Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải cứu Luffy!

Tiểu thuyết gốc · 2251 chữ

Trần Phong đi tiếp về phía trước, một đám côn đồ săn tên tội phạm vừa nãy đi đến, thấy Trần Phong đấm ngất tên kia liền không dám đi lên.

Một người trong đó nhìn ra được Trần Phong, kinh hãi run lên nói: “Thủ... thủ lĩnh!”

Trần Phong mặc kệ những người này, không để ý mà đi tiếp về phía trước. Sau khi hắn đi, những tên kia bắt đầu xôn xao: “Gus, ngươi nói thằng nhóc đó là thủ lĩnh là như thế nào?”

“Các ngươi không biết cũng đúng, đó là thủ lĩnh trước kia của chúng ta, sức mạnh của hắn vô cùng đáng sợ, dù chỉ là một đứa trẻ con” Một tên kính sợ nói.

Trong một căn phòng trung tâm khu núi rác, giữa phòng là một đứa nhóc mũ rơm, hiển nhiên đây là Luffy, trước mặt cậu là một người đại hán dung dữ, ở đằng xa có ba tên cấp dưới của đại hán này.

“Ta không nói cho các ngươi biết đâu! Thả ta ra!” Luffy kiên định nói.

“Con chuột nhắt này!” Đại hán dữ tợn cầm lấy một cái búa gỗ to đập mạnh vào đầu Luffy, chỉ là cái búa đập vào đầu cậu lại bắn ngược ra.

“Ta đã nói là cơ thể ta trở thành cao su sau khi ăn trái Gum Gum rồi mà!” Luffy hét lên. Ba người cấp dưới đại hán thấy thế há mồm rối lên. Cái búa to kia không làm gì được Luffy.

Đại hán thấy cấp dưới của mình ầm ĩ liền hung dữ nói: “Im đi”, nhìn Luffy đại hán cười lạnh: “Trái ác quỷ à? Lấy găng tay ra đây cho tao!”. Một người gần đó nghe vậy thì trả lời rồi chạy ra lấy găng tay đưa cho cấp trên mình.

Đeo vào găng tay, đại hán hung tợn nhìn Luffy nói: “Nghe cho kĩ đây thằng nhãi ranh! Số tiền mà bạn mày ăn cắp rất quan trọng với băng hải tặc tụi tao, và tao nghĩ mày biết nó đang ở đâu! Tao chỉ cần mày nói cho tao”

Đại hán biết Luffy không trả lời liền văng cậu lên, đấm liên tiếp vào mặt khiến cho máu cậu chảy ra.

Luffy dãy dụa đau đớn hét lên: “Đau quá! Sợ quá! Ai giúp tôi với!”

Đại hán kia không để ý đến Luffy mà ra lệnh cho ba tên cấp dưới đi tìm Sabo và Ace.

Trên một cành đại thụ lớn, hai đứa nhóc Sabo và Ace đang thu gọn đống kho báu của mình vào hòm rồi dấu ở một chỗ, hai người chạy nhanh vào vùng cực xám (hay núi rác).

Vùng cực xám, vịnh hải tặc, trên một thuyền hải tặc, tại phòng lớn trên thuyền, giữa phòng là hai người trung niên đeo kiếm, trước mặt họ có một chiếc bàn ghế, ngồi trên ghế vàng này là người đàn ông râu ria hung mãnh.

“Trễ quá rồi đấy! Đứa nào làm ăn hôm nay thế hả?” Nam tử hung mãnh bình tĩnh nói, ngón tay hắn gõ xuống bàn, tiếng lách cách vang lên khiến không khí yên lặng trong phòng trở nên căng thẳng.

Hai tên trung niên nghe thuyền trưởng nói vậy liền trả lời: “Là Porchemy thưa thuyền trưởng Bluejam”, trên trán hai người vô ý chảy ra một giọt mồ hôi hột.

“Hoàng hôn rồi ấy nhỉ.” Người thuyền trưởng râu ria nhếch miệng nói.

Theo giọng khàn khàn của thuyền trưởng Bluejam vang lên, hai thuộc hạ đang đứng liền rối lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Vị thuyền trưởng Bluejam ngẩng đầu lên, từ từ nói: “Tụi nó giờ chắc cũng đã đổi ra tiền mặt rồi. Có lẽ đang trốn đi với số tiền đây mà.”

Hai trung niên nam tử nghe vậy thì khẩn trương trả lời: “Không đâu ạ! Chúng tôi không nghĩ ông ta dám liều mạng làm mấy điều ngu ngốc để bị giết thế đâu.”

“Ta cũng không nghĩ vậy đâu!” Nam tử râu ria đang dựa trên ghế thì ngồi dậy, cười nói, mắt ông ta lóe lên hàn quang.

Tại căn phòng đổ nát giữa vùng cực xám, Luffy vẫn đang bị đại hán hung dữ kia đánh, thân thể cậu đầy vết máu, dù thế cậu vẫn nhất quyết không nói ra nơi cất kho báu của Ace và Sabo.

Ba tên thủ hạ ở góc phòng nhìn đại hán và Luffy, bọn chúng vừa tìm Ace với Sabo khắp nơi mà vẫn không biết tung tích của hai đứa nhóc đó, sau khi về nhìn Luffy bị thủ lĩnh mình hành hạ thì không chịu đựng được.

Một trong ba tên thủ hạ bị Ace đánh gãy tay, run sợ hạ giọng nói với đại hán: “ Ng...ngài Porchemy, em thấy thế này cũng vô dụng với nó thôi! nó thậm chí còn không đủ sức mà kêu la nữa!”

“Em cá là nó sẽ không hé môi nói bất cứ lời gì đâu, em không chịu nổi nữa nếu cứ nhìn cảnh này. Độc ác quá, xin ngài thể hiện chút lòng nhân từ đi mà!”

Người đại hán gọi là Porchemy nhìn thủ hạ mình nói, đạp mạnh đá bay hắn, tức giận: “Nếu mày còn thời gian để léo nhéo hộ thằng nhóc này thì đi kiếm lũ Ace và Sabo về đây đi! Chúng ta mới là người đang đối mặt với cái chết đây này! Bộ mày không thấy hả? Đã quá trễ để nộp tiền cho thuyền trưởng rồi!”.

Tên Porchemy mới đến đây vào mấy tuần trước, hắn mặc dù là chủ nhân mới của vùng cực xám nhưng chỉ là một bộ hạ của thuyền trưởng Bluejam thôi, bây giờ đã tới hoàng hôn, quá muộn khi nộp tiền cho thuyền trưởng của hắn. Mỗi thành viên trên thuyền hải tặc hắn đều phải nộp tiền cho vị thuyền trưởng Bluejam kia, một khi những ai không nộp sẽ bị mất mạng dưới đao thuyền trưởng.

Bên ngoài căn phòng nát này có vài ba người đang trốn sau tảng đá, nhìn vào trong phòng than. Họ đứng đây từ lúc nãy, nhìn thấy đại hán to con kia đánh một cậu nhóc đeo mũ rơm nhưng không dám chạy vào cứu giúp. Họ định vào thành phố gọi cảnh sát xuống đây, chỉ là vùng cực xám không nằm trong luật lệ của vương quốc, với lại đại hán to con còn là thuyền viên của băng hải tặc Bluejam, băng này cũng trả tiền cho giới quý tộc, vì vậy không có cách nào giúp được cậu nhóc.

Trong phòng, đại hán Porchemy gào lên: “Trả lời tao coi!”

“Ta sẽ không nói” Luffy yếu ớt nói, khuôn mặt cậu hiện lên sự kiên cường.

“Con chuột nhắt chết tiệt này!” Đại hán to lớn giận dữ, đeo găng tay đấm mạnh vào mặt Luffy, vết bầm tím với máu trên mặt cậu lại nhiều thêm.

Tên Porchemy thở dốc, thằng nhóc này quả thật có ý chí rất mạnh, khiến cho một người lực lưỡng như hắn chỉ đánh thôi cũng thấy mệt. “Nói đi!” Đại hán hung dữ quát.

Luffy bị đại hán hành hạ rất đau đớn, cậu không thể chịu được, nhưng cậu cũng không muốn nói ra chỗ dấu kho báu của anh Ace. Cậu vừa khóc vừa lầm bầm nói liên tục: “Ta không nói”

Porchemy nghe Luffy nói liền nổi gân trán, bỏ gang tay có gai ra, nói “Thôi, đủ rồi”. Hắn cầm lên một thanh đao sắc, đi về phía Luffy, tiếng “keng, keng” phát ra do sự ma sát của đao và nền gạch.

“Vậy thì chết!” Đại hán quát to, cầm cây đao trên tay chém mạnh vào người Luffy.

“Dừng tay! Dừng tay lại!!!” Đúng lúc này, hai thanh âm hét to lên truyền vào tai của đại hán cùng với ba tên thủ hạ cấp dưới, cùng với tiếng đổ vỡ vách tường khi bị hai đứa nhóc đạp đổ.

Ace và Sabo cuối cùng cũng chạy tới nơi, nhìn thấy Luffy bị hành hạ đau đớn, hai người tức giận chạy lên đánh.

“Tránh đường cho tao!” Một thuộc hạ của Porchemy chắn đường Ace, cậu cầm cây gậy sắt nhảy lên quật mạnh vào người kẻ này. Hai tên thuộc hạ bên cạnh kẻ này thấy đồng đội mình bị đánh bay đi liền sợ hãi nói với thủ lĩnh: “Là nó, ngài Porchemy! Nó đã ăn cướp tiền từ chúng tôi! Khốn kiếp!”

“Cái gì?” Porchemy quay sang nhìn thủ hạ mình rồi nhìn lên người Ace, còn Luffy thì khi thấy bóng người của Ace và Sabo cậu đã nhận ra hai người đến để cứu mình, lập tức òa lên khóc, gọi tên Ace.

Cùng lúc đó, Ace nhảy lên đánh về phía Porchemy, chỉ là cuối cùng Ace là một đứa trẻ, sao có thể đấu với một người trưởng thành lực lưỡng cao to, huống hồ còn là người có nhiều kinh lịch chiến đấu.

Lấy một tay bóp cổ Ace, nhấc cậu lên, Porchemy nói: “Mày đã làm mọi việc đơn giản hơn khi dẫn xác đến đây đấy!”, Ace dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của tên đại hán Porchemy.

Luffy nhìn Ace kêu lên, muốn giúp đỡ nhưng phát hiện đến đi mình còn không đủ sức, chỉ có thể nhìn Ace.

Vừa lúc Ace đang bị đại hán bắt, Sabo nhảy lên từ đằng sau nắm chặt cây gậy mà đập vào đầu đại hán, đại hán thả tay khỏi cổ Ace, cầm thanh đao trên tay quay ra sau nhìn Sabo với vẻ mặt dữ tợn.

Ace thấy tình hình không ổn chạy lên đánh Porchemy, để Sabo đi cứu Luffy, sau một hồi chật vật chiến đấu, Luffy nằm trên đất nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người Ace và Sabo cùng nhau chiến đấu với đại hán cao to.

Lúc này, ở bên ngoài phòng, một đứa nhóc khoảng mười ba tuổi đứng cùng với ba người trốn sau tảng đá, chỉ là nhìn qua có thể thấy được đứa nhóc là chủ còn ba người kia là thủ hạ thì đúng hơn.

Cậu nhóc đó chính là Trần Phong, chủ nhân cũ của núi rác hay vùng cực xám. Ba người phía sau hắn đứng nghiêm, mồ hôi sau lưng ướt đẫm, họ dĩ nhiên biết đứng ở đằng trước mình là người nào. Trong lòng bọn họ cười khổ, xem ra sắp có một cuộc đại chiến diễn ra giữa hai vị thủ lĩnh của vùng cực xám.

Sau khi vào vùng cực xám, Trần Phong đến đây nhìn một màn trước mắt có chút quen thuộc, vốn hắn định đi lên chiến đấu một lần nhưng vừa rồi bỗng nhớ ra vì sao mình thấy quen.

Hóa ra lúc này đang là thời điểm Luffy bị Porchemy bắt rồi Ace cùng với Sabo đến cứu, sau đó một loạt tình huống xảy ra đến khi ba anh em Luffy kết nghĩa, hắn có thể dựa vào sự hiểu biết trước tương lai này để kết nghĩa cùng ba người Luffy, hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao còn một tháng nữa thì thời hạn nhiệm vụ sẽ kết thúc, trong khoảng thời gian một tháng hắn nhất định phải kết bái với ba anh em Luffy.

Căn phòng trước mặt Trần Phong sắp sụp đổ, nó không chịu nổi những vết tích chiến đấu trên tường. Trong căn phòng gần như lúc nào cũng có thể đổ vỡ, đại hán Porchemy nhìn Ace cùng Sabo liên tục đánh lui mình, hắn gào lên giận dữ, cầm cây đao sắc bén chém mạnh về phía Ace mặc kệ đòn tấn công của hai người.

Ace thấy đại hán sắp chém lên người mình, trước một khắc thanh đao chạm vào da cậu, một đứa trẻ tầm mười ba tuổi xuất hiện, thân hình đứa trẻ có chút quen thuộc với cậu. Chỉ thấy một tiếng “Keng” vang lên, làm tỉnh táo lại cậu, đó là một thanh kiếm yêu dị chặn lại đòn chém của đại hán.

Cùng lúc cậu bé hiện lên trong tầm mắt mọi người trong phòng, ba âm thanh cùng vang lên: “Trần Phong!”

Trong ánh mắt của ba người Luffy không ngờ lại hiện lên sự mừng rỡ, biến mất mọi hoảng sợ trước đó.

Luffy nhìn Trần Phong, cậu biết chắc chắn anh Trần Phong sẽ đến cứu cậu, tất cả mọi lần nguy hiểm đều nhờ hắn giúp cậu mới an toàn. Ánh mắt của Ace và Sabo cũng không khác Luffy là mấy.

“Đã để mọi người chờ lâu!” Trần Phong mỉm cười nói, lúc này nhìn hắn thật anh tuấn.

Đại hán Porchemy chém không vào Ace, hắn lùi lại vài bước nhíu mày nhìn Trần Phong, tỏ vẻ đề phòng, âm trầm nói: “Thằng oắt con! Mày là ai?”.

Ba tên thủ hạ bị Ace và Sabo đánh, bọn chúng đang chật vật đứng không vững, khi thấy Trần Phong xuất hiện liền nghi ngờ, chỉ là giờ bọn chúng đã biết đây là ai rồi. Nhìn Trần Phong, ba người thủ hạ Porchemy run sợ ngã xuống đất nói với thủ lĩnh mình: “Nó... nó là....”

“Ta là Trần Phong! Thủ lĩnh cũ của vùng cực xám!”

Bạn đang đọc One Piece Chi Tối Cường Hải Tặc sáng tác bởi CổThánhDịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThánhDịch
Thời gian
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.