Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuong 172

Phiên bản Dịch · 1354 chữ

Editor: Vũ

Sơn Khẩu Tá Trợ đang nói liên hồi bỗng thấy Trầm Phi yên ngẹo đầu sang một bên thì hoảng sợ.

"Trầm Phi Yên, Phi Yên..."

Cô cứ tựa vào đùi hắn mà không có cút phản ứng nào, cứ nặng nề mà đi vào giấc ngủ như vậy, rồi có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chăng? Sơn Khẩu Tá Trợ tuy có thể thở được trong môi trường thếu dưỡng khí này, nhưng hắn biết thể lực của hắn cũng không còn lại bao nhiêu. Hắn ôm chặt lấy người trong ngực, không cách nào khiến cô thức dậy. Trong cơn luống cuống, hắn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, dùng sức truyền không khí cho cô.

Phòng trên bỗng nghe ầm một tiếng, ánh trăng bên ngoài tràn vào căn phòng của hai người.

Hiên Viên Hoàng đầu tóc bù xù, nhìn hai người bên trong, vẻ mặt tái mét.

Không khí tràn vào, lấp đầy căn phòng. Sơn Khẩu Tá Trợ hít lấy hít để từng ngụm không khí quý giá, hai người chống mắt nhìn nhau, không khí lạnh đi mấy độ.

"Nhnah lên, cứu cô ấy..."Câu tiếp theo chưa kịp nói xong, Hiên Viên Hoàng nhảy từ trên xuống. Một tay ôm lấy Trầm Phi Yên, một tay sờ mạch đập của cô mà trong lòng hoảng loạn, tâm can như bị móc hết ra ngoài.

Đập đi, mạch đập đi, một cái thôi cũng được. Bây giờ hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm, hắn không biết mạch đập của nàng ở chỗ nào.

Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn khuôn mặt lặng căm của Hiên Viên Hoàng, tự nghi ngờ là nó bị đơ mất rồi. Hắn biết là không đúng nhưng dù vậy cũng cố kéo Trầm Phi Yên đang nằm trong lòng Hiên Viên Hoàng, quát lên: " Để cô ấy nằm ngang ra, hô hấp nhân tạo, anh cứ ôm cô ấy thế này thì sẽ khiến cô ấy chết nhanh hơn thôi."

Hiên Viên Hoàng lúc này mới như hồi phục đầu óc, nhanh chóng đặt Trầm Phi Yên nằm xuống đất, cố gắng đem từng luồng không khí từ bên ngoài thổi vào trong miệng cô. Dường như hắn chỉ vin vào cơ hội lần này để hy vọng cứu cô, cẩn thận tiến hành, giống như trong tay hắn bây giờ đang nắm là con đường sinh mệnh của cô, chỉ sơ ý một chút thôi là sẽ đứt lìa.

Một hơi, rồi lại một hơi, Hiên Viên HOàng tưởng chừng mình đã đẩy hết toàn bộ không khí vào người Trầm Phi Yên, đôi tay không ngừng run rẩy. Sơn Khẩu Tá Trợ cũng hồi phục nhanh chóng, sau đó cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Trầm Phi Yên đang nhắm mắt.

"Phi Yên, nếu em dám đi, tôi sẽ ném em vào nước lạnh cho đông thành tảng đá. Còn tiểu quỷ kia, tôi sẽ giết nó, ...." Bây giờ Hiên Viên Hoàng cũng không biết mình đang nói cái gì, trong tim chỉ toàn là những cơn đau thống thiết.

Ở phía trên, gương mặt của Trầm Phi Dạ cũng thất thần, cậu muốn nhảy xuống với mẹ nhưng lại bị Hiên Viên Phong ôm chặt lại, không nhúc nhích được.

"Buông ra, tôi muốn đi xem mẹ tôi..." Trầm Phi Dạ giãy giụa, cũng muốn xuống dưới xem một chút, cảm giác có cái gì đó sắp rời xa khiến cậu lạnh người.

Gương mặt của Hiên Viên Phong cũng cứng ngắc, không còn vẻ bất cần thường ngày nữa, hắn nhìn anh trai ờ dưới mà không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh mình bất lực như vậy, hốt hoảng như vậy. Bọn họ không thể xuống dưới được, anh trai cũng cần phải có không gian của mình để trải bày tình cảm. Hắn không muốn có ai phá vỡ điều đó vì tình duyên của anh hai vốn đã không thuận lợi.

"Đàn ông con trai mà còn ngây ngô như vậy, con đi xuống làm cái gì? Đừng làm chuyện mẹ con thêm loạn nữa, nếu như cha con không cách nào khiến mẹ con tỉnh thì con xuống dưới đó còn có thể làm gì?"

"Con..." Trầm Phi Dạ nhât thời không trả lời được, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Hiên Viên Phong nói không sai, cậu xuống thì có thể làm được gì, chỉ khiến mọi chuyện loạn thêm. Bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào Hiên Viên Hoàng, hắn là cha của cậu, nếu như không cứu được mẹ, cậu nhất định sẽ không để yên.

Năm chặt tay lại, Trầm Phi Dạ chuyên chăm nhìn xuống bên dưới. Ánh trăng chiếu tỏa, thắp sáng căn phòng, mọi thứ đều được trông rõ như ban ngày.

"Em phải tỉnh lại, có nghe không?" Giọng nói lạnh lùng cũng không che giấu được sự run rẩy trong đó, dường như có cái gì cứ từ từ vỡ vụn trong cơn tuyệt vọng và vô lực.

Bàn tay hắn lần lượt vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô, hô hấp cũng run lên như Trầm Phi Dạ, hành động của hắn chỉ là hàng loạt những động tác vô lực. Nỗ lực nhiều như vậy nhưng chẳng có gì đáp lại như ngọn gió thổi vào bình rỗng, khống cách náo lấp đầy được. Hiên Viên Hoàng đau khổ đứng dậy.

"Cô đã nói, nếu như có cơ hội để sống thì nhất định sẽ không bỏ qua mà, Cô không muốn con cô và chồng cô nữa sao?" Sơn Khẩu Tá Trợ ở bên cạnh đã giúp thổi hơi cho Trầm Phi Yên, rõ ràng mới chí khoảng một phút, vì sao cô ấy lại có thể ngủ như chết như vậy?

Trầm Phi Yên lạc trong cơn mê, trước mắt cô là một mảng mông lung nào đó, cô cứ theo cảm giác của mình mà đi về phía trước. Từng bước, từng bước một, giống như là muốn được nhìn xem phong cảnh sáng sủa hơn, bỗng nhiên lại nghe được tiếng người gọi cô phía sau lưng.

Đây là giọng của Hiên Viên Hoàng, trong lòng cô vui mừng không thôi, người đàn ông này, sao có thể dùng cách này mà uy hiếp cô chứ? Giả sử như cô thực sự đi rồi, hắn sẽ cam tâm ném cô xuống sông băng sao?Còn muốn giết ocn trai cô nữa, nàng luôn cảm thấy rằng hắn rất thương Trầm Phi Dạ, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

Thân thể nhẹ nhàng đi rất nhiều, Trầm Phi Yên cứ vậy mà phiêu diêu nghe Hiên Viên Hoàng gọi tên cô. Uy hiếp củng cố, truy sát cũng có... tất cả làm cô không biết nên nói cái gì. Cô không phải muốn đi tìm hắn sao? Nhưng người gọi cô đang ở đâu? Trầm Phi Yên không hiểu, cô không có cách nào quay đầu lại nhìn, cuối cùng sau cơn chật vật cố gắng quyết tâm, cô quay lại được.

"Khụ khụ..." Trầm Phi Yên ho khan vài tiếng, trái tim đang rớt xuống địa ngục của Hiên Viên Hoàng như được sống lại.

"Phi Yên..." Giọng nói này run rẩy như mới trải qua thập tử nhất sinh. Trầm Phi Yên cố gắng mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hiên Viên Hoàng, vẻ lạnh lùng ngày thường đã đi đâu mất hết.

"Sao anh lại ở đây?" Cô không hiểu hỏi, cả người lại mất đi thăng bằng, thoáng chốc đã được Hiên Viên Hoàng ôm chặt lấy.

Thân thể hắn run lên khiến Trầm Phi Yên cảm thấy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ thấy người này sợ hãi điều gì, nhưng bây giờ cô có thể cảm thấy được hắn đang sợ, rất sợ.

"Nếu em không trở về, anh sẽ giết con trai em." Hiên Viên Hoàng không biết nói gì hơn, chỉ biết mở miệng uy hiếp.

Bạn đang đọc Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi của Phi Dạ Phi Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.