Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 911 chữ

Đúng là không hiểu phong tình.

Quả nhiên là một tên nghèo, nhìn cách ăn mặc đã biết sống quá tệ hại rồi.

Cà phê đến, Tô Nhã tức giận hỏi Lý Phàm: “Đừng nói anh còn làm việc trong tiệm kia nhé?”

Lý Phàm cười, gật đầu đáp: “Ừm, vẫn còn làm ở đó”

Nói xong, anh còn nhìn ra cửa một cái, hình như đang đợi ai đó.

Tô Nhã xì mũi một tiếng, cười nói: “Ha ha, không ngờ anh lại sống thảm hại như vậy đó, còn đi làm ở chỗ kia. Anh xem tôi này, năm ngoái nghỉ việc, bây giờ đã là quản lý của Spa Mỹ Lệ Nhân rồi, nếu sau này anh cảm thấy không làm tiếp được nữa có thể đến chỗ tôi xin việc, tôi sẽ nể tình đồng nghiệp cũ đi cửa sau giúp anh”

Tô Nhã nói nghe thì hay, nhưng kết hợp với sắc mặt kiêu ngạo và khinh thường của cô ta, dù là ai cũng có thể nhìn ra cô ta đang cố ý châm chọc Lý Phàm.

Tống Văn Văn ở bên cạnh cũng che miệng cười ha hả.

Hai người phụ nữ liên tục cười, xem thường Lý Phàm.

Lúc hai người bình luận và chê cười Lý Phàm đủ kiều, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen vừa khéo đi vào từ ngoài cửa.

Cô ta vừa bước vào đã bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chăm vào Lý Phàm ngồi trên ghế dà.

“Anh Lý, chào anh, đây là biên lai bao trọn của anh tối mai, mời anh nhận lấy.

Cô gái kia cung kính đưa một tờ biên lai cho Lý Phàm.

Lý Phàm hờ hững gật đầu, nhận lấy biên lai.

Cảnh này khiến hai người Tô Nhã và Tống Văn Văn đều ngơ ngác.

Cái gì, bao trọn?

“Chị Nhã Nhã, đây không phải nhân viên của nhà hàng Hoa Cổ ở bên cạnh sao, bao trọn? Chắc không có khả năng đó đâu nhỉ..” Tống Văn Văn chỉ nhìn một cái đã nhìn ra đồng phục trên người cô gái này, là đồng phục của nhà hàng Hoa Cổ ở bên cạnh!

Nhà hàng Hoa Cổ đói!

Nhà hàng Tây nổi tiếng của Hán Thành, nghe nói mức giá luôn hơn ba mươi triệu!

Bao trọn chẳng phải sẽ mất mấy trăm triệu sao?!

Tên nghèo khổ như Lý Phàm có thể bao trọn cả nhà hàng Hoa Cổ ư?

Đang nói đùa à!

Tô Nhã cũng nuốt một ngụm nước miếng, tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ, anh ta bao trọn cả nhà hàng Hoa Gổ, bao trọn á?!”

Cô gái kia quay đầu, rất lễ phép gật đầu với hai người: “Vâng, anh Lý bao trọn cả nhà hàng Hoa Cổ chúng Anh tôi: Nói xong, cô ta xoay người gật đầu với Lý Phàm rồi rời đi.

Tô Nhã vô cùng khiếp sợ, sau đó vội giật lấy biên lai trong tay Lý Phàm, nhìn kỹ một cái.

Người đặt: Lý Phàm.

Chi phí: Một tỷ năm trăm triệu Sao có thể chứ?

Bỏ một tỷ rưỡi ra bao trọn ư?!

Lý Phàm có thể tiêu một tỷ năm bao trọn cả cái nhà hàng?

Tô Nhã hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, hỏi: “Lý Phàm, anh lấy đâu ra một tỷ năm bao trọn cả nhà hàng vậy?”

Lý Phàm ngẫm nghĩ, cười ha ha nói: “Một tỷ năm nhiều lắm sao?”

Câu hỏi này khiến Tô Nhã và Tông Văn Văn đều sửng sốt một lúc lâu.

Lý Phàm này nói chuyện hùng hồn nhỉ!

Tô Nhã nhíu mày một cái, hơi không thể tin được vào cảnh xảy ra khi nãy và câu nói của Lý Phàm.

Chẳng phải tên này sống thảm hại lắm, hoàn toàn không có địa vị ở nhà họ Cổ à, anh ta lấy đâu ra nhiều tiên như thế chứ?

“Ha ha, tôi biết rồi, có phải anh sử dụng tiên của vợ anh không” Tô Nhã nhướng mày, giễu cợt nói.

Chắc chắn là thế, nếu không tên vô dụng này lấy đâu ra một tỷ năm bao trọn cả nhà hàng Hoa Cổ chứ?

Tông Văn Văn cũng gật đầu hùa theo: “Chị Nhã Nhã, chị nói đúng, chắc chắn là như thế, không ngờ người đàn ông này làm được đến mức này, thật là mất mặt”

Nhưng mà…

Lý Phàm lại cười nhạt một tiếng, lắc đâu nói: “Không phải của vợ tôi, là tôi tự mở một cửa hàng”

Cũng hết cách, anh đâu thể để người ta châm chọc mãi được, khoe chút của cải cũng chẳng sao.

Nghe vậy, Tống Văn Văn kích động đứng dậy, chớp đôi mắt to, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Phàm, ngạc nhiên nói: “Anh mở cửa hàng á?

Thật sao?!”

Tống Văn Văn kích động chết đi được, tên Lý Phàm này trông vô dụng, không ngờ lại mở được một cửa hàng, vậy chắc là có tiên lắm.

Dù có dựa vào vợ anh không thì cũng xem như có tiền rồi.

Vậy nếu mình sử dụng mỹ nhân kế, chẳng phải tên này sẽ dễ dàng quỳ dưới váy mình sao.

Nghĩ vậy, Tống Văn Văn vội vàng cầm túi xách lên, nói mình đi vệ sinh, thật ra là đi trang điểm lại.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.