, trước khi Neia có thể trả lời, Vua Pháp Sư đã nói thay cho cô.

“ Đương nhiên là để giúp đỡ đất nước của các ngươi rồi. Và thực tế là, tất cả các ngươi đã được giải cứu bởi undead mà ngươi đang nói đến đấy. Nếu ngươi không vui vì điều đó, tại sao không tự mình cứu lấy đất nước của mình đi?”

Khi nghe thấy điều đó, người cha hỏi Neia bằng ánh mắt của mình. Tuy nhiên, cô không thể nói gì.

Bởi vì đó là sự thật.

Nếu người dân trong đất nước của cô đủ sức đánh bại Jaldabaoth, Vua Pháp Sư sẽ không ở đây.

Người đàn ông ôm cái xác cậu bé trong sợ hãi, và quay lưng chạy đi. Những người xung quanh khi thấy ông ta chạy đi cũng có vẻ mặt sợ hãi.

Neia nghe thấy Vua Pháp Sư nói gì đó, nhưng cô không biết ông ấy đang nói đến người đang ông bỏ chạy hay là tự nói với chính mình.

“Thậm chí ta cũng sẽ bị chèn ép nếu ta yếu. Vì vậy con người ta không thể quên việc tìm kiếm sức mạnh. Ta luôn tự nhắc nhở bản thân rằng rằng ngoài kia có những sinh vật có sức mạnh ngang với ta rất có thể đang tồn tại.”

Phần 3

Sau khi tấn công trại tập trung đầu tiên và trả tự do cho quân Giải Phóng bị giam cầm trong đó, ngày hôm sau, họ tiếp tục tiến công đến trại tù tiếp theo.

Đó không phải là thừa thắng xông lên. Ngược lại, có nhiều lí do khiến cho họ không thể không làm việc đó. Nguyên nhân cốt lõi nhất nằm ở việc lương thực trong trại tập trung ít hơn dự liệu.

Nguyên nhân của chuyện này là từ hai vấn đề, một là do lũ á nhân thường bỏ đói tù nhân của chúng, và lương thực được vận chuyển từ một thành phố nhỏ lân cận.

Thêm vào đó, những á nhân lo việc vận chuyển thực phẩm cũng lãnh luôn trách nhiệm kiểm tra những trại tù, đề phòng bất kì trường hợp bất thường nào xảy ra.

Thậm chí nếu họ có tiêu diệt lũ á nhân này và chiếm toàn bộ lương thực, đối phương chắc chắn sẽ kết luận rằng đã có điều bất thường xảy ra cho những trại tù.

Đương nhiên rằng, việc đó sẽ sớm tới tai Jaldabaoth. Trong trường hợp đó, khả năng rất cao là hắn sẽ điều động một lực lượng khổng lồ, mà Neia và những người khác không cách nào chống trả nổi.

Neia đứng phía sau Vua Pháp Sư, tham dự một buổi họp tham mưu – mà đương nhiên cô không được quyền lên tiếng. Sau một hồi dài tranh luận khiến đầu gối của Neia mỏi nhừ do đứng quá lâu, cuối cùng họ cũng nhất trí hai hướng hành động khả thi.

Điều đầu tiên là bỏ chạy về phương Nam sau khi đã giải phóng một trại tập trung, và gia nhập với những đội quân đang đồn trú nơi đó.

Điều thứ hai là tiên hạ thủ vi cường, chủ động tấn công và chinh phạt thành phố nhỏ cung cấp lương thực đã đề cập.

Mặc dù cả hai hướng hành động này đều tồn tại những ưu và khuyết điểm, cuối cùng họ đã chọn cách thứ hai, sau khi Thống lĩnh Thánh Hiệp Sĩ Hội, Remedios, lên tiếng ủng hộ cách này.

Remedios có lí do tối mật trong việc chọn tiến công thành phố.

Sau khi tra khảo lũ á nhân – mà dĩ nhiên là họ giết sạch chúng sau đó – thành phố mục tiêu của họ dường như tồn tại nhân vật mang dòng máu hoàng tộc trong huyết quản.

Nếu người đó thực sự thuộc dòng dõi hoàng gia, khả năng rất cao là tình thế của họ sẽ được cải thiện. Thậm chí nếu không phải vậy, thì cũng là phước lành nếu ông ta là một quý tộc có địa vị và có nhiều mối quan hệ tốt. Họ có thể dựa trên lí do đã cứu mạng, và khiến ông ta yêu cầu quân đội bờ Nam có những động thái nhất định, và xin được quân tiếp viện là hoàn toàn khả thi.

Tuy nhiên, Neia có mối hoài nghi của riêng mình.

“Thưa Bệ hạ, ngài có thực sự nghĩ rằng sẽ có một thành viên hoàng tộc hoặc quý tộc quyền lực ở nơi đó không?”

Neia được cho phép cưỡi ngựa để bày tỏ lòng kính trọng đối với địa vị của Vua Pháp Sư. Nếu không vì thế, con ngựa mà cô tân binh cấp thấp như Neia đang cưỡi đã bị sử dụng để thồ hàng từ lâu rồi.

“Ta nghĩ đó là một cái bẫy. Thậm chí nếu không phải đi nữa, thành phố cũng sẽ được bố trí rất nhiều lính, và tùy tình hình, có thể sẽ có cả ác quỷ hiện diện. Đội trưởng Custodio ắt hẳn đã cân nhắc việc này. Dù vậy, cô ta vẫn quyết định đánh một trận chiến trên cơ của mình như thế. Đôi khi, người ta phải đánh cược mọi thứ vào một ván bài duy nhất.”

Nếu họ không tìm được sự hỗ trợ từ phía Nam, người dân sớm muộn cũng sẽ chết đói. Nếu điều đó xảy ra, Neia biết rằng quân Giải Phóng sẽ không thể cầm cự tiếp được.

Chẳng mấy chốc, họ đã thấy mục tiêu của họ, một thành phố nhỏ hiện lên từ phía xa.

Từ trên lưng ngựa ở cuối hàng, Neia dõi theo những người lính hành quân ở phía trước Bọn họ vốn là thường dân của Thánh quốc được giải cứu khỏi những trại tập trung. Lí do mà những Thánh Hiệp Sĩ ép họ phải nhập ngũ thay vì để họ nghỉ ngơi, là vì họ đã phát hiện so với trại tập trung lúc trước, quân lực á nhân trong thành phố đông đảo hơn nhiều.

Có quá nhiều người bị suy kiệt so với dự tính ban đầu, và họ không thể trở thành những người lính hữu dụng được. Dù vậy, có còn hơn không, và thế là họ được điều động.

Cấp độ kỹ năng hạn chế của Neia khiến cô phải vô cùng chật vật để che giấu một quân đội lớn thế này khỏi tai mắt do thám của lũ á nhân, vì vậy họ phải di chuyển cành nhanh càng tốt.

Và hệ lụy của việc đó làm cho cho những con người này càng trở nên kiệt sức hơn nữa, và số lượng người trưởng thành ngồi trên những chiếc xe thồ ngày càng tăng. Sự thật rằng họ có thể say giấc trên những cỗ xe rung lắc, lạch cạch như thế chứng tỏ họ đã mệt mỏi đến nhường nào. Trái lại, đám trẻ nhỏ vui đùa ríu rít chạy theo xung quanh.

Những Linh mục đương nhiên cũng không quen với những chuyến đi bộ đường dài, và họ thường xuyên ném những ánh nhìn ghen tị về phía những cỗ xe.

Thậm chí với tình trạng như thế này, họ sẽ phải lao vào cuộc chiến ngay khi đến nơi. Liệu họ có thực sự ổn không cơ chứ? Trong buổi họp tác chiến, bọn họ đã quyết định sẽ lập tức tấn công ngay khi đến thành phố. Đó là vì họ thiếu thốn lương thực dự trữ và thời gian.

Đánh chiếm một thành phố với quân đội của nó chực chờ giữa ban ngày là một việc làm cực kỳ nguy hiểm.

Sẽ dễ dàng hơn nếu tiến công vào ban đêm, tuy nhiên sẽ rất bất lợi đối với loài người vốn không có khả năng nhìn trong bóng tối. Đặc biệt là, chiến sự ban đêm sẽ rất mạo hiểm đối với những dân quân chỉ được hướng dẫn chiến đấu trong thời gian nghĩa vụ quân sự ngắn ngủi của họ.

Với cách nghĩ đó, họ quyết định sẽ tấn công vào ban ngày.

Đội hình chiến đấu đã được dàn sẵn phía trước. Dẫn đầu sẽ là những Thánh Hiệp Sĩ. Theo sau họ là những dân quân cầm trên tay những bức tường gỗ được tạo ra sau khi tháo dỡ những trại tù, sau cùng là những Linh mục.

Kế hoạch cũng giống hệt như lúc trước, sử dụng những thiên sứ để đẩy lui kẻ địch trên tường thành trong khi những Thánh Hiệp Sĩ hợp sức phá cổng, một chiến thuật lấy thịt đè người trên mọi phương diện. Những dân quân chỉ có mục đích là đòn tâm lý, khiến quân địch hoảng sợ trước số lượng đông đảo của họ. Thế nên, họ đã yêu cầu những dân binh này tránh phải giao chiến, và nếu họ buộc phải đánh nhau, thì quan trọng hơn hết là phải cố gắng đánh hội đồng kẻ thù.

“…Giờ thì, hãy cho ta thấy các ngươi sẽ làm việc này thế nào.”

Vua Pháp Sư lẩm bẩm.

Là một người quan sát, Vua Pháp Sư sẽ không can dự vào trận chiến.

Mặc dù muốn tận dụng sức mạnh của ông ta cho cuộc vây hãm này, không một ai mở miệng nói lên lời đề nghị. Vua Pháp Sư phớt lờ những ánh mắt van lơn hướng về phía mình, và ông ta lúc này đứng ở ngoài rìa đội hình.

Cuộc chiến khởi đầu cũng như lần trước.

Mặc dù gọi là thành phố nhỏ, tuy nhiên nó vẫn rất lớn so với khu vực xung quanh. Những khung lưới của cổng thành được gia cố bởi sắt thép, và có những lỗ châu mai phía trên chúng. Tường thành không phải được xây dựng bằng gỗ, mà bằng đá tảng. Những cánh cổng và tường thành kiên cố hơn nhiều so với trại tù trước đó, vốn được dựng tạm bợ từ những gì vơ vét được ở những ngôi làng. Tuy nhiên, vì thành phố này có ít hơn một vạn nhân khẩu, thế nên cũng không thể gọi đó là một tòa thành bất khả xâm phạm.

Bên công thì bối rối, trong khi phía thủ lại hoang mang. Đó là cách nhận định đúng đắn cho tình hình lúc này.

Remedios dẫn đầu đội Thánh Hiệp Sĩ tiên phong, trong khi những thiên sứ tấn công đám á nhân trên tường thành.

Tuy nhiên – những thiên sứ thỉnh thoảng tan biến thành vô vàn đốm sáng sau khi bị trúng đòn từ đối phương.

Có vẻ như lũ á nhân này cùng một loại với đám Balfolk họ chạm trán lúc trước ở trại tập trung, nhưng không ngoài dự đoán, những tên phòng thủ thành phố đều là lính thiện chiến.

Rõ ràng nhất trong số chúng là một tên Balfolk đứng sau những rào chắn trên tường thành, lăm lăm một ngọn giáo dài chắc chắn. Nó đã hạ gục khá nhiều thiên sứ.

Tên Balfolk hống lên một tiếng dũng mãnh.

Có thể đó là một loại kỹ năng nào đó, tuy nhiên nó không ảnh hưởng đến những thiên sứ hay những Thánh Hiệp Sĩ đang phá cổng bên dưới. Phải chăng vì kỹ năng đó có tầm ảnh hưởng hạn chế, hay nó chỉ có tác dụng lên đồng minh? Không cách nào biết rõ chi tiết, tuy nhiên tốt hơn hết nên nhớ rằng nó sở hữu một loại kỹ năng đặc biệt.

Từ trên nhìn xuống, cả hai bên đang chiến đấu khốc liệt bên ngoài cổng thành.

Những con Balfolk trong thành đâm những ngọn giáo dài qua lưới sắt, về phía đội quân Thánh Hiệp Sĩ bên ngoài. Những Thánh Hiệp Sĩ chống đỡ bằng những tấm khiên gai, bằng cách đó, họ ngăn không cho kẻ thù tấn công những đồng đội đang phá cổng bằng những súc gỗ to. Remedios, mặt khác, chém phăng tất cả những ngọn giáo đâm về phía cô ta.

Từ những lỗ châu mai, lũ á nhân dội nước sôi xối xả xuống dưới. Tuy nhiên, tiên liệu trước tình huống này, những Thánh Hiệp Sĩ được đã niệm phép [Protection Energy Fire] (Kháng lửa) lên người, thế nên bất kể hứng bao nhiêu nước sôi, họ cũng không hề hấn gì.

Dĩ nhiên, giữa mùa đông như thế này, sẽ rất rắc rối nếu họ bị hạ thân nhiệt. Tuy nhiên hiện tại mọi việc vẫn ổn.

Nếu sử dụng dầu nóng thay cho nước, những thanh kiếm có thể dễ dàng bị tuột khỏi tay họ. Nhưng dường như dầu là thứ quý giá với á nhân, nên chúng đã không có sự chuẩn bị trước.

Toán dân quân tiến công một cách chậm chạp, sử dụng những mảnh tường gỗ họ mang theo như những tấm khiên. Mặc dù sẽ tốt hơn nhiều nếu chúng được rèn bằng kim loại, nhưng vì thiếu thốn khí tài nên họ không còn cách nào khác. Có thể không quá chắc chắn, nhưng có còn hơn không, và những dân quân nấp sau chúng bắt đầu quay tít và bắn những chiếc ná dây. Bọn họ nhắm vào những tên á nhân đang chiến đấu với các thiên sứ. Tuy nhiên do thiếu kinh nghiệm chiến đấu, họ lại thường bắn trúng các thiên sứ hơn.

Nhưng vì thiên sứ vốn có khả năng đề kháng cao với những đòn tấn công không được phù phép, nên dù trúng đạn phe ta, chúng cũng không hề hấn gì. Đương nhiên, có sức đề kháng cao không có nghĩa là miễn kháng hoàn toàn, chẳng qua những dân quân không gây quá nhiều thiệt hại lên chúng mà thôi. Chỉ đơn giản là những viên đạn đá ném trúng lũ á nhân sẽ gây nhiều sát thương hơn.

Cứ mỗi lần một thiên sứ gục ngã, những Linh mục sẽ lập tức triệu hồi một tên mới thế vào. Mặc dù số lượng của những thiên sứ rất ít, tuy nhiên chúng lại không hề mệt mỏi, không hề ngừng nghỉ, và quân số luôn được bổ sung liên tục, và sự kháng cự của lũ á nhân cũng dần trở nên nao núng.

“…Ừm. Sau khi nhận ra đối phương sử dụng ma thuật phòng ngự, bọn chúng sẽ sử dụng nước lạnh xối lên người họ. Kết hợp với cái lạnh giá của mùa đông, điều đó sẽ khiến đối phương nhanh chóng bị tuột thân nhiệt….sau cùng thì, hầu hết mọi người sẽ sử dụng phép thuật đối phó với lửa.”

Vua Pháp Sư lẩm bẩm một mình khi nhìn xuống chiến trường, như thể ông ta đang bình thản phân tích tình hình của trận chiến.

Rất khó để đáp lại những nhận xét của ông ấy. Mặc dù chưa có người chết, nhưng đã có những người bị thương, nên cô không thể nói được gì.

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 1061

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.