Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 22

Phiên bản Dịch · 1998 chữ

“Được rồi, ông nội, cháu xin nhận tội với ông, ông thích nhất chính là sủi cảo tôm hoàng đế.” Khi phục vụ đẩy xe nhỏ đi tới Lục Phi bắt lấy một cái lồng sủi cảo tôm hoàng đế, còn có bánh trà mà ông nội thích ăn, bày ra một bàn đầy thức ăn.

Ông nội nhìn tất cả món ăn trên bàn đều là món mình thích, bất mãn trong lòng bình ổn lại không ít, coi như con nhóc này còn có lương tâm, nhớ mình thích ăn cái gì.

“Nghe nói cháu đem công việc ở Ôn thị chuyển giao cho người ngoài.” Ông nội Lục vừa động đũa, vừa hỏi thăm cháu gái, “Tại sao? Chấn hưng Ôn thị không phải là điều cháu rất muốn làm sao?”

“Ông nội... Thiếu Nhiên anh ấy cũng không thích cháu làm như vậy.” Lục Phi không có vì thật lòng yêu thương mà nói dối với ông nội, “Trong mắt anh ấy, Ôn thị không cần phải lớn mạnh hơn nữa, như vậy là vừa vặn.”

“Á, kỳ quái.” Đôi mắt đen của ông nội Lục thoáng qua một tia minh quang cơ trí, khóe miệng nhếch lên.

Xem ra câu nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê quả thật không sai, chỉ có người ngoài cuộc mới nhìn rõ ràng như thế, tình cảm biết cách hủy diệt tiền đồ con người ta, Ôn Thiếu Nhiên thật không đơn giản, tuổi trẻ có thể nhìn thấu tất cả.

“Ông nội, cháu không muốn làm anh ấy không vui.” Ở trước mặt tình yêu, tất cả các cô gái đều không có nguyên tắc, bao gồm người thông minh như Lục Phi cũng không ngoại lệ.

“Vậy cháu cảm thấy vui vẻ sao?” Ông nội Lục hỏi một vấn đề ý vị sâu xa, “Tiểu Phi, tất cả mọi thứ ở hiện tại là điều cháu muốn sao?”

“Đúng, ông nội, cuộc sống bây giờ chính là điều cháu muốn.” Mặc dù nói không biết Ôn Thiếu Nhiên có yêu mình hay không, nhưng cô đã xác định được, cuộc sống này đúng như là cô muốn, hơn nữa cô hy vọng có thể vĩnh viễn sống trong hạnh phúc như vậy.

“Một khi đã như vậy, ông không còn gì để nói nữa.” Vẻ mặt ông nội Lục lạnh nhạt, “Nếu đây là lựa chọn của cháu, như vậy thì phải đi tiếp, bất luận kết quả tương lai như thế nào, cháu đều muốn tiếp nhận.”

“Cháu hiểu rõ.” Lục Phi như một đứa bé, ở trước mặt ông nội nghe ông giảng dạy, tựa như quá khứ hai mươi mấy năm qua, luôn hấp thụ các kiến thức trên người ông nội, kinh nghiệm và đạo lý sống.

Trái tim ông nội Lục treo nhiều năm cuối cùng cũng có thể để xuống, ông trừ yêu thương, còn có áy náy, năm đó nếu không phải là ông không xử lý tốt tranh đấu loạn thất bát tao ở nhà họ Lục, thì sẽ không liên lụy đến con trai và con dâu gặp tai nạn xe cộ, như vậy Lục Phi cũng sẽ không mất đi ba mẹ của nó.

Cho nên qua nhiều năm như vậy, ông vẫn dẫn cô theo bên người, hy vọng có thể dạy dỗ cô thật tốt, chỉ hi vọng cô có thể tìm về bản thân mình, tựa như cô hiện tại, ông vẫn muốn giúp cô tìm một người có thể làm cho cô nhận ra bản thân, người đàn ông sẽ bảo vệ cô, không ngờ quay đầu lại vẫn là chính cô tìm ra được, ha ha, quả thật là ý trời.

...

Kể từ sau khi đi hưởng tuần trăng mật bổ sung trở về, trong đầu Ôn Thiếu Nhiên vẫn luôn xoay chuyển quanh một vấn đề, đó chính là mở miệng nói với Lục Phi ba chữ “Anh yêu em”.

Đáng tiếc mỗi khi anh sáng tạo một chút xíu không khí, muốn mở miệng thì lại bị việc ngoài ý muốn cắt đứt, cho nên một tuần lễ đã qua, anh vẫn không thể mở miệng, làm cho anh càng ngày càng không biết mở miệng sao, anh sinh ra hoài nghi với bản thân mình, cuối cùng diễn thành chính anh rút lui.

Vì giải quyết cái vấn đề này, anh không thể không lôi kéo bạn xấu của mình là Mã Vực đi tới quán bar, nghe một chút ý kiến của anh ta, nhưng mà ngay sau đó Ôn Thiếu Nhiên lại hối hận về cái quyết định ngu xuẩn này của mình.

Tại một góc quán bar ánh đèn sáng rực, Ôn Thiếu Nhiên khổ não uống rượu, mà thân là bạn tốt của anh - Mã Vực không chút khách khí cất tiếng cười to.

“Ha ha ha! Không thể nào, tôi mới vừa nghe lầm sao?” Mã Vực khoa trương móc móc lỗ tai, “Cậu mà không biết tỏ tình với phụ nữ như thế nào, đường đường là sinh viên tài giỏi ở viện Y Học, lại là một người ngu ngốc triệt để trong tình yêu.”

“Đủ rồi.” Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ hối hận khi đem vấn đề khổ não nói ra với người này, còn bị anh ta giễu cợt.

“Ok, tôi không cười, vậy được chứ.” Mã Vực giơ hai tay lên cam đoan với anh, “Nhưng mà nói thật, có phải cậu quá vô dụng hay không? Mặc dù Lục Phi không phải là một cô gái đơn giản, nhưng cậu cũng không phải là người đàn ông đơn giản, thế nhưng không giải quyết được cô ấy?”

“Không phải là tôi không giải quyết được cô ấy.” Ôn Thiếu Nhiên bác bỏ cách sử dụng từ của Mã Vực, “Tôi chỉ...”

“Cậu chỉ không biết tỏ tình với người ta, cậu chỉ rất muốn hỏi xem người ta có yêu cậu hay không, phải không?” Mã Vực nhìn thấy ý tưởng trong lòng Ôn Thiếu Nhiên.

“Cậu...” Ôn Thiếu Nhiên không có cách nào phản bác lời anh nói, bởi vì quỷ tha ma bắt cậu ta nói rất đúng.

“Tôi không rõ cậu có cái gì mà khổ não, yêu hay không yêu thì lập tức nói một câu, cậu là đấng mày râu, chẳng lẽ còn không hiểu nói yêu như thế nào sao?”

Mã Vực cảm thấy Ôn Thiếu Nhiên đã nghĩ quá nhiều, “Trước kia cậu bởi vì Lục Phi là đối tượng kết hôn mà người nhà ép buộc cậu lấy, mới bài xích cô, không đếm xỉa đến việc cô ấy là vợ thật sự, nhưng bây giờ không giống như thế, cậu yêu cô ấy, đã như vậy thì không nên nghĩ quá nhiều, vợ chồng sống thế nào thì cứ sống như thế, cậu nghĩ không biết người ta có yêu mình không, vậy trước tiên cậu phải nói cho người ta biết cậu yêu cô ấy, như thế mới có thể lấy được đáp án cậu muốn.”

“Cậu nói thật dễ, nếu như cô ấy không nghĩ như vậy, chỉ đơn thuần vì đám cưới mới như vậy, chẳng phải tớ là... ” Nói nửa ngày vẫn là bởi vì tính kiêu ngạo tự tôn và vấn đề mặt mũi của đàn ông.

“Ôn Thiếu Nhiên, không để mặt mũi xuống, cậu không chiếm được cái gì cả.”

Ôn Thiếu Nhiên rơi vào trầm tư, lời bạn tốt nói không sai, không để mặt mũi xuống không chiếm được cái gì cả, yêu Lục Phi cũng giống vậy, nếu như bọn họ không có ai bắt đầu bước ra bước đầu tiên, như vậy quan hệ của bọn sẽ dừng lại vĩnh viễn không tiến triển.

Ôn Thiếu Nhiên giống như là đã nghĩ thông, chợt đứng lên, “Tôi đi trước.” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu nói như vậy, người lập tức biến mất ở ngoài cửa quầy rượu.

Mã Vực tựa vào ghế salon nhìn tất cả ở đây, không khỏi nâng lên một nụ cười đùa giỡn đánh giá, xem ra có người thông suốt rồi.

...

“Anh đã về?” Ôn Thiếu Nhiên vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Lục Phi đứng ở phòng khách, dáng vẻ đợi anh đã rất lâu. Anh theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường, không tồi không phải rất khuya, mới chín giờ mà thôi, trong lòng âm thầm kêu may mắn, nếu không thì không biết phải giải thích với cô như thế nào.

“Anh uống rượu?” Lục Phi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ trên người anh truyền tới.

“Ừ, uống một chút với bạn bè.” Ôn Thiếu Nhiên hời hợt nói: “Em đang đợi anh, có chuyện gì không?”

Bình thường vào thời gian này, cô đều nằm ở trên giường đọc sách, nhưng bây giờ lại ở phòng khách chờ anh.

“Có chuyện muốn thương lương với anh một chút.” Trong đầu Lục Phi tìm kiếm lời dạo đầu thích hợp, do dự nửa ngày, “Nhưng thật ra là có liên quan đến công ty.”

Chân mày Ôn Thiếu Nhiên không tự chủ hơi nhíu lại: “Cha anh lại tìm em rồi hả?”

Kể từ khi anh khiến cho Lục Phi đem công việc tiếp quản ở Ôn thị giao cho người ngoài, ba Ôn trừ mắng Ôn Thiếu Nhiên ra, chính là tìm cách thuyết phục Lục Phi quay lại hỗ trợ Ôn thị, đáng tiếc Lục Phi đã đồng ý với Ôn Thiếu Nhiên, sẽ không ra tay nhận thêm việc ở Ôn thị, cho nên nói cái gì cũng không quay lại, nhưng cuối cùng vẫn điều một quản lý xuất sắc từ Lục thị qua hỗ trợ.

“Thật ra thì cái vấn đề này cũng không phải là không thể giải quyết triệt để, nhưng mà em lại muốn hỏi, mặc kệ cuối cùng Ôn thị rơi vào tay ai, anh đều không ngại sao?” Lục Phi cẩn thận hỏi từng li từng tí, giống như đang thử dò xét anh.

“Xem ra em đã tự mình nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi.” Ôn Thiếu Nhiên không hề để tâm, chỉ nhìn cái bộ dáng này của cô, đoán chừng đã tìm ra biện pháp tốt để “nhất lao vĩnh dật”(*) rồi.

(*Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)

“Vâng.” Lục Phi gật đầu một cái.

“Vậy thì mạnh tay làm đi, bất luận em muốn làm gì, anh cũng không có ý kiến.” Ôn Thiếu Nhiên khẽ mỉm cười với cô, trấn an: “Em không cần lo lắng cho anh, biện pháp của em tin tưởng là tốt nhất cho Ôn thị.”

“Em biết rồi.” Nhìn vào mắt anh, Lục Phi biết anh thật sự không quan tâm, xoay chuyển đề tài: “Anh ăn rồi sao?”

“Chưa ăn, em xuống bếp sao?” Nụ cười của anh càng thêm nồng hậu.

“Ạch... Vẫn là anh tự mình động thủ tương đối khá hơn.” Lục Phi lúng túng cười cười với anh.

“Ha ha!”Ôn Thiếu Nhiên không khách khí cười to lên, vừa đi tới nhà bếp, còn vừa nghiêng đầu sang chỗ khác cố ý nói với cô: “Em có muốn tới xem một chút không, vừa lúc anh thuận tiện.”

Trong nháy mắt gương mặt Lục Phi đỏ ửng, tài nấu nướng của mình còn chưa thuần thục, cho nên mắc cỡ khi bị lấy ra bêu xấu, nhưng bị anh nhạo báng như vậy, cô thật rất ngại, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

“Không cần!” Cô buồn bực xấu hổ nhỏ giọng nói, xoay người chạy trở về phòng.

Nhìn hành động xấu hổ muốn trốn về phòng của cô, tâm tình Ôn Thiếu Nhiên thật tốt, nghĩ thông suốt anh quét qua buồn rầu lúc trước, miệng khẽ mỉm cười tự lấy thức ăn khuya lấp đầy bao tử mình.

Bạn đang đọc Ông Xã Chớ Làm Loạn của Lương Hải Yến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.