Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 3978 chữ

Chương 20: Lần đầu giao hẹn

Bài viết là do anh xoá?

Cảm giác cảm động không có lý do chậm rãi dâng lên trong lòng.

Không nghĩ tới anh thật đúng là đại thần, giống như những đại thần mà cô thường thấy trong những quyển tiểu thuyết trên mạng, hacker máy tính giám sát những người ăn nói lỗ mãng, nếu như anh làm IT, vậy nhất định học được kỹ thuật máy tính rất tốt rất giỏi, trong nháy mắt Tiểu Hoãn xuất thân từ môn khoa học xã hội cảm thấy thật sự kính nể anh. Ở trong lòng kích động nửa ngày, bình tĩnh một chút, lúc này Tiểu Hoãn mới sùng bái nói: “Thì ra anh còn có thể làm hacker máy tính.”

Người đàn ông nào đó trả lời rất nhanh: “Anh không phải hacker, hacker máy tính là cấp bậc của cao thủ IT mới có thể làm được.”

. . . . . . .

Tiểu Hoãn sửng sốt một chút, anh không phải hacker, vậy tại sao bài viết đột nhiên lại bị xoá.

Người đàn ông nào đó lạnh nhạt nói: “Anh gọi cho trung tâm chăm sóc khách hàng Đảo Đào Hoa, để cho bọn họ xoá bài viết.”

Coi như là như vậy, cũng không nhanh đến như vậy đi, trước sau mới có năm phút đồng hồ! Hơn nữa đây chỉ là bài viết bát quái, mà thương nhân đại thần và cô. . . . . được rồi, mặc dù chủ yếu là bởi vì đại thần >0 Nhiều lượt xem như vậy, làm sao hệ thống lại chịu xoá bỏ.

Đột nhiên cô nghĩ đến một loại khả năng, không phải là anh quen biết người có chức vụ cao trong trò chơi đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, thử dò xét người đàn ông nào đó một chút: “Anh biết nhân viên làm việc trong Đảo Đào Hoa sao?”

“Không biết.”

“Vậy làm sao bài viết lại bị xoá nhanh như vậy?” Hiệu suất của trung tâm chăm sóc khách hàng cũng không có cao như vậy đi, không phải là cô thích tưởng tượng bậy bạ, tuyệt đối không phải.

“Bởi vì.” Người đàn ông nào đó dừng một chút, nói tiếp, “Anh nói với trung tâm chăm sóc khách hàng một câu, nếu như trong hai phút bài viết này chưa được xoá bỏ khỏi diễn đàn, anh liền rời đi trò chơi.”

Bàn tay Tiểu Hoãn đặt trên bàn phím dừng lại, cô không nghĩ tới, sẽ là như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ thêm một chút cũng cảm thấy hợp lý. Nếu như là người chơi khác, trung tâm chăm sóc khách hàng có lẽ sẽ không để ý tới họ, nhưng anh là ai? Thương nhân đại thần đó! Ở trong trò chơi tốn nhiều tiền như vậy, người nào sẽ bỏ qua người chơi mang đến cho họ bó lớn bó nhỏ tiền mặt đây? Mặc dù không phải là hacker máy tính giống như trong tiểu thuyết hay là IP đại thần hành động, nhưng cái này phù hợp với tính cách của anh hơn. Cũng mạnh mẽ hơn.

Trên thế giới này, có một loại người, cho dù người đó có mạnh mẽ đến nỗi làm người ta không tưởng tượng nổi, nhưng bạn vẫn cảm thấy anh rất thần kỳ, giống như vị Phi Thành Vật Nhiễu này!

Nhưng mà, đột nhiên cô lại có cảm giác nói không nên lời, từ khi biết anh làm cho người ta xoá bỏ bài viết, cô có chút vui mừng, nhưng phiền não và bất an càng chiếm cứ nhiều hơn, còn có một chút cảm giác khổ sở.

Bởi vì anh nói rời đi, trò chơi.

Đột nhiên nữ đồng biến thân trở thành bạch y nữ tử mềm mại: “Anh muốn rời khỏi. . . . .trò chơi?”

Người đàn ông nào đó: “Không có.”

“Vậy mới vừa rồi anh nói, không xoá bỏ bài viết liền rời đi trò chơi là gì.”

“Tạm thích ứng mà thôi.”

À, thì ra là như vậy, đại thần, anh thật là xảo trá mà. = =

“Vả lại.”

Hả? Vả lại?

Người đàn ông nào đó cười nhạt: “Vả lại mẹ của con trai anh vẫn còn ở trong trò chơi, làm sao anh có thể rời đi.”

À, nương tử của anh.

Chờ một chút, nương tử của anh không phải là cô sao?

Không sai, chính là cô, tại sao cô lại cảm thấy bạch y nam tử giống như đang nhìn cô cười, hơn nữa ẩn dấu đằng sau nụ cười ấy là ý nghĩ sâu xa?

Tiểu Hoãn phát hiện mặt mình lại co quắp.

Cô cũng biết, lúc anh cười như vậy, chính xác là có âm mưu có âm mưu.

Nhưng anh nói đến cái từ rời đi, làm cho cô đột nhiên ý thức được, tất cả mọi thứ đều là hư ảo trong trò chơi, coi như anh có tốt hơn nữa thì cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời đi nơi này, trở về cuộc sống thực tế của mình, ngày ngày trôi qua bình lặng.

Loại chuyện như vậy cũng thường xảy ra, lão công hoặc là lão bà, bởi vì công việc hay là học tập, không có cách nào trở lại trò chơi. Hoặc là cảm thấy đối với trò chơi này không còn hứng thú như lúc trước, vì vậy liên tục chiến đấu ở các chiến trường trò chơi khác.

Trước kia cô thường nghe Tiêu Bạch kể về chuyện lão bà trước của cậu ta, cô vô cùng không hiểu. Nếu hai người cùng nhau chơi đùa tốt như vậy, đổi trò chơi thì cùng nhau đổi là tốt rồi, cần gì phải đau lòng đi tìm một đoạn tình cảm tiếp theo? Tiêu Bạch la hét nói không giống nhau, trò chơi chính là thí nghiệm giống như hôn nhân. Ở trên thực tế thì cậu không thể nào gọi một người xa lạ là lão công lão bà, nhưng ở trong trò chơi thì khác, bởi vì tất cả đều hư ảo, cho nên hết thảy mọi chuyện đều biến thành chuyện đương nhiên.

Cô vẫn không hiểu cách nói của cậu ta, nhưng thời gian ở trong trò chơi ngày càng nhiều ngày càng tích luỹ, cô bắt đầu đón nhận quy tắc ngầm ở trong trò chơi.

Chỉ nhìn hiện tại, không hỏi quá khứ, không cần tương lai.

Nhưng tại sao, rõ ràng có thể làm bạn tốt trong cuộc sống, lại nhất định chặt đứt liên hệ lẫn nhau khi rời bỏ trò chơi? Chẳng lẽ chỉ vì lúc nhớ lại, có thể hí nửa cặp mắt, lấy tư thái hoài niệm mà nói: “Ta đã từng kết hôn với một lão công hoặc lão bà đối xử với ta vô cùng tốt ở trong trò chơi, nhưng cuộc sống thực tế của chúng ta lại không thể nào.” Vì như vậy sao? Chẳng lẽ chỉ vì muốn tìm bạn bè trải rộng khắp chân trời góc biển.

Tiêu Bạch nói, không phải ai cũng đều có suy nghĩ tình cảm phong phú giống như cậu, muốn tìm bạn tốt khắp thiên hạ, coi như là hoài niệm, cũng chỉ là thỉnh thoảng thỉnh thoảng, không ai sẽ liều mạng nhớ tới người nào.

Rất kỳ quái, cái tên heo Tiểu Bạch cũng có thể nói ra lời nói triết lý như vậy.

Kỳ quái hơn chính là, cô lại nghĩ tới những thứ này, bởi vì cô hi vọng nếu như một ngày nào đó anh thật sự muốn rời khỏi trò chơi, có thể lưu lại cho cô một phương thức liên lạc với cuộc sống thực tế.

Bởi vì, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ đi tới thành phố của anh, cô có thể cho anh một chút đặc sản của thành phố mình, hoặc là anh tới thành phố của cô, cô còn có thể mời anh đi ăn lẩu tự chọn 30 tệ.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là anh không ngại >0 Mặc dù là xui xẻo cho nên kết hôn, đánh bậy đánh bạ trở thành một đôi trong trò chơi.

Nhưng chung sống thời gian dài sẽ xuất hiện cách mạng tình cảm.

Mặc kệ là nói như thế nào, đối với cô thì anh đã đạt tới trình độ vô cùng nào đó, mặc kệ bọn họ chỉ mới “kết hôn” được một thời gian ngắn, nhưng mà chung sống coi như hoà hợp, hơn nữa anh bắt đầu gọi cô là nương tử. . . . . Huống chi còn cho cô nhiều trang bị như vậy!

Bàn tay Lục Tiểu Hoãn đặt trên bàn phím, do dự một lát, cũng không biết là mình muốn giữ lại anh, hay là muốn biểu hiện mình là người giang hồ rộng lượng, cô đánh ra những lời này.

“Cái đó, em muốn nói. Nếu như ngày nào đó anh không còn hứng thú với trò chơi này, không muốn chơi nữa, thật ra thì em cũng có thể thông cảm.”

“Nho nhỏ, anh chưa nói muốn rời khỏi trò chơi.”

“Nếu như, em là nói nếu như.” Tiểu Hoãn nhấn mạnh, lại tiếp tục nói. “Nếu như. . . . .”

Thật ra thì cô muốn nói nếu như anh rời khỏi trò chơi, hai người bọn họ vẫn có thể xem nhau như là bạn tốt, không nên biến thành người xa lạ. Nhưng, lời như thế, có nên nói hay không? Thật ra thì Tiểu Hoãn vẫn không có cảm giác nắm chắc.

Kết quả của sự do dự, chính là câu nói biến thành: “Nếu như anh muốn rời khỏi trò chơi, phải nói cho em biết một tiếng, em sẽ tiễn anh.”

Người đàn ông nào đó không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng ở đầu bên kia máy tính, Tiểu Hoãn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

Nhìn xem mới vừa rồi cô nói với anh cái gì, anh muốn rời khỏi trò chơi, cô không rơi nước mắt giữ anh lại, ngược lại còn tiễn anh đi; người không biết còn nghĩ là cô tham tiền, suy nghĩ nếu anh không chơi nữa thì cô sẽ phân chia “gia sản” của anh.

“Nho nhỏ.” Đột nhiên người đàn ông nào đó gọi cô.

Lục Tiểu Hoãn vừa nhìn thấy anh mở miệng, lập tức chỉnh đốn tư thế ngồi, viết chữ thật nhanh: “Ở!”

Đại thần à, em rất sùng bái anh, mới vừa rồi em chỉ là nói bậy, anh ngàn vạn lần đừng vì vậy mà tức giận không để ý đến em.

Thật ra thì cô muốn nói là, không muốn anh rời khỏi trò chơi. . . . . . Ít nhất là đừng rời đi sớm như vậy. . . . . . *>_“Nho nhỏ, em nghĩ nhiều.”

. . . . . . . .

Cho nên anh nói, cô suy nghĩ nhiều.

“Em không có. . . . . .”

“Rời đi là chia tay, anh sẽ không dễ dàng chia tay.”

Sẽ không dễ dàng chia tay.

“Vậy chúng ta làm một giao hẹn, nếu như ngày nào đó ai muốn rời khỏi trò chơi, nhất định phải nói cho đối phương biết, không thể không từ mà biệt.”

Nói xong câu đó Lục Tiểu Hoãn liền hối hận, bởi vì câu nói này quá trẻ con.

Khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, yên lặng đến nỗi cô có thể nghe tiếng tim mình đang đập loạn.

Qua một lát, bạch y nam tử mới đi vòng quanh bạch y nữ tử, sau đó đối mặt với cô; đôi mắt phảng phắc ánh sáng.

Thật lâu sau mới trịnh trọng đánh một chữ: “Được.”

Đây là lần đầu tiên anh và cô trịnh trọng giao hẹn, cũng là giao hẹn ấm áp lại mang theo một chút đau lòng.

Cô gái này nói mặc kệ là như thế nào, không thể không từ mà biệt.

Ngón tay thon dài của anh từ từ mơn trớn bàn phím máy tính xách tay, cuối cùng dừng ở trên phím Enter.

Nhấn Enter, anh gửi đi một chữ kiên định: Được.

Chương 21 — Phiên ngoại: Tình cảm thân thiết giữa Tiêu Bạch và Tiểu Hoãn

Thời gian quay ngược trở về sáu năm trước.

Khi đó, Tiêu Bạch và Tiểu Hoãn vẫn còn là học sinh đại học.

Tháng chín hàng năm là ngày tân sinh viên báo danh một năm học mới, khắp nơi đều xuất hiện hình ảnh tuổi trẻ tràn đầy sức sống, nụ cười thuần khiết như một tờ giấy trắng; dĩ nhiên, trong những nụ cười này cũng có một phần của Lục Tiểu Hoãn.

Khoảng cách giữa nhà Tiểu Hoãn và L đại không tới bốn trăm mét, ngồi xe buýt cũng không cần chờ lâu, ngay cả ba phút còn không tới.

Nụ cười của cô cực kỳ rực rỡ, nhưng ánh mắt lại không giống với những học sinh đối với tương lai cực kỳ mong đợi, cô cao hứng, là bởi vì trường học gần nhà!

Thật tốt, nhà gần trường như vậy, sau này buổi sáng tan lớp có thể về nhà ngủ một giấc sau đó lại chạy về trường lên lớp.

Lục Tiểu Hoãn luôn cảm thấy mặc dù ngôn ngữ trong cuộc sống của mẹ mình có chút mạnh mẽ, nhưng đặt tên cho cô thật đúng là không tệ.

Mẹ Lục thường nói: “Con gái à, ban đầu cha con chọn cho con quá nhiều tên, cái gì mà Lục Mỹ Nhân, Lục Đế, Lục Phi. . . . . .”

Lục Phi. . . . . Mỗi khi nghe đến chỗ này, cô liền nghĩ thầm, nếu như thêm một chữ Qua ở phía trước, cô liền chuyển thành phí qua đường.

Vẻ mặt rất hài lòng của Tiểu Hoãn xuất hiện thêm ba vạch đen, cuối cùng mẹ Lục mới tổng kết lại: “Cho nên người mẹ xinh đẹp của con lên án mạnh mẽ cha con thật không có văn hoá, cuối cùng chọn cho con cái tên này: Lục Tiểu Hoãn.”

Người ta luôn nói người tên Hoãn là người lịch sự tao nhã, nhìn một chút cô bây giờ xem, nhàn nhã chậm rãi đi xuyên qua một đoàn sư huynh sư tỷ xã đoàn tuyển mộ tân sinh viên.

Ngày đầu tiên tân sinh viên mới tới trường báo danh, xã đoàn sẽ đưa mấy đại biểu cố định ở từng khu vực, sau đó bày ra mấy tờ rơi, trên bàn dán mấy tờ áp phích, mỗi một tờ đều viết “Xã đoàn tuyển xã viên!”, điều này làm cho cô nhớ lại những ngày tư vấn trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Lúc trước, trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học diễn ra đều phải đến trường đăng ký chọn nguyện vọng, chính là mẹ cô tự mình đi đến.

Nghe nói người mà L đại cử đi giới thiệu nguyện vọng đều là trai đẹp, muốn thân cao có thân cao, muốn bộ dáng có bộ dáng. Sau khi mẹ tới L đại, chuyện thứ nhất không phải là chạy đi hỏi thầy giáo con gái mình có hy vọng đậu vào L đại hay không, mà là trực tiếp níu cánh tay nhỏ nhắn của một anh đẹp trai, kích động nói: “Thật là tài nguyên phong phú, tài nguyên phong phú!”

Thật là đúng dịp, người năm đó bị mẹ Lục níu lại, lấy ánh mắt thăm dò ra “tài nguyên”, chính là Tiêu Bạch vừa mới lên năm hai đại học.

Nguyên nhân Tiêu Bạch thi vào L đại còn đơn giản hơn Tiểu Hoãn. Là bởi vì cha của cha Tiêu, ông nội Tiêu nói : “Suy nghĩ của những cô gái thông minh ở L đại thường thích người như con. . . . . .”

Tiêu Bạch vừa nghe như vậy, không nói hai người, ngay cả tư vấn đều không cần tư vấn, tất cả nguyện vọng thi tốt nghiệp trung học đều điền vào trường đại học L đại; nhưng cậu lại bỏ quên câu nói phía sau của ông nội Tiêu. “Bởi vì đầu óc con đơn giản.”

Sau khi thi đậu L đại, cũng từng quen qua bạn gái, đáng tiếc thời gian đều không dài, lúc trước tay, bạn gái trước còn nói với cậu: “Thật ra thì em thích nam sinh thông minh một chút, chúng ta chia tay đi.” Không sai, cậu bị bỏ rơi như vậy.

Cậu vẫn trải qua đoạn tình cảm đầy vết thương cũng vô cùng mệt mỏi, cho đến khi gặp mẹ Tiểu Hoãn, từ đó quen biết Tiểu Hoãn, cậu mới biết nguyên nhân mình bị bỏ rơi.

Hai người ngồi trên sân bóng rổ, không có sao không có trăng nhưng vẫn nhìn trời, Tiêu Bạch đã nói: “Tiểu Hoãn, cậu nói xem, tại sao tớ bỏ ra tình cảm sâu đậm như vậy, cũng không có ai hiểu lòng tớ hô?”

Tiêu Bạch quen biết Tiểu Hoãn không lâu, cậu còn kiên trì đi trên con đường nam thanh niên văn nghệ ở trước mặt Tiểu Hoãn. Nếu hỏi cậu có chút ý tứ gì với tiểu sư muội này hay không, đó là có, ai bảo cậu là người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết đây. Đáng tiếc là Tiểu Hoãn không thích bộ dáng này của cậu, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu từ đầu đến chân, ngay sau đó là bộ mặt tiếc hận lắc đầu.

Vừa nhìn thấy cô như vậy, Tiêu Bạch liền nóng nảy: “Tiểu Hoãn, nếu như anh có chỗ nào không tốt, em nhất định phải nói với anh hô!”

Tiểu Hoãn vẫn còn lắc đầu. Thật ra thì con người Tiêu Bạch không tệ, thẳng tính, là người nghĩa hiệp. Cô biết điều này từ lúc mới tới trường, bởi vì từ lần anh gặp mặt mẹ cô, quyết định phát huy phẩm đức tài nguyên của mình, trợ giúp cô làm thủ tục nhập học.

Nhưng nữ sinh thích dạng nam sinh gì? Trừ thẳng thắng độ lượng chính trực, còn phải nhìn đẹp mắt.

Cũng không phải là dáng dấp của Tiêu Bạch không tốt, ngược lại, cậu còn nhìn rất được mắt. Hé ra gương mặt non nớt phấn đào, mặc dù trẻ tuổi một chút, cũng có thể được tỷ tỷ lớn tuổi hoan nghênh. Mấu chốt là, tiếng nói của cậu. . . . .

Có cô gái nào có thể chịu được bạn trai mình ngày ngày la lớn ở hành lang lớp học: “Chờ ta hô! Chờ ta hô! Chúng ta đi đến rừng cây nhỏ hô!”

Rừng cây nhỏ là nơi tụ tập tình nhân nổi tiếng trong L đại, bên trong giấu giếm vô số đôi uyên ương. Có khoảng thời gian trường học nghiêm khắc điều tra bắt đôi uyên ương để kỷ luật, tình huống lúc đó so với lùng bắt kẻ tình nghi còn gay cấn hơn, mang sổ phạt chui vào rừng cây, mặc kệ đó là nam hay nữ, chỉ cần là hai người đơn độc ở chung một chỗ liền bị bắt, sau đó viết kiểm điểm, dán lên bảng thông báo.

Cậu ta còn dám ở trong tình huống khẩn trương thế này, la lớn gọi bạn gái cùng khoa cũng không tệ lắm của mình đi đến rừng cây nhỏ. Không phải là khác người thì là cái gì?

Ai muốn cùng người đàn ông tính tình khác người nói chuyện yêu thương? Còn bị hắn hô tới hô lui.

Vì vậy Tiểu Hoãn căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo nói với cậu: “Tiêu sư huynh, anh nên từ bỏ tính cách của mình, như vậy mới không bị vứt bỏ nữa. Đầu tiên, anh phải thay đổi ngôn ngữ của mình, nói trắng ra là giọng nói của anh.”

“A? Tại sao?” Mặt Tiêu Bạch không hiểu.

“Bởi vì anh nói cổ văn(kiểu chữ từ thời Tần trở về trước), quá khác người.” Tiểu Hoãn vừa nói ra lời này, trái tim Tiêu Bạch liền đùng đùng bể đầy đất.

“Nhưng chỉ cần anh sửa lại, cũng không khác người.” Một câu nói này của Tiểu Hoãn, làm cho trái tim của cậu hồi phục như cũ.

“Tiêu sư huynh, anh xem.”

Nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Hoãn, cậu thấy thầy giáo trung niên khoa Sinh Vật có bộ râu ria rậm rạp, xốc xếch trong gió, bên cạnh còn có một đống nữ sinh vây quanh, hình ảnh làm cho người ta thật là ghen tỵ.

Oh oh oh oh? Chẳng lẽ cô gái thời đại bây giờ thích người đàn ông cuồng dã phóng khoáng một chút sao?

Tiêu Bạch im lặng hồi lâu, sau đó giống như ra quyết định, đột nhiên vỗ vai Tiểu Hoãn: “Vậy được!! Từ hôm nay ca ca bắt đầu trở về hình dạng chân thật của mình! Aha ha ha ha.”

Ba bạn học đi ngang qua sân bóng rổ, không ai không lấy ánh mắt mờ mịt nhìn bên này.

Tiểu Hoãn bất đắc dĩ, lấy tay vỗ nhẹ trán mình, vốn là cô muốn cậu ta thay đổi một chút, lúc này thì càng khác người hơn.

Lại qua một năm.

Một ngày nọ, Tiêu Bạch nói: “Tiểu Hoãn à, cậu nói xem, một năm nay ca ca ta đổi văn theo võ, chuyển sang phong cách Lí Quỳ(một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc), tại sao vẫn không có mỹ nữ nào yêu đương nhung nhớ ca ca đây?”

Nói xong lời này, Tiêu Bạch thuận tiện lấy tay cố ý làm rối loạn mái tóc như rơm rạ của mình.

Tiểu Hoãn bất đắc dĩ thả xuống bài thi trong tay, có cảm giác bất lực, nói với cậu: “Bởi vì không có cô gái nào thích người bốn ngày không gội đầu, người đàn ông chứa ổ ruồi trên đầu.”

“Tiểu Bạch, cậu xem.” Bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng tốt, cô cũng không khách khí gọi anh là sư huynh nữa.

Nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Hoãn, cậu thấy Thổ Mộc đội bóng rổ, mái tóc ngắn loè loè toả sáng sạch sẽ, bên cạnh còn có hai bạn học nữ đem nước và khăn lông cho hắn.

Oh oh oh oh? Chẳng lẽ muốn cậu phóng khoáng và mạnh mẽ lại cất giữ một chút nhẵn nhụi như vậy sao?

Tiêu Bạch hạ quyết tâm một lần nữa, chạy đến hiệu cắt tóc tốt nhất, yêu cầu họ làm ình thay đổi thành bộ dáng mới.

Lại qua một tháng sau.

Một ngày, Tiêu Bạch còn nói: “Tiểu Hoãn à, cậu nói xem, ca ca đã có mái tóc phong lưu tiêu sái phóng khoáng, tại sao vẫn không có mỹ nữ yêu thương tớ đây?”

Lúc này, tóc Tiêu Bạch đã dài quá lỗ tai, sau khi trải qua thời gian làm sạch tận gốc của dầu gội, hiệu quả thật là hoàn mỹ, gió thổi tới, thật là đẹp.

Tiểu Hoãn nhăn mặt cau mày: “Tiểu Bạch, cậu không giống phong lưu tiêu sái phóng khoáng. Cậu không nhìn thấy có rất nhiều người đàn ông nhìn cậu sao?”

Nếu như nhìn từ bên sườn mặt, còn tưởng là nữ, nếu như nhìn trước mặt, là thụ.

Vì vậy Tiêu Bạch im lặng, một lát sau mới nói: “Không nghĩ tới ngay cả đàn ông cũng bị ca ca ta mê hoặc, ta quả nhiên là quyến rũ ha ha ha ha ha!”

Tiểu Hoãn hoàn toàn 囧.

“Heo Tiểu Bạch!! Sau này đừng nói cậu quen biết tớ!”

“A? Đừng đi, Tiểu Hoãn, quan hệ của hai ta thân thiết như vậy, cậu đừng bỏ lại tớ mà đi. . . . . Chờ tớ một chút chờ tớ một chút.”

Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn của Tả Tiểu Hồ Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.