Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giận Dữ

Phiên bản Dịch · 2458 chữ

Thẩm Đường Cửu ôm sát Đàm Minh Triết, tay đặt ở vết thương của cậu cũng vô cùng dùng sức.

Bị thương, còn ngâm ở trong nước biển, chắc chắn sẽ rất xót.Nhưng người này cư nhiên còn có tâm tư cùng hắn chán ngáb, thực sự là... Bị cậu đánh bại!

Đàm Minh Triết sau khi chán ngán xong liền ủ rũ, mệt mỏi hỏi: “Tại sao em lại biến đã trở lại? Lúc này cũng không uống rượu, cũng không thuốc và từ trường gì a.”

“Nhưng em laik bị thương. Trước đây đều không có bị thương.” Thẩm Đường Cửu tìm được điện thoại di động, nhìn gương mặt tái nhợt của Đàm Minh Triết, ánh mắt lộ ra thương tiếc.

Điều này cũng đúng.

Đàm Minh Triết chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở, nỗ lực gượng cười nói: “Em hiểu, có thể là bởi vì bị thương dẫn đến thân thể phản ứng tự chủ khiến em khôi phục.”

Thẩm Đường Cửu yên lặng chốc lát, lại nói, “Nói tiếng người.”

Đàm Minh Triết cười ha ha hai tiếng, rất nhanh lại hít vào một ngụm khí lạnh, nhe răng đau đớn nói: “Ý của em chính là, nhỏ như vậy mất máu quá nhiều sẽ ngỏm củ tỏi, cho nên thân thể tự động lớn lên, làm cho huyết dịch trôi về tỉ lệ bình thường.”

“Thì ra là như vậy.” Đàm Minh Triết nói như vậy, Thẩm Đường Cửu liền hiểu.

Bất quá vẫn là rất lo lắng, bọn họ bị vây ở giữa biển, lại là mùa đông, đừng nói Đàm Minh Triết, ngay cả hắn đều có chút không chịu nổi.

Hiện tại chỉ gửi hy vọng vào cứu viện đến nhanh hơn một chút.

Đại khái là do Thẩm Đường Cửu cầu khẩn phát huy tác dụng, du thuyền cứu viện nhanh chóng chạy đến.

La Hải dẫn theo một đám người điều khiển mười mấy chiếc du thuyền hướng bên này tìm tới.

Trên người Thẩm Đường Cửu cũng đeo thiết bị định vị, cho nên, La Hải rất nhanh tìm được bọn họ.

Thẩm Đường Cửu trước tiên đem Đàm Minh Triết dìu lên.

Eo Đàm Minh Triết bị trúng đạn làm cho chày da, dòng máu chảy có chút gấp gáp, giờ khắc này thần trí đều có chút mơ hồ, Thẩm Đường Cửu cũng lên du thuyền để cho người nhanh chóng lái về bến tàu, mau chóng đưa Đàm Minh Triết đến bệnh viện.

La Hải có chút buồn bực, lúc trước không phải là đứa nhỏ sao? Làm sao vào lúc này lại thành người lớn?

Nhưng hắn từ trước đến giờ kiệm lời ít nói, sau khi nghe đại ca ra lệnh không nói một lời, lái du thuyền nhanh chóng.

Thẩm Đường Cửu đã dùng thuốc sơ cứu cho Đàm Minh Triết, nghề này của bọn họ dãi nắng dầm mưa, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, cho nên cơ bản đều thành thói quen —— bên người mang theo thuốc trị thương.

Hắn đem vải băng vào vết thương trên eo của Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết bị đau không khỏi run rẩy run một cái, chui vào trong lồng ngực của hắn.

Thẩm Đường Cửu ôm cậu chặt một chút, trong miệng hiếm thấy ôn nhu mấy phần: “Kiên nhẫn một chút, phải băng lại vết thương này mới được.””Ừm. Không sao đâu, anh làm đi” Đàm Minh Triết dựa vào khuỷu tay hắn, hơi mở to mắt nhìn chằm chằm gò má Thẩm Đường Cửu.

Trời ạ, Thẩm Đường Cửu lo lắng cậu như vậy, thật sự rất có ý vị đàn ông.

Đàm Minh Triết một bên tương tư, một bên dùng ngữ khí siêu cấp đáng thương mở miệng: “Đường Cửu...”

“Đừng nói chuyện.” Thẩm Đường Cửu sợ cậu nói chuyện sẽ khiến máu chảy càng nhanh hơn, liền lớn tiếng ngăn lại lời nói của cậu.

“Đau...” Đàm Minh Triết yếu ớt nói.

Thẩm Đường Cửu nhíu mày, thời điểm hắn tự mình băng bó hoặc là băng bó cho cấp dưới, chưa từng có không xuống tay được như thế, nhưng Đàm Minh Triết người này, lại làm cho hắn chứng chờ không quyết!

“Anh hôn em một cái để em dời đi dời đi lực chú ý.” Đàm Minh Triết nói ra mục đích cuối cùng.

Thẩm Đường Cửu: “...”

Tuy rằng siêu cấp muốn đánh cái tên này, nhưng Thẩm Đường Cửu cuối cùng vẫn là cúi người, ở trên môi Đàm Minh Triết hôn một chút.

Vệ sĩ cứu viện nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi trợn mắt ngoác mồm.

Chỉ có La Hải không giống như bọn họ, tuy rằng hắn không thấy hình ảnh, nhưng cũng nghe được câu nói kia.

“Xong chưa ạ?!” Đàm Minh Triết bất mãn.

Thẩm Đường Cửu ôm chặt thân thể cậu, đắp cho cậu áo khoác từ trên người La Hải lột xuống: “Anh còn phải băng bó cho em, đừng quấy rối, máu lại không ngừng được!”

Đàm Minh Triết ngoan ngoãn câm miệng, mí mắt cậu hơi trùng xuống, lại nhắm mắt lại: “Được rồi, em muốn ngủ một chút.”

“Ừm.” Thẩm Đường Cửu không ngăn cản cậu, trên thực tế, lúc này cậu cũng nên hôn mê.

Cuối năm đưa người yêu tiến vào bệnh viện, chuyện như vậy, Thẩm Đường Cửu không muốn lại có thêm lần thứ hai.

Bởi vì Lục Dương cũng bị đưa đi bệnh viện, thêm vào Thẩm Đường Cửu lo lắng thương thế của Đàm Minh Triết, cho nên không quản Đàm Minh Triết có thể có khả năng đột nhiên nhỏ đi hay không, trực tiếp đem cậu đưa đến phòng cấp cứu.

Đương nhiên Thẩm Đường Cửu bọn họ đi bệnh viện đều là bệnh viện có hợp tác với tập đoàn Thẩm gia, bệnh viện bình thường không thể dễ dàng giải thích thương tổn do súng gây ra, bọn họ không gọi cảnh sát tới mới là lạ.

Bệnh viện này là nơi tốt nhất, có phía trên nâng đỡ, cho nên sẽ không hỏi nhiều, người đến liền trực tiếp tiến vào phòng giải phẫu chỉ cần cứu được người là được.

Mới vừa đưa người vào trong phòng cấp cứu, điện thoại di động của Thẩm Đường Cửu đột nhiên vang lên.

Là Thẩm Duệ.

“Cha, cha chừng nào thì trở về vậy?” Thằng bé luôn cảm thấy cha đưa bé đến nhà ông bà nội xong liền vội vàng rời đi nhất định là xảy ra chuyện gì đó. Nhưng bé lại không thể trực tiếp hỏi, sợ sẽ phá hỏng chuyện của cha.”Hai ngày nay cha rất bận không thể trở lại, con ngoan ngoãn chơi ở nhà ông bà nội. Chờ lần sau, cha bồi thường con, được không?”

“...” Thẩm Duệ trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi, “Có phải là... Ba ba xảy ra chuyện gì không ạ?”

Thẩm Đường Cửu hơi sững sờ, không nghĩ tới thằng bé lại nhạy cảm như vậy, hắn nhanh chóng trả lời: “Không có, đừng nghĩ bậy.”

“... Con biết rồi.” Thẩm Duệ cúp điện thoại di động, cúi đầu xuống, nước mắt liền rơi.

Nhất định là ba ba đã xảy ra chuyện gì đó...

Đường Thu Diệp đi lại đây gõ cửa phòng vệ sinh: “Duệ Duệ bảo bối! Có phải là bụng cháu không thoải mái không? Tại sao lâu như thế không đi ra?”

Thẩm Duệ nhanh chóng lau nước mắt, nói: “Bà nội, cháu không sao, cháu chơi game trên điện thoại di động, không cẩn thận chơi quên thời gian.”

“Thằng nhỏ ngốc, muốn chơi game ở trên giường, trên ghế salông chơi thoải mái hơn a, chạy phòng vệ sinh ngửi mùi thối à?!” Đường Thu Diệp một bên cười một bên lẩm bẩm đi ra.

Thẩm Duệ suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lục Dương, Lục Dương không có nhận. Bé liền gọi cho Âu Dương Văn, vẫn là không có người tiếp.

Bé lại gọi điện thoại cho ba ba, vang lên một hồi mới được kết nối.

“Ba ba!” Thẩm Duệ cấp thiết kêu lên, bên kia lại truyền đến âm thanh Thẩm Đường Cửu, “Là cha.”

“Cha...” Ngữ khí Thẩm Duệ kiên định, “Con muốn nói chuyện với ba ba. Cha đi cùng với ba ba đúng hay không?”

“Đúng.” Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ thở dài, “Ba ba con bị thương, bất quá không có gì đáng ngại, hiện tại ba ba đang ngủ.”

“...” Thẩm Duệ trầm mặc một hồi, “Con biết rồi. Tại bệnh viện nào? Con muốn đến xem ba ba.”

“Con tốt nhất đừng có chạy lung tung. Ngày mai cha trở lại đón con.” Thẩm Đường Cửu động viên nói.

Thẩm Duệ không cao hứng: “Con chỉ muốn gặp ba ba ngay bây giờ.”

“Được. Con đưa điện thoại cho bà nội, cha sẽ nói chuyện với bà.”

“Ừm.”

Thẩm Duệ nhảy xuống bồn vệ sinh, rửa tay xong, liền chạy tới phòng khách đi tìm bà nội.

“Bà nội, cha muốn nói chuyện với bà.”

“Cha cháu sao?” Đường Thu Diệp ôm bé qua, để cho bé dựa vào đầu gối của mình, sau đó tiếp nhận điện thoại di động, “Con trai? Chuyện gì vậy?”

“Con có một người bạn bị thương, tại bệnh viện trung tâm thành phố, Tiểu Duệ sợ con bị thương, không chịu ở nhà, nhất định phải tới tìm con. Mẹ để Tiểu Lưu đưa hai người tới bệnh viện.

“Được, mẹ biết rồi.” Đường Thu Diệp quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Duệ, thấy hai má bé có chút đỏ, bên trong con ngươi quả nhiên có nước mắt trong lòng bà không khỏi mềm nhũn, ai đứa nhỏ này chính là dính cha a, tuy rằng ở chung không bao lâu, nhưng tình cảm thật thâm hậu!Thẩm Đường Cửu đứng ở cửa bệnh viện chờ bọn họ, tuy rằng hắn muốn chờ ở phòng bệnh, một khắc cũng không muốn rời khỏi Đàm Minh Triết, nhưng lại lo lắng con trai và mẹ mình, không thể làm gì khác hơn là để La Hải cùng hơn mười người khác trông coi bên ngoài phòng bệnh, lúc này mới vô cùng lo lắng đi xuống lầu đón Thẩm Duệ.

Thẩm Đường Cửu kỳ thực có chút chật vật, bởi vì dính nước biển, quần áo trên người bị thấm ướt, hắn còn chưa kịp đổi, hơn nữa trên người còn dính vết máu, vào lúc này bị gió đông Bắc thổi một hơi, khiến hắn cảm giác hơi lạnh.

Thẩm Duệ và Đường Thu Diệp thấy bộ dáng này của hắn đều không khỏi kinh hãi, sau khi xuống xe liền đi lại đây, trước tiên kiểm tra hắn một lần, phát hiện hắn không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Duệ ôm chân của Thẩm Đường Cửu, ánh mắt lộ ra lo lắng, Thẩm Đường Cửu ôm lấy bé, vào lúc này cũng không đoái hoài tới nước trên người mình có thể làm lạnh bé hay không.

“Mẹ, con thật sự không có chuyện gì, chỉ là đi hỗ trợ thôi ạ, tết dương lịch năm nay không có cách trải qua cùng cha mẹ.” Thẩm Đường Cửu nói.

Đường Thu Diệp vỗ cánh tay của hắn: “Được, con cũng mau về nhà thay quần áo khác đi, cẩn thận bị cảm. Bệnh nhân còn cần con chăm sóc đúng không? Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, mẹ xem Tiểu Duệ không nỡ xa con, vậy thì con mang theo thằng bé đi, bất quá cẩn thận một chút, bên trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, đeo khẩu trang vào cho nó. Mẹ đi về trước.”

“Được, con sẽ chăm sóc Tiểu Duệ thật tốt. Mẹ cũng cẩn thận một chút.” Thẩm Đường Cửu nhìn bà lên xe, dặn dò tiểu Lưu, “Chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi, anh Thẩm!” Tiểu Lưu đã làm vệ sĩ cho ba mẹ Thẩm Đường Cửu mấy năm, sức lực cùng lanh lợi cũng không tệ, thân thủ cũng rất tốt, cho nên Thẩm Đường Cửu không quá lo lắng cho mẹ mình.

Đường Thu Diệp vừa đi, Thẩm Duệ liền giục Thẩm Đường Cửu mau dẫn bé đi gặp Đàm Minh Triết: “Ba ba con đâu?”

“Ba ba con không có chuyện gì. Đừng khóc.” Thẩm Đường Cửu lau nước mắt cho bé, ôm bé vào thang máy, đi tới phòng bệnh của Đàm Minh Triết.

Thẩm Đường Cửu vừa ra khỏi thang máy liền đem Thẩm Duệ thả xuống, bé vừa nhìn có thật nhiều người đứng ở trước cửa phòng bệnh, liền biết ba ba đang nằm bên trong đó, Thẩm Đường Cửu kéo tay bé đi lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng bệnh.

Cũng may Thẩm Đường Cửu sơ cứu thỏa đáng, thủ pháp của bác sĩ cũng vô cùng lành nghề, dù sao thường thường tiếp nhận bệnh nhân bị thương như vậy cho nên bọn họ rất có kinh nghiệm. Huống chi, Thẩm Đường Cửu còn mời bác sĩ cao cấp.

Đàm Minh Triết vào lúc này sắc mặt tốt hơn một chút, chỉ là còn không có tỉnh.

Thẩm Duệ vén chăn lên, nhìn thấy vết thương của Đàm Minh Triết đều được xử lý tốt, người cũng không có chuyện gì, bé mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá, đây là lần thứ nhất thằng bé tức giận với Thẩm Đường Cửu.

Thời điểm Thẩm Đường Cửu đưa cho bé một cái khẩu trang, đứa nhỏ trầm mặc tiếp nhận, tự mình đeo lấy, cũng không nói, an vị ở trên ghế bên cạnh giường bệnh của Đàm Minh Triết, nhìn chằm chằm Đàm Minh Triết.

Kỳ thực Thẩm Duệ cũng có một bụng lời muốn nói, ví dụ như ba ba làm sao đột nhiên trở nên lớn? Đến cùng làm sao lại bị thương? Tại sao điện thoại di động chú Lục và chú Âu Dương đều gọi không được?

Nhưng bé vẫn không muốn mở miệng, chỉ ngồi bất động ở đó giống như pho tượng nhỏ.

Thẩm Đường Cửu hỏi bé bữa trưa muốn ăn cái gì, cũng không nhận được câu trả lời.

Sau đó Thẩm Đường Cửu đột nhiên tỉnh ngộ, thằng nhỏ là đang giận hắn?

Bởi vì hắn che giấu? Hay là bởi vì hắn không chăm sóc tốt Đàm Minh Triết? Khiến Đàm Minh Triết bị thương!

Hết chương 60.

Edit có lời muốn nói: Duệ Duệ bảo bối sinh khí rồi, làm sao bây giờ đây?

Bạn đang đọc Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha của Thần Điện Tế Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.