Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Viện

Phiên bản Dịch · 2455 chữ

Thẩm Đường Cửu rửa sạch sẽ bô tiểu, không có mùi vị mới để lại dưới đáy giường, sau đó đi rửa tay.

Trải qua phương pháp chữa bệnh mới của Thẩm Đường Cửu, Đàm Minh Triết quả nhiên có chuyển biến tốt.

Đến lúc buổi tối Đàm Minh Triết cơ bản đã không ho khan, tình cờ mới thấp giọng khụ khụ hai lần, so với một ngày trước tốt hơn nhiều lắm.

Như vậy, buổi tối lúc ngủ cậu có thể ngủ an giấc.

Thẩm Đường Cửu ở cùng với Đàm Minh Triết một buổi tối, vẫn là giống như trước đút cho Đàm Minh Triết.

Lúc này Đường Thu Diệp nấu canh gà, để La Hải đem lại đây.

Ngoại trừ phần của Đàm Minh Triết, Thẩm Duệ được chia một bát, Âu Dương Văn được chia một bát, Thẩm Đường Cửu cũng có một bát.

Vốn là cũng có Lục Dương, bất quá Lục Dương tạm thời chưa được ăn cơm, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, cho nên phần kia liền cho Âu Dương Văn uống.

Ngoại trừ canh gà, còn có một phần cháo, xương sườn, thịt gà, khoai tây xào từ nhà trồng được, canh gà là gà từ trang viên của người bạn, nói chung Đường Thu Diệp phối hợp rất tốt, hương vị đầy đủ, cũng không đầy mỡ.

Thích hợp cho bệnh nhân, và người chăm sóc bệnh nhân ăn.

Đàm Minh Triết được phép ăn một khối xương sườn, hai miếng thịt gà, một phần cháo, một phần canh gà, mấy miếng khoai tây đậu đũa, cả ngày cậu nằm không động đậy, ăn như vậy cũng là no rồi.

Tuy rằng uống nước no nhiều hơn, bất quá cậu muốn để Thẩm Đường Cửu ăn nhiều một chút.

Thẩm Đường Cửu và Thẩm Duệ ngồi ở bàn nhỏ bên giường ăn như hùm như sói, Đàm Minh Triết nhìn cũng rất thỏa mãn.

Thẩm Duệ cùng hai người cha nói chuyện một hồi, sau đó liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Đàm Minh Triết bắt chuyện Thẩm Đường Cửu: “Đường Cửu, em cảm giác trên người mình dính mồ hôi rất khó chịu, anh giúp em lau người một chút được không?!

Thẩm Đường Cửu nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, biết đến cậu sẽ không vào lúc này nói chuyện yêu đương, dù sao chỉ là phòng ngừa, hắn không thể ở thời điểm Đàm Minh Triết bị thương cùng cậu làm động tác ân ái, cho nên gật đầu, biểu thị đồng ý.

Từ lúc được cứu lên từ dưới biển, Đàm Minh Triết còn chưa kịp xử lý nước biển dính trên người, liền trực tiếp tiến vào phòng giải phẫu, sau khi ra ngoài vẫn nằm ở trên giường, ngày hôm qua cậu còn có khuynh hướng cảm mạo, ho khan chảy nước mũi, tuy rằng không phát sốt, bất quá Thẩm Đường Cửu sợ cậu phát sốt gây nên nhiễm trùng vân vân, vẫn là đắp chăn kín cho cậu, khiến Đàm Minh Triết ra một thân mồ hôi, ngày hôm nay lại luôn uống nước, uống nước nhiều sẽ chảy mồ hôi. Mồ hôi chảy nhiều như vậy, trên người dính cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Đường Cửu sớm đã mua khăn mặt và chậu rửa mặt, hắn đi buồng tắm trước tiên đem khăn mặt và chậu rửa mặt dùng xà phòng thơm tẩy rửa một lần, sau đó mới xả nước ấm mang ra để trên bàn nhỏ bên giường.Thẩm Đường Cửu dùng ngón tay thon dài đem khăn mặt vắt sạch nước, Đàm Minh Triết đã tự mình vén chăn lên.

Thẩm Đường Cửu lại đắp kín chăn cho cậu, nghiêng đầu lườm cậu một cái: “Gấp làm gì, từ từ đi.”

Hắn trước tiên giúp Đàm Minh Triết lau mặt, lực đạo mềm nhẹ, khăn mặt mới từ trong nước nóng lấy ra cảm giác đặc biệt thoải mái, Đàm Minh Triết không khỏi nhắm hai mắt lại hưởng thụ.

Chờ thời điểm Thẩm Đường Cửu lần thứ hai đưa khăn mặt tới, cậu nở nụ cười:

“Anh rất có kinh nghiệm a.”

“Thói quen.” Năng lực tự lực cánh sinh của Thẩm Đường Cửu từ rất nhỏ đã được hình thành, có khả năng độc lập, chăm sóc người khác tự nhiên rất chu đáo.

Hắn đã từng chăm sóc qua không ít anh em, thủ pháp tự nhiên thuần thục.

Đương nhiên, có thể chiếu cố cẩn thận như thế, chỉ có một mình Đàm Minh Triết.

Thẩm Đường Cửu cầm khăn mặt lần lượt sát qua cổ, vai, xương quai xanh, cánh tay, hai tay, ngực bụng... của Đàm Minh Triết

Đàm Minh Triết vẫn luôn nở nụ cười nhìn Thẩm Đường Cửu bận việc.

Xung quanh vết thương bên eo cũng lau chùi, Thẩm Đường Cửu ôn nhu hỏi cậu: “Có đau hay không?”

“Không đau.”

Thẩm Đường Cửu lau chùi sạch sẽ cho cậu xong lại dùng chăn che lại, cơ bản sẽ không để cho Đàm Minh Triết bị lạnh.

Nước nguội lại đi buồng tắm đổi nước nóng, lại giúp Đàm Minh Triết lau lần hai.

Ngón chân, ngón tay cũng đều không buông tha.

Đương nhiên, chim lớn cũng không buông tha.

Lau chùi xong xuôi, Thẩm Đường Cửu giúp Đàm Minh Triết đổi áo ngủ mang từ nhà tới, đắp kín chăn cho cậu, thấy cậu vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, hiếm thấy trêu chọc một phen: “Vào lúc này em có phải là rất muốn hôn anh một cái?”

Đôi môi Đàm Minh Triết hơi động, ánh mắt chứa đầy lửa nóng: “Không sai, anh thực sự là càng ngày càng hiểu em rồi!”

Thẩm Đường Cửu miệng hơi cười, cúi người thỏa mãn nguyện vọng của Đàm Minh Triết.

Hôn xong, Đàm Minh Triết lại tiếp tục nhìn Thẩm Đường Cửu đi buồng tắm lấy nước, trong lòng không khỏi mong đợi vết thương mau lành lại.

Nhanh chóng tốt lên đi!Chỉ có tốt lên mới có thể tiến thêm một bước a!

Có thể xem không thể ăn, quá sốt ruột rồi!

Ngày mai.

Thẩm Đường Cửu gọi điện thoại cho cha, để cho ông tới đón Thẩm Duệ.

Sau khi thu thập thỏa đáng, Thẩm Duệ ngoan ngoãn hôn Đàm Minh Triết một cái, lại được Thẩm Đường Cửu ôm hôn một cái, đưa đến trong lòng ông nội.

Đây là lần thứ nhất Thẩm Chương Niên ôm bé.

Thẩm Duệ hơi có chút không dễ chịu, bất quá Thẩm Chương Niên ôm rất tiện tay, trước khi ông ra cửa liền liếc mắt một cái nhìn Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết khó giải thích được có mấy phần chột dạ.Không biết có phải bởi vì ngày hôm qua Thẩm Đường Cửu nói cho cậu biết, chuyện của hai người họ khả năng bị cha Thẩm đoán được hay không, bây giờ cậu không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của cha Thẩm.

Đương nhiên Thẩm Chương Niên đến tột cùng có đoán được hay không, Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết cũng không biết, sau khi cha Thẩm mang theo cháu trai nhỏ rời đi, Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu càng thêm tự do.

Thỉnh thoảng hôn miệng hoặc là nói lời ngọt ngào, vân vân, không cần kiêng kỵ sự tồn tại của đứa nhỏ.

Tuy rằng lúc trước cũng không kiêng kỵ, nhưng Tiểu Duệ vừa đi, Thẩm Đường Cửu càng thêm tự do.

Hai ngày sau, Đàm Minh Triết có thể ngồi dậy, Thẩm Đường Cửu liền đem cậu ôm đến xe lăn, đẩy cậu đi thăm Lục Dương.

Lục Dương đã chuyển đến phòng bệnh bình thường, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều, kết quả kiểm tra sau đó cũng rất hài lòng, Lục Dương không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Âu Dương Văn và Thẩm Đường Cửu giống nhau, luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, những ngày qua đều không trở lại nhà.

Nhìn thấy Đàm Minh Triết dửng dưng ngồi ghế lăn lại đây, Lục Dương kinh ngạc há to miệng: “Tại sao cậu lại trở lại bình thường?”

Đàm Minh Triết nhìn hắn phất tay, rất là đắc ý nói: “Lão tử tương đối may mắn thôi! Trời cao vẫn rất quan tâm tôi!”

Lục Dương thẳng thắng dựng thẳng ngón giữa.

Hắn không đeo kính, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn, ngồi ở trên giường bệnh đọc truyện tranh Âu Dương Văn mua cho hắn.

“Anh còn thích xem cái này sao?” Đàm Minh Triết bị Thẩm Đường Cửu đẩy tới bên giường, rướn cổ lên liếc mắt nhìn trang bìa, không nhịn được, “Con trai của tôi không thích xem món đồ này.”

“Cậu có xem hay không?” Lục Dương từ gối bên cạnh cầm mấy quyển truyện ra, ở trước mặt Đàm Minh Triết quơ quơ.

Đàm Minh Triết do dự chốc lát, đưa tay nhận lấy.

Cậu ở phòng bệnh cùng Thẩm Đường Cửu tuy rằng cũng rất tốt, nhưng thời điểm Thẩm Đường Cửu đi làm chính sự, cậu cũng rất nhàm chán, dùng món đồ này giết thời gian cũng rất tốt.

Nhưng mà cậu đưa tay ra nhận lấy, Lục Dương lại thu tay về, không đưa cho cậu: “Đồ vật dành cho trẻ con, chắc cậu không thích xem, hay là để tôi xem đi.”

Đàm Minh Triết: “...”

Không cho tôi tôi liền tự tay cướp!

Hai người này chung phòng bệnh đùa bỡn lẫn nhau một chút, Đàm Minh Triết đoạt được ba quyển truyện tranh, quay đầu nhét vào trong tay Thẩm Đường Cửu, giống như hưởng thụ chiến lợi phẩm, dặn dò: “Cầm chắc cho em a! Chờ một lúc trở lại có thể giết thời gian.”

Có Đàm Minh Triết nháo trò như thế, phòng bệnh yên tĩnh của Lục Dương nhiều hơn mấy phần nhân khí.

Lục Dương cầm lấy kính mắt đeo vào, quan sát Đàm Minh Triết một hồi: “Thương tổn chỗ nào rồi? Chảy máu nhiều không?””Nơi này.” Đàm Minh Triết chỉ vết thương trên eo, nói tiếp, “Lúc đí tôi hôn mê cũng không biết chảy máu nhiều không, anh hỏi Đường Cửu đi.”

Thẩm Đường Cửu gật đầu.

Lục Dương tiếp tục hỏi: “Đột nhiên trở lại bình thường sao, lúc đó là hoàn cảnh gì?”

“Ở trong biển.”

Lục Dương lại hỏi thêm mấy vấn đề, thu thập xong tư liệu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút: “Hôm nay khí trời tốt, cậu muốn đi ra ngoài tắm nắng không?”

“Anh có đi hay không?” Đàm Minh Triết nhìn Âu Dương Văn nói, “Anh đi tìm ghế lăn cho Lục Dương đi, đẩy anh ta đi ra ngoài một chút.”

Lục Dương hất chăn lêm, cầm áo khoác trên mắc áo bên cạnh mặc vào, nhìn Đàm Minh Triết nở nụ cười: “Tôi không cần ghế lăn.”

“... Đệt!” Đàm Minh Triết có chút không cân bằng, rõ ràng hai ngày trước còn ở bên trong phòng bệnh kín, vào lúc này dĩ nhiên lại nhảy nhót tưng bừng, khôi phục còn nhanh hơn cậu.

Bất quá điều này cũng không thể trách Lục Dương, bệnh tình của Lục Dương và cậu không giống nhau, chỉ cần loại bỏ hết thuốc trong cơ thể, hắn liền không có gì đáng ngại, Đàm Minh Triết bị thương tổn do súng đạn, cần phải dưỡng thương nhiều một chút.

Một nhóm bốn người đi thang máy xuống lầu, đi dạo hoa viên dưới dầu một chút.

Hoàn hảo ngày hôm nay gió không lớn, nếu không gió Bắc thổi một hơi, bọn họ nhất định bị đóng băng.

“Suy đoán của cậu không sai biệt lắm, chính là mất máu quá nhiều khiến cho thân thể tự phát phản ứng.” Lục Dương vẫn đang cùng Đàm Minh Triết thảo luận chuyện của Đàm Minh Triết.

“Thật giống như tôi đang nằm mơ.” Đàm Minh Triết cảm khái, bất quá... Cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Đường Cửu thay cậu chống đỡ gió, càng cảm thấy giấc mộng này rất đẹp.

Nếu như là một giấc mộng, vậy thì vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Thẩm Đường Cửu tựa hồ rõ ràng ý tứ hàm xúc trong ánh mắt cậu, cũng nở nụ cười với cậu, nụ cười như gió xuân ấm áp.

Âu Dương Văn nhìn thấy hai vị này tình tứ, không khỏi chua răng mà thở dài.

Ai, độc thân sống qua ngày thật không dễ dàng a.

Mùa xuân mau tới đi!

Mấy ngày sau.

Lục Dương xuất viện trước thời gian, Âu Dương Văn giải quyết xong thủ tục xuất viện, nghiêm túc nhìn Lục Dương nói: “Tôi giúp cậu thuê một nhà trọ, đây là chìa khóa, tôi cũng sắp xếp người bảo vệ cậu rồi, không tiếp xúc với tôi, an toàn của cậu càng có bảo đảm. Tôi sẽ để Ánh trăng đưa cậu tới, cậu muốn đi tạm biệt Đàm Minh Triết không?”

Lục Dương không có nhận chìa khóa, hắn ngồi ở bên giường, tịch mịch nở nụ cười: “Làm sao? Ghét bỏ tôi phiền toái trói buộc anh? Không muốn làm vệ sĩ cho tôi nữa.”

Âu Dương Văn liền vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải. Là tôi quá thất trách, cậu không trách tôi đã tốt lắm rồi, nhưng tôi thực sự quá vô tâm! Xin lỗi.”

Lục Dương bật cười: “Đây không phải lỗi của anh.”

Âu Dương Văn không lên tiếng.

Lục Dương thay đổi phép khích tướng: “Hay là nói anh không tự tin? Tôi rất tin tưởng anh mà.

Lục Dương nghĩ, Âu Dương Văn là người trọng tình nghĩa, cũng có trách nhiệm, biết sai có thể nhận cũng có thể thay đổi, sẽ không bởi vì y có thân thủ cao cường, là người đứng thứ hai tập đoàn Thẩm gia liền không coi ai ra gì, sẽ không bởi vì chia tay Vạn Dung, lại đối với chuyện cô bị bắt cóc khoanh tay đứng nhìn, cái gì cũng không quản, sẽ không bởi vì thất trách mà kiếm cớ này nọ, không nhận trách nhiệm.

Âu Dương Văn nghe Lục Dương cổ vũ, trong lòng không khỏi ấm áp, y nhận lấy chìa khóa, cúi người cầm thùng đựng quần áo của Lục Dương, một cái tay khác nắm vai Lục Dương: “Được, vì những lời này của cậu, tôi xác định sẽ che chở cậu cả đời! Đi, đi ăn, tôi mời khách!”

Hết chương 65.

Edit có lời muốn nói: Muốn đuổi bạn Lục đi đâu có dễ

Bạn đang đọc Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha của Thần Điện Tế Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.