Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1060 chữ

"Mặc Mặc" - Tiểu Vi vừa xuống máy bay đã gặp Mặc Mặc đứng đợi trước cổng ra vào.

"Hức, mày bỏ đi đâu đến 3 năm" - Không kiềm được cảm xúc mà Mặc Mặc trào nước mắt.

"Đúng là trẻ con, khóc mãi!"

"Tên Triệu Dương Hàn im mồm, anh bắt cóc Tiểu Vi của tôi đi tôi còn chưa trách anh mà dám lên tiếng à. Nhìn xem Tiểu Vi đã gầy đi rất nhiều rồi, anh chăm sóc nó kiểu gì vậy?" - Mặc Mặc liếc nhìn Dương Hàn.

"Em nực cười, tôi cũng gầy đi sao em không hỏi thăm?"

"Gầy cái con khỉ, nhìn anh xem, chắc anh phải tăng đến 10 kí đấy. A, tôi biết rồi, anh dành ăn với Tiểu Vi"

"Thôi được rồi, hai người cứ gặp là lại cãi nhau"

Bọn họ vừa mới gặp lại, họ vui vẻ nói chuyện với nhau, nói đủ thứ chuyện trên đời rồi lại cùng nhau đi ăn.

Tiểu Vi thơ ngây ngày nào bây giờ đã thành một thiếu nữ chững chạc. Nhan sắc của cô càng ngày càng đẹp ra, nước da trắng hồng mịn mà hơn, ba vòng của Tiểu Vi được nhìn thấy rõ ràng hơn nữa.

Cô ấy cứ nói chuyện và cười vui vẻ như vậy. Nhưng... cô đâu biết rằng có một người đang lấp ló ở một góc nọ mà ngắm nhìn cô..

----------

"Ba..." - Tiểu Vi rón rén bước vào nhà, cô đã chuẩn bị sẵn tâm trạng chịu no đòn chửi của Triệu Lãng.

"Tiểu Vi..."

Ông ôm chầm lấy Tiểu Vi trong lòng, xoa xoa mái tóc của cô. Đã 3 năm rồi ông chưa gặp lại đứa con bé bổng của mình, ông nhớ cô con gái này rất nhiều...

Bàn tay ông xoa tóc cô cảm giác thật thoải mái. Nhưng bàn tay này đã mềm nhũng, nó có vẻ yếu hơn rất nhiều.

"Tiểu Vi... trông con gầy nhiều quá.." - Ông lẩm cẩm nói.

"Ba lại nhiều vết nhăn hơn rồi ạ.." - Giọng cô run run mà đáp trả cái ôm từ Triệu Lãng.

Mọi chuyện không tồi tệ như Tiểu Vi nghĩ, cô còn tưởng tượng mình sẽ bị đuổi khỏi nhà mất. Triệu Lãng cũng hứa ông sẽ không ép cô kết hôn kiểu hợp đồng như vậy nữa. Nhưng giờ cô cũng đã lớn rồi, không là một Tiểu Vi ngốc nghếch nữa, cô thông minh và chững chạc hơn.

Từ ngày Tiểu Vi trở về nước đến nay đã là một tuần rồi, nhưng cô không dám tìm anh ta...

Cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Kỳ Nam khi ở nước ngoài. Cái hôm mà cô lên máy bay, không chỉ dòng tin nhắn chia tay được Kỳ Nam gửi đến mà còn... tấm ảnh giường chiếu của Tiêu Nhiên và Kỳ Nam được một số lạ gửi đến.

Cô đã bị phản bội? Ừ, đúng vậy! Cô bị phản bội bởi người mà cô yêu nhất, cô dặn lòng bản thân mình đừng đau khổ mà hãy quên anh ta đi, xoá bỏ anh ta khỏi kí ức của mình.

Nhưng không phải nói quên là quên dễ dàng đến vậy. Cô cố gắng tỏ ra rằng mình đang vui vẻ, mình đang thích nghi rất tốt với cuộc sống nơi lạ người này. Hằng đêm, khi hoàng hôn bắt đầu trở mình sang đêm, cô tự nhốt mình trong phòng, cô vò đầu tóc mình và trong trí óc cứ nhớ đến bức ảnh giường chiếu kia.

"Kỳ Nam, anh ác với tôi lắm! Nhưng tôi lại nhớ anh đến phát điên..."

----------------

"Mặc Mặc, anh ta có biết tao về không..?"

"Thật ra hôm đó tao có báo với Kỳ Nam, nhưng hình như nó không tới..."

Ừ, Kỳ Nam không tới thì thôi vậy, dù gì hai người cũng kết thúc rồi, cô có là gì đối với cậu ta đâu mà phải bắt cậu ta tới.

"Kem của hai đứa. Sao hai đứa nhóc này rảnh thế nhỉ? Trưa nắng thế này mà rủ đi dạo phố, nóng chảy mỡ mất thôi" - Dương Hàn mang kem đến.

"Nhóc cái đầu anh, đừng nghĩ hơn người ta có 10 tuổi mà tưởng rằng mình lớn cao cả thế nào" - Mặc Mặc nhếch môi mà nói to lên.

"Không nói chuyện với em, Tiểu Vi sang kia ngồi ghế đá, mõi cả chân rồi này" - Dương Hàn nắm tay Tiểu Vi mà bước đi.

"Đồ thối tha Dương Hàn, chờ em" - Mặc Mặc hét to lên mà chạy theo.

Hai người họ vẫn vậy như trước, mỗi lần chạm mặt nhau không đá xéo nhau là không được. Từ bé đến giờ họ luôn khắt khẩu với nhau. Tuy như vậy nhưng Tiểu Vi có thể nhìn thấy một điều, Dương Hàn chưa bao giờ đối xử tốt với người con gái nào thiết tha đến vậy. Cô cũng từng nghĩ nếu như bọn họ là một đôi thì sao nhỉ?

Tiểu Vi đang đi thì khựng đứng lại, khiến Dương Hàn và Mặc Mặc cũng giật mình mà dừng lại theo.

Trước mắt cô, là cái khoác tay của một đôi nam nữ, trông họ thật hạnh phúc, cô có thể thấy rõ nụ cười tươi của người nữ kia.

Không hiểu sao cô cảm thấy đau quá. Giống như cặp đôi đó vừa đâm cô một nhát dao vậy, nó đang rỉ máu. Giá như cô có thể dùng tay chạm vào tim mình mà xoa xoa cho nó dịu đi, nó đã đau nhiều lắm rồi.

Hốc mắt cô đã bắt đầu có nước mắt đọng sẵn lại ở đấy, nhưng mọi lí trí nhắc nhở nước mắt đừng rơi, hãy mạnh mẽ lên.

Cặp đôi đó là Tiêu Nhiên và Kỳ Nam!

Cô đơ đẫng người ra nhìn bọn họ, cô không hiểu tại sao cô lại nhìn chăm chú và lâu như vậy, ánh mắt cô tập trung vào khuôn mặt điển trai kia.

Đẹp, anh ta rất đẹp, anh vẫn là nam thần trong lòng cô, vẫn là người cô yêu nhất dù cô luôn dặn lòng mình hãy quên anh ta đi.

Hai người họ lướt qua cô, Tiêu Nhiên như cố tình sát người của cô ta lại gần tay Kỳ Nam hơn nữa.

Đau...

Bạn đang đọc Ông Xã Là Bạn Học! sáng tác bởi buithuyhien2606
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi buithuyhien2606
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.