Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 6041 chữ

Chương 16 — Thật đúng là có duyên

“Con gái à, rời giường rời giường, nhanh đứng lên!” Sáng sớm thứ bảy mẹ Lục liền vào phòng Tiểu Hoãn, dùng sức gọi cô. Lục Tiểu Hoãn lấy gối đầu che đi lỗ tai của mình, cố gắng tự động che dấu tiếng gọi ầm ỉ của mẹ, bất đắc dĩ, mẹ Lục có tinh thần bám riết không tha, bắt đầu lấy tay rút ra bả vai của cô: “Con gái à, hôm nay có hẹn hò! Đừng ngủ!”

Hẹn hò? Lục Tiểu Hoãn mơ hồ từ từ đem ánh mắt mở ra một đường thẳng. Tại sao cô nhớ là mình đang bán đồ, hơn nữa người mua còn là một người giàu có, người giàu có còn nói không phải chỉ là năm nghìn kim bảo thôi sao? Lão Tử có tiền!

“Con gái, con gái, dậy dậy!”

Đúng rồi, thì ra là nằm mơ. Trên thực tế là tối hôm qua sau khi Vân Thuỷ Thiên mua đồ, cô lại thuận miệng hỏi quan hệ giữa hắn và anh ấy như thế nào, nhưng cô không phải nghĩ cái loại như Vân Thuỷ Thiên nghĩ, quan tâm giữa hai người bọn họ có phải quan hệ “cực kỳ bình thường” giữa đàn ông với nhau hay không. Cô chỉ sợ Phi Thành Vật Nhiễu đã từng bán thứ gì cho hắn, có lẽ là không thương lượng tốt giá cả, hai người không quá thoải mái mà thôi. Sau đó, cô liền nhìn hồng bao mà mình thu hoạch được, vẫn ở trong trạng thái nhiệt độ cao, gặp người nào cũng la thét bán hàng. Đưa đến nằm mơ cái dạng này.

Ngày hôm qua đại não cô bị kích động cả một đêm, cũng không ngủ đủ, mẹ lại còn tới gọi cô đi hẹn hò, thật là không muốn đi không muốn đi. Tiểu Hoãn lật người, đưa lưng về phía mẹ Lục. Dứt khoát giả chết!

Cô lập tức phát ra tiếng ngáy dB: “Khò ~ khò ~ khò ~”

“A! ~ đau.” Tiếng khò khè của Lục Tiểu Hoãn lập tức bị đau đớn cắt đứt, bởi vì người làm cho cô đau đớn chính là người mẹ yêu dấu của cô.

Mẹ Lục nhìn thấy con gái giả bộ ngủ để trốn tránh đi hẹn hò, thậm chí ngay cả tiếng ngáy giả mạo nguỵ trang như vậy mà cũng nhìn ra được, dưới cơn nóng giận, ngón tay mập mạp mà có lực “bóp nhẹ” lỗ tai của cô.

“Nhanh đứng lên ẹ, thay quần áo đẹp đi hẹn hò đi! Hôm nay người phải gặp chính là tinh anh trong giới y học, con bắt đầu phục hồ tinh thần ẹ.”

Thái Hoàng Thái Hậu đã ra lệnh, Lục Tiểu Hoãn nào dám kháng chỉ, coi như cô dám, cũng chỉ có lòng chứ không có can đảm.

Lăn mình ngồi dậy, tinh thần cô phấn chấn khác thường chào mẹ: “Dạ! Báo cáo mẹ, con lập tức đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thay quần áo.” Không đợi mẹ Lục kịp phản ứng, cô nhanh chóng chuẩn bị, đeo vào cái túi màu trắng bạc, mang dép lê đứng trước cửa nhà, vừa chào vừa nói: “Báo cáo mẹ lần nữa, con đi hẹn hò!” Dứt lời liền đẩy cửa, phanh! Người đi.

Mẹ Lục cầm cây lau nhà kéo kéo lê lê, đứng suy nghĩ một lúc lâu, trực tiếp lấy cây lau nhà đâm vào chân cha Lục: “Ông già, hôm nay con gái chúng ta có chút khác khác?”

Cha Lục vẫn nhập tâm nhìn tin tức CCTV sáng sớm như cũ, mắt cũng không chớp: “Bà già, bà nhìn lầm rồi.” Con gái mỗi ngày đều như vậy mà, ông không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Thật ra thì lời mẹ Lục nói là đúng, hôm nay Tiểu Hoãn có cái gì đó không đúng, nhưng cô không đúng không vì cái gì khác, mà là vì trò chơi.

Bây giờ đầu óc cô đều là mua bán và mua bán, trang bị và thương phẩm, còn có vô số lời quảng cáo cô từng xem trên TV.

Cái gì mà lễ năm mới năm này không thể không có lễ vật, không thể không có lễ vật không thể không có lễ vật, muốn có lễ vật hãy mua trang bị tốt. Nhưng mà hình như có chút dài dòng, không có ý tưởng mới.

Tại vì cô vẫn còn suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể bán được nhiều thứ hơn, cho nên hoàn toàn không có nghe được người đàn ông hẹn hò trước mắt nói những gì.

“Lục tiểu thư, Lục tiểu thư? Cô có nghe được lời tôi nói không?”

Hả? Tiểu Hoãn nháy mắt mấy cái, mình lại thất thần lúc đang hẹn hò, chẳng lẽ muốn bị âm thanh ma quỷ của mẹ xỏ lỗ tai sao?

Cô bận rộn xin lỗi người đàn ông lớn lên rất bình thường ở đối diện, nhìn người đàn ông tóc có chút thưa thớt, cười cười: “Thật ngại quá, anh mới nói cái gì?”

Người đàn ông tóc có chút thưa thớt không thể làm gì khác hơn là hỏi lại một lần nữa: “Bình thường Lục tiểu thư có hoạt động nghỉ ngơi nào không?”

“Chơi trò chơi.” Cô bật thốt lên.

“Trò chơi??” Người đàn ông ngồi đối diện kinh ngạc kêu lên, ngay sau đó nhìn trái phải hai bên, hạ thấp giọng nói với cô: “Trò chơi cũng không phải là đồ tốt, người phụ nữ thật thà ngoan ngoãn đàng hoàng đều không chơi trò chơi, nghe nói trong trò chơi còn có thể có quan hệ nam nữ lộn xộn.” Hắn dừng một chút, quan sát Lục Tiểu Hoãn, tiếp tục nói: “Lục tiểu thư đơn thuần như vậy, sẽ không học những theo những người không đứng đắn đi?”

Hôm nay Tiểu Hoãn mặc một cái áo công chúa màu trắng thuần khiết, tay áo bồng bềnh, phối hợp với quần dài màu xanh thẫm đang thịnh hành bấy giờ. Mặc dù cô chỉ có một mét sáu mươi lăm, nhưng cô gầy, mặc vào càng có vẻ thanh lệ hơn. Hơn nữa làn da cô vốn trắng, nếu như không nói lời nào yên lặng đứng một bên cũng có thể đưa tới nhiều ánh mắt quay đầu nhìn.

Nhưng mà cái người tới hẹn hò với cô này, nếu nói là tinh anh trong giới y học, vậy thì cô vô cùng vô cùng không hài lòng!!

Cái gì gọi là trò chơi không phải là đồ tốt? Cái gì gọi là con gái đàng hoàng không nên chơi trò chơi? Cái gì gọi là quan hệ nam nữ lộn xộn? Hắn vuốt cái Địa Trung Hải của mình, mấy cọng tóc đáng thương dán vào đầu của hắn, vẫn đang nói nhảm luyên thuyên không ngừng.

Con gái ghét nhất những khyết điểm lớn của con trai, trong đó có một cái chính là tự ình rất giỏi, còn có một cái chính là không tôn trọng phái nữ! Xem ra toàn bộ đều bị người đàn ông này chiếm hết.

“Lục tiểu thư, tôi đã nói với cô, bây giờ trong trò chơi đều là những nữ nhân không an phận thủ thường chơi bời! Con gái tốt thì không nên chơi trò chơi, ở nhà làm một chút cơm, quét dọn vệ sinh thật tốt! cô nói đúng không?” Hắn nói xong còn cười hắc hắc nịnh bợ, lộ ra hàm răng vàng vì khói thuốc lá của mình.

Huyệt thái dương thật là đau, ở đâu mà có nhiều vật phẩm khuyết tật như vậy, thế giới này có phải không có người đàn ông tốt hay không? Lần này người mà thím ba giới thiệu thật là làm cho cô phát điên, cô sợ mình sẽ nhịn không được mà bộc phát.

“Phanh———!” Không cần sợ không nhịn được, bởi vì Lục Tiểu Hoãn nghĩ mình sẽ không nhịn được bao lâu, cũng đã không tự chủ được đứng lên, một cái tay dùng sức vỗ trên bàn, bộc phát.

“Trò chơi thì sao? Chơi trò chơi cũng cần phải có hàm lượng nguyên tố trong quặng cần tình cảm cần bàn bạc cần thông minh!” Ít nhất bạch y chú rể nhà cô chính là ví dụ tốt nhất, Lục Tiểu Hoãn tức giận bất bình.

Chỗ hôm nay bọn họ hẹn hò là quán cà phê trong Starbucks không xa nhà cô, không biết có phải vì muốn giả bộ thân sĩ hay không, thím ba nói vị bác sĩ này kiên trì muốn gặp mặt ở quán cà phê, sau cùng, thím ba còn gián tiếp ám hiệu với mẹ Lục rằng người đàn ông này chiếu cố con gái đến cỡ nào, người này tỉ mỉ đến cỡ nào. Dụ dỗ ẹ Lục vui vẻ thật lâu, hận không thể đem con gái mình bán đi ngay tại chỗ. Về tới nhà còn có tinh thần nói với Tiểu Hoãn đủ mọi thứ, kêu cô phải biểu hiện một chút khí chất tao nhã ở quán cà phê.

Cùng người như thế này biểu hiện khí chất tao nhã sao? Tiểu Hoãn rất ác độc nghĩ thầm: khó trách hắn chưa già đã yếu, đầu hói ngu ngốc!

Mười giờ rưỡi cuối tuần ở Starbucks, khách hàng cũng không coi là nhiều, nhưng mà vẫn có. Vốn là phòng cà phê đã yên tĩnh, đột nhiên Tiểu Hoãn lại vỗ bàn một cái như vậy, toàn bộ khách hàng xung quanh đều nhìn sang. Người đàn ông hẹn hò có chút ngượng ngùng, hắn làm bộ ho khan hai cái, lấy vẻ mặt chống đỡ nhỏ giọng nói với Tiểu Hoãn: “Lục tiểu thư, cô nói nhỏ thôi, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, thật ngại.”

Lục Tiểu Hoãn vừa nghe, giọng nói càng đề cao thêm tám độ: “Nhỏ giọng?! Mới vừa rồi anh nói xấu phái nữ không an phận thủ thường sao không cảm thấy ngại hả?”

Cô vừa nói những lời này ra, những người khách đã quay đầu lập tức nhìn về bên này, hơn nữa nữ khách hàng càng thêm lấy ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông ngu ngốc đến hói đầu trước mắt cô.

Đầu năm nay, ánh mắt của con gái có thể giết người, người đàn ông không nhịn được trên trán rịn ra vài giọt mồ hôi, chỉ nghe thím ba nói dáng dấp Lục tiểu thư khi tức giận hơi hung dữ, như thế nào cũng không nghĩ tới vừa nói tới trò chơi cô liền trở mặt.

“Con gái chơi trò chơi cũng có thể thông minh lanh lợi linh hoạt lương thiện hiền hậu đáng yêu, những người đàn ông không chơi trò chơi cũng có thể giống như anh, bộ dáng hói đầu mặt đen mắt nhỏ mũi thấp răng vàng!!”

Cô nói ra một hơi, từng câu từng câu đều không có ý dừng lại, trừ người đàn ông ở đối diện bị cô phê bình chính xác làm cho sắc mặt chuyển từ đen thành trắng lại từ trắng trở nên đỏ, những người khách khác trong Starbucks đều bình thường, hơn nữa những nữ khách hàng đều không nhịn được âm thầm ở trong lòng kêu một tiếng giỏi với Tiểu Hoãn.

Tiểu Hoãn nghĩ thầm, hôm nay mặc kệ như thế nào cũng phải thay mặt trăng hành đạo, dạy cho người đàn ông đầu hói đầu nhỏ hẹp này một khoá học thật tốt, về phần mẹ, mới vừa rồi lúc bộc phát cô liền nghĩ tốt rồi, về nhà cô sẽ nói người đàn ông này nói cô không phải là phụ nữ đàng hoàng. Không cần nghĩ cũng biết, nói con gái của mẹ không phải là phụ nữ đàng hoàng, hậu quả trực tiếp chính là bị mẹ tức giận nói xấu sau lưng, nói không tốt còn có thể kéo thím ba đi tìm người ta giáo dục cho thông suốt.

“Cô. . . . . . .”

“Lục Tiểu Hoãn tiểu thư?”

Lục Tiểu Hoãn đang muốn tiếp tục giáo dục người đàn ông hói đầu trước mặt, đột nhiên nghe có người kêu tên của cô, những lời muốn bật thốt khỏi đầu lưỡi cô đánh vòng một cái, nuốt trở vào.

Cô xoay người, không nhịn được dùng sức trừng hai mắt, người gọi cô lại là. . . . .chính xác là. . . . .

Ở trong lòng cô trả lời đúng rồi nửa ngày, Tiểu Hoãn cô vẫn không thể nhớ người đàn ông mặc áo màu xám tro nhẹ nhàng, quần dài máu xám đậm là người nào, thật là 囧.

Người đàn ông nhẹ nhàng thoải mái cười cười: “Hôm nay Lục tiểu thư mặc quần dài, rất phù hợp với khí chất đơn thuần của cô.”

Bóng đèn sáng, đột nhiên đầu óc Tiểu Hoãn giống như bị cái gì gõ trúng, lập tức hiện lên người đàn ông ngũ quan cân đối trước mắt, ở một cảnh tượng khác, gặp mặt với cô.

“Anh là. . . . . . lần trước cùng. . . . .” Tiểu Hoãn vui mừng nói mấy chữ, đột nhiên lại ngậm miệng lại.

Bởi vì rốt cuộc cô cũng nhớ tới người mấy ngày trước mình thân cận, lúc này mới không có mấy ngày, mình lại đang uống cà phê với một người đàn ông đầu hói, hơn nữa còn bị hắn bắt gặp, chuyện trên đời đều đúng dịp như thế này sao?

Không sai, người đàn ông trước mắt này chính là người đàn ông hôm trước cô gặp trong tiệm cơm Hoài Dương: Phương Duẫn.

Cô nhìn thấy hắn đang nhẹ nhàng quan sát cô và người đàn ông đầu hói bên cạnh, cô có một loại dự cảm không tốt. Đó chính là, anh nhất định sẽ nghĩ là cô không thương trai đẹp mà yêu người đàn ông xấu xí!

Lúc cô nghĩ như vậy, Phương Duẫn vẫn rất lịch sự gật đầu với người đàn ông hói đầu, coi như là chào hỏi, mỉm cười, mắt trở lại trên người cô, chỉ dừng lại mấy giây liền dời đi.

“Lục tiểu thư, cuối tuần cùng bạn tốt ra ngoài buông lỏng tâm tình sao?”

Bạn tốt? Cùng với cái người đàn ông bác sĩ hói đầu tự đại không có mắt nói xấu con gái chơi trò chơi này sao? Bây giờ không thể nào như vậy, sau này càng không thể.

“Chúng tôi là tới thân cận, ha ha.” Những lời này không phải là cô nói, mà là cái người ở bên cạnh cô vẫn luôn đứng xem và rất muốn xen vào, muốn kêu gọi quần chúng đem tầm mắt trở về trên người bác sĩ hói đầu là hắn.

“Oh, vậy không làm phiền hai vị.” Phương Duẫn vẫn nho nhã lễ phép như cũ, hơi nghiêng người sẽ phải cáo từ.

Nếu như nói, có người hỏi Lục Tiểu Hoãn, giờ phút này, câu nói cô muốn nói nhất là cái gì? Vậy Lục Tiểu Hoãn nhất định không chút do dự nói ra một câu nói như thế này: “Một trăm lần à một trăm lần.” Nghĩa của cái từ này mọi người đều biết, xuất xứ cũng rất sáng tỏ, chỉ có những lúc cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này mới có thể biểu đạt hết sự tức giận của cô đối với tinh anh trong giới y học này. Hắn tới thân mật, hai người không thành công coi như xong, còn muốn phá hư chuyện tốt đẹp của cô với trai đẹp sao?

Mắt thấy Phương Duẫn sắp phải xoay người rời đi, cơn mưa hạnh nhân cô thật vất vả mới có thể gặp được cũng muốn hoá thành bọt biển; từ khi Lục Tiểu Hoãn sinh ra cho đến nay, thậm chí là sau này cũng chưa từng mạnh mẽ như vậy.

Cô duỗi tay, ngăn cản Phương Duẫn, Phương Duẫn vẫn mỉm cười lễ phép như cũ, bác sĩ đầu hói há to mồm, vẻ mặt mờ mịt.

Cô trấn định cười cười với Phương Duẫn, nói: “Phương tiên sinh, thật đúng là có duyên. Không bằng bây giờ chúng ta lại tiếp tục việc lần trước chưa có hoàn thành được không?”

Phương Duẫn chỉ cười một cái, ngay sau đó rất khẳng khái đáp: “Được.”

Chóng mặt chóng mặt cô sắp chóng mặt, Lục Tiểu Hoãn cô không nên xúc động như vậy, làm ra chuyện như vậy.

Cô nhìn hoá đơn tiệm cơm vừa rồi ăn với Phương Duẫn, anh tiện tay rút thăm trúng thưởng liền nhận được 50 tệ.

Anh nói: Xem ra hôm nay gặp được quý nhân, cho nên có thể rút được phần thưởng, nếu là hai người cùng nhau ăn cơm, vậy 50 tệ này chúng ta mỗi người đều có một nửa.

Lúc này cô nên nói như thế nào? Cho nên cô rất giả bộ dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chia tiền đi.”

Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ nói, chỉ có hai mươi mấy tệ, quên đi. Nhưng mà hôm nay cô lại thảo luận vấn đề chia đôi 50 tệ với một người đẹp trai, 50 tệ tiền thưởng quá ít, nếu như chia đều cũng không có ý nghĩa thực tế, vì vậy Phương Duẫn đề nghị cuối tuần này mời cô ra ngoài ăn cơm, mà 50 tệ này, vừa đúng với tiền cơm. Cô lập tức gật đầu đồng ý.

Mặc dù lần này không có gặp thoáng qua trai đẹp, nhưng mà tại sao cô lại có cảm giác mình có cái gì đó không đúng đây?

Suy nghĩ lại, Tiểu Hoãn đột nhiên vỗ bắp đùi một cái, cô biết!!! Trạng thái mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn chính là tác phong của Phi Thành Vật Nhiễu!! = =||| lần này, cô thật là hết ý kiến với mình.

Chương 17 — Giang hồ hiểm ác

Ngày hôm sau chính là ngày chủ nhật, cũng chính là ngày mà Phi Thành Vật Nhiễu nói sẽ trở về: ngày mai.

Hôm nay, Tiểu Hoãn và mẹ Lục đi dạo phố, chạng vạng sáu giờ vừa về đến nhà liền mở máy vi tính lên trò chơi, hơn nữa cô còn đặc biệt mong đợi, thật ra thì cũng không phải là cái gì khác, chủ yếu là cô muốn chờ anh login, sau đó cô có thể cho anh xem thành tích tiêu thụ của mình.

Vì vậy, sau khi Tiểu Hoa Tiểu bá vương login liền chạy thẳng đến thành Hoa Vân, đem vật phẩm bày trên sạp bán, bắt đầu gào thét bán hàng.

Bởi vì ngày hôm trước Tiểu Hoãn và Phi Thành Vật Nhiễu cùng xuất hiện và rao hàng trong sân lớn thành Hoa Vân khiến cho người chơi xôn xao chấn động, cộng thêm việc hàng hoá người đàn ông đó giao cho cô bán toàn là những món hàng cực phẩm, cho nên một truyền mười mười truyền một trăm, trải qua thời gian hai ngày ngắn ngủi, cũng có rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến, hi vọng mình có thể mua được một vài đồ tốt. Hơn nữa vật phẩm mà tân thê tử của thương nhân đại thần bán toàn là cực phẩm mà giá cả lại vừa phải, người cũng sáng sủa đáng yêu, gào thét cũng không quá đáng. Cho nên sau khi cô đăng nhập, vừa vào trò chơi liền thấy một vài người chơi đi tới đi lui tại vị trí cô mở sạp bán trong thành Hoa Vân.

Vừa nhìn thấy Tiểu Hoa Tiểu bá vương xuất hiện, sáu bảy người chơi liền xông tới.

[Khu vực] Hoa Tiểu Ly: 0.0 oa, lão bà đại thần!

[Khu vực] ILKSHK333: Ngói muốn mua đồ ~ Ngói muốn mua đồ

~[Khu vực] Giang hồ đại đao: chào cô, cô có còn trang bị của hiệp sĩ tăng thêm điểm phòng ngự không? Tôi thiếu cái quần.

[Khu vực] Giang hồ đoản kiếm: . . . . . . . .thiếu quần. . . . .

[Khu vực] Hoa đào già yêu nở nang: Iuu, đại đao, ngươi không có quần mặc sao? Không phải là ca nói ngươi, trên người không thể không mặc quần, không thể loả phần dưới được.

[Khu vực] Bạch XIAO bạch: . . . . . .đao GG, sao không mặc quần?

[Khu vực] Giang hồ đại đao: = =

Những người mở đầu bằng hai chữ giang hồ này là người trong bang phái Giang hồ tung hoành ngang dọc, giống như bang phái Tiểu bá vương của cô và Tiêu Bạch vậy, trong tên cũng mang theo ba chữ Tiểu bá vương, trước tên của bọn họ đều có hai chữ Giang hồ. Nghe nói hội viên cũng không ít, nhưng toàn là người chơi bình tĩnh khiêm tốn, hơn nữa phần lớn là người chơi RMB. Cách hành xử của người trong bang phái Giang hồ tung hoành ngang dọc cũng không tệ lắm, Tiểu Hoãn có ấn tượng rất tốt đối với người trong Giang hồ tung hoành ngang dọc. Nhưng nguyên nhân làm cho cô ấn tượng nhiều hơn chính là: những người tới mua đồ vào ngày đầu tiên, mười người thì có sáu người là Giang hồ tung hoành ngang dọc, ra tay thoải mái, tuyệt không trả hàng! Đơn giản chính là người chơi trung thực!

Vừa nhìn thấy cái người tên là Giang hồ đại đao bị ngôn ngữ xấu xa của một đám người hiệp sĩ đùa giỡn, cô vội vàng ra tay giúp đỡ.

“Quần có, hơn nữa nếu bây giờ anh mua hàng, tôi có thể tặng cho anh mấy viên hồi hoàn đan — dược hoàn sống lại sau khi chết do thầy thuốc luyện thành.”

Hồi hoàn đan — dược hoàn sống lại sau khi chết cũng có thể mua được từ những thương nhân trong các thành thị, nhưng nếu do người chơi là thầy thuốc luyện thành thì có thể sống lại sau khi chết trong nháy mắt, hơn nữa còn có thể đề cao phòng ngự trong vòng năm phút, là vật phẩm đánh Boss chuẩn nhất. Người chơi luyện thầy thuốc rất ít, coi như là vì muốn các loại dược hoàn mà cố ý đi luyện cũng phải dựa vào các nghề nghiệp khác nhau tăng cấp thầy thuốc lên tới cấp 50 mới có thể luyện thành dược hoàn cực phẩm như thế này. Cho nên Tiểu Hoãn vừa nói ra những lời này liền thành công dời đi sự chú ý của mọi người.

[Khu vực] Giang hồ đại đao: ha ha, tốt, cô nói giá đi.

[Khu vực] Giang hồ đoản kiếm: cầu xin đại đao chuyển tặng dược hoàn sống lại sau khi chết.

[Khu vực] ILKSHK333: mua vật phẩm được tặng đan sao? Mua vật phẩm được tặng đan sao?

[Khu vực] Hoa Tiểu Ly: 0.0 oa, có đan nữa! Nước miếng, ác!

[Khu vực] Hoa đào già yêu nở nang: mua một tặng một sao? Có thể thông qua việc mua đan được tặng đan không?

[Khu vực] Tiểu Hoa Tiểu bá vương: một. Một tặng một không có, nhưng mua năm đan sống lại sau khi chết có thể được tặng một.

[Khu vực] Giang hồ đoản kiếm: mua năm tặng một? Tôi cũng muốn mua!

[Khu vực] Tiểu Hoa Tiểu bá vương: được ^_^ hoan nghênh đại gia đến mua, số lượng có hạn!

Tiểu Hoa Tiểu bá vương vừa đánh ra bốn chữ số lượng có hạn này, lập tức mấy người chơi trong khu vực liền rối rít biểu hiện mình muốn mua. Trước tiên cô giao dịch trang bị quần hiệp sĩ cho Giang hồ đại đao, lại giao dịch đồ trang sức với mấy người khác. Ngay cả Hoa đào già yêu nở nang cũng ra tay rộng rãi mua mấy thứ của cô. Tiểu Hoãn cũng giống như trước đó, bán xong rồi tặng cho những người mua mấy dược hoàn hồi hồn đan.

Mua bán chính là hai bên đều vui vẻ hài lòng, như vậy mới có giao dịch lần sau.

Lời này đương nhiên là Tiểu Hoãn học lẻn được từ tiết mục kinh tế tài chính trên kênh CCTV2, không nghĩ tới áp dụng vào thực tế lại tốt như vậy. Cô xem thử ví tiền mình cố gắng buôn bán, không khỏi cong miệng cười, nhìn về màn ảnh ngâm nga ca khúc. Đang ngâm khẽ, đột nhiên nhìn thấy trên màn ảnh có một người chơi nói chuyện, trong nháy mắt liền ngẩn người.

Một nữ người chơi tên là Phiêu Phiêu Tuyết, không biết đã tới bao lâu, đột nhiên nói: “Cái người Tiểu Hoa Tiểu bá vương, ta muốn mua đồ! Ngươi sẽ cho ta tiện nghi gì?”

Người muốn mua đồ tất nhiên sẽ lấy số tiền ít để mua đồ tốt, loại ý nghĩ này cũng không kỳ lạ, nhưng tại sao cô lại cảm thấy nữ người chơi này không có ý tốt đây?

Mặc dù như thế, Tiểu Hoãn vẫn đưa ra gương mặt tươi cười chào đón như cũ: “Mua nhiều sẽ có ưu đãi, yên tâm đi.”

Lúc này, một nữ người chơi khác lại nói: “Vậy là sao, dù sao cũng không phải là trang bị của chính ngươi, đều là gần người giàu có mà hưởng lợi, coi như là tuỳ tiện bán, cô cũng kiếm được lợi ích. Đúng không?”

Tiểu Hoãn cau mày. Những lời này nghe như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, cái gì gọi là gần người giàu có mà hưởng lợi? Cô đang muốn hỏi nữ người chơi này một chút xem ý đồ cô ta nói câu đó là gì, lại nhìn thấy người mới mua đồ của cô đứng dậy.

“Gần người giàu có? Băng Băng Tuyết cô nương đã từng gần người giàu có sao? Ca nghe giống như ngươi thật có kinh nghiệm.” Nói những lời này không phải là người nào khác mà chính là Hoa đào già yêu nở nang. Tiểu Hoãn sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cảm thấy cảm kích, người ta là đang giúp cô nói chuyện.

Nữ người chơi nói Tiểu Hoãn gần người giàu có nghe được những lời này liền mất hứng, lập tức gửi liên tiếp vẻ mặt bốc hoả: “Ngươi là ai, ngươi mới có kinh nghiệm!”

Hoa đào già yêu nở nang: “Ôi, ngay cả việc ca ca có kinh nghiệm mà ngươi cũng biết sao? Mau tới đây, để cho ca ca mài giũa một ít kinh nghiệm cho ngươi.”

Băng Băng Tuyết: “Ngươi là ai!! Ngươi có quan hệ như thế nào với Tiểu Hoa Tiểu bá vương???”

Hoa đào già yêu nở nang: “Không quan hệ, ta đi ngang qua.”

“Hoa đào già yêu nở nang, đại đào có bệnh! Hoa đào già yêu nở nang, đại đào bệnh thần kinh!” Giọng nói của nữ người chơi Phiêu Phiêu Tuyết lại xuất hiện.

Băng Băng Tuyết: “Không quan hệ tại sao lại phải giúp cô ta? Nam nhân chính là hèn hạ như vậy, thích cái loại nữ nhân ái mộ hư vinh!”

Phiêu Phiêu Tuyết: “9494, Tiểu Hoa Tiểu bá vương ái mộ hư vinh, người mua đồ của cô ta đều là hèn hạ!!. . . . . . .”

Hoa đào già yêu nở nang: “Ta cao! Hai bà già này có bệnh phải không?”

Hoa Tiểu Ly: “= = người ta vừa mới mua đồ của Tiểu Hoa, các ngươi đang biến thành vũ nhục người ta.”

Giang hồ đoản kiếm: “Đừng mắng người, mua đồ thì sao, không giải thích được.”

Người trong khu vực lập tức kêu la ồn ào.

Bây giờ Tiểu Hoãn cũng đã tĩnh táo hơn, một tay chống cằm nhìn về màn hình máy vi tính, nghiêm túc suy nghĩ. Từ khi cô vào trong trò chơi đến nay, mặc dù nói là ở chung một chỗ với heo Tiểu Bạch, cũng có một số người biết cô, nhưng heo Tiểu Bạch là ai? Bàn về công phu nói năng ngọt xớt lấy lòng người nghe thì không ai có thể địch nổi cậu, vả lại cô cũng không rêu rao trên thế giới, đều là tự mình đánh quái, hơn nữa còn đến khu vực Giản Vân sơn dân cư thưa thớt mà đánh quái, cũng không kết thù kết oán với ai.

Ở trong trò chơi từ xưa đến nay, kẻ thù không thể nào tránh khỏi hai loại: một là người phẩm hạnh có vấn đề, hai là bởi vì ân oán bang phái mà trở thành kẻ thù. Loại người sau không phải lấy suy nghĩ của mình mà thực hiện, là hành động quần thể. Về phần loại người phẩm hạnh có vấn đề, mặc kệ là hãm hại sau lưng hay là khiêu khích trước mặt người chơi khác, hoặc chẳng qua chỉ là tìm cách phát tiết chém giết lung tung người chơi vô tội, loại này cũng thường là những người phẩm hạnh có vấn đề. Cô tự nhận mình là một người tốt, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng sẽ không đi gây chuyện, lại càng không đi hãm hại người khác, ân oán bang phái thì càng không cần nói, cô mới vừa gia nhập Hoa Lệ sùng bái, những người ái mộ trong bang phái này đều là trung lập, theo như quy tắc, sẽ không có người nào đi gây gổ xung quanh. Vậy, rốt cuộc là vì cái gì, sao hai nữ người chơi này lại đánh giá cô ác liệt như vậy?

Đột nhiên đầu óc chuyển động! Chẳng lẽ, bởi vì cô gả cho Phi Thành Vật Nhiễu, lập tức từ chim sẻ biến thành phượng hoàng mà đem tới phiền toái này sao?

Tiểu Hoãn vẫn còn đang suy nghĩ, cái người tên là Băng Băng Tuyết đột nhiên chuyển đề tài, nhắm thẳng mũi nhọn về phía cô.

Băng Băng Tuyết: “Tiểu Hoa Tiểu bá vương, cái tên của ngươi thật là khó nghe, đoán chừng dáng dấp cũng khó nhìn đúng không?” Đây là công kích tới thân thể của người khác đó.

Cô rất thong thả trả lời lại: “Tạm được, người bình thường.”

Người gọi là Băng Băng Tuyết cũng không phải là loại người biết điều, lấy tốc độ nhanh trả lời lại: “Người bình thường? Đó chính là khó coi. Khó coi như vậy sao lại câu dẫn đại thần của Mộng Mộng tỷ chúng ta?”

Mộng Mộng? Là ai vậy? Tiểu Hoãn xác định cái tên này nghe giống như tên cô gái nào đó mà cô tuyệt đối không quen biết, về phần nói cô câu dẫn đại thần. . . . . — — ||| những người này thật đúng là có trí tưởng tượng phong phú.

Thật ra thì trong trò chơi và cuộc sống có rất nhiều chỗ có thể nối liền với nhau, ví dụ như cách suy nghĩ của một người, giọng nói của một người, thói quen của một người.

Tiểu Hoãn biết, ở trong trò chơi, gặp phải một vài người mở miệng một chút liền thêu dệt nên câu chuyện ly kỳ hấp dẫn là không ít, bạn tuyệt đối không thể nhảy xuống cái hố mà người ta đào sẵn ình, nên nhẹ nhàng một chút, xoay thắt lưng vài vòng rồi nói tiếp.

Căn cứ vào lời nói của hai nữ người chơi XX Tuyết, đại khái cô cũng có thể đoán được có một vài cô gái đang đố kỵ mình với người đàn ông kia ở chung một chỗ, càng thêm đỏ mắt khi anh đưa những thứ đó ình, cuối cùng rút ra, chạy đến tìm cô gây gổ. Nhưng mà, cô sợ các cô ấy phải thất vọng đi về rồi.

Dù sao bây giờ cô chính là “lão bà” trong trò chơi của Phi Thành Vật Nhiễu, mà anh là “lão công” của cô. Xưa không bằng nay, nhất vinh câu vinh, đạo lý nhất tổn câu tổn cô vẫn còn hiểu được.

Vì vậy cô cười cười, chậm rãi nói: “Thật ngại quá, chuyện các ngươi nói thì ta không biết. Về phần rốt cuộc thành thành nhà ta có quan hệ gì với người mà các ngươi nói, hãy để cho hai người bọn họ tự giải quyết với nhau đi. Cái này ta không thể giải quyết được.” Lời nói bao dung rộng lượng, cũng tỏ rõ lập trường của cô, Phi Thành Vật Nhiễu là người nhà cô, mặc dù có một chút ngượng ngùng, nhưng mà nhất định phải nói như vậy. Về phần cái người mộng gì gì đó, mặc dù cô cũng có một chút để ý >.< nhưng phải nói như vậy mới có thể làm cho hai cô gái tới gây chuyện này biết khó mà lui.

Cái người tên Băng Băng Tuyết vừa nhìn thấy Lục Tiểu Hoãn nói như vậy liền im lặng, những lời đã chuẩn bị sẵn để đả kích cô cũng không có đất dụng võ.

Hoa đào già yêu nở nang vẫn còn ở bên cạnh nhiều chuyện, chưa có bỏ đi, nhìn thấy Tiểu Hoãn nói như vậy thì càng thêm chắc chắn hai người này là đang ghen ăn tức ở. Hắn nói: “Cái người tên là Băng Băng Tuyết, không phải là gia nói ngươi, chuyện vợ chồng của người ta ngươi dính vào làm gì? Vậy thì ngươi muốn làm tiểu tam sao, chẳng lẽ ngươi đến hiến thân cho thành sao?” Ngay cả cái người không lên tiếng, trầm ngâm nửa ngày là Giang hồ đại đao cũng phụ hoạ theo hắn: “Muốn làm tiểu tam, nam nhân như chúng ta chưa từng thích thú.” Trong lúc nhất thời, những người trong cùng khu vực đều đứng ra nói chuyện dùm Tiểu Hoa Tiểu bá vương.

Băng Băng Tuyết và Phiêu Phiêu Tuyết nhìn thấy tình huống bất lợi đối với mình, không thể làm gì khác hơn là giận dỗi nói câu: “Ái mộ hư vinh không có kết quả tốt!” Nói xong hai đạo sáng bạc thoáng qua, hai người truyền tống đến nơi khác trong nháy mắt.

Im lặng nhìn trần nhà, hạ mi mắt, cô cũng biết, không nên quá khoác lác quá khoe khoang, bởi vì điều đó cực kỳ dễ dàng đem tới đố kỵ của người khác. Nữ người chơi Băng Băng Tuyết và Phiêu Phiêu Tuyết rõ ràng làm cho cô thấy họ vô cùng sùng bái một người đàn ông mà chạy đến đây gây chuyện. Nhưng mà cô thật cảm ơn những người chơi xa lạ đã đứng ra nói chuyện dùm mình, dù sao lão gia của cô cũng không biết chuyện này, coi như bọn họ bắt chéo chân nhìn cô bị người khác chế nhạo thì cô cũng không thể nói gì.

Tiểu Hoa Tiểu bá vương xoay người, nhìn những người chơi trong khu vực mới mua đồ của cô, thực hiện động tác cúi chào trong trò chơi.

“Cám ơn mọi người. Để tỏ lòng cảm ơn, ta tặng mọi người mấy dược hoàn được không?”

Không nghĩ tới mấy người chơi này liền khoát tay từ chối yêu cầu của cô, đều nói là gặp chuyện bất bình, thuận miệng giúp một tay nói chút chuyện. Hoa đào già yêu nở nang càng làm cho cô muốn phun ra, hắn nói: “Đừng sùng bái ca, ca chỉ là cái người trong truyền thuyết.” Tiểu Hoãn nghĩ thầm: trên thế giới này còn có nhiều người tốt, cho dù chỉ là trong trò chơi hư ảo, cô vẫn còn rất may mắn.

Đang suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, bởi vì góc phải màn ảnh xuất hiện nhắc nhở: Phi Thành Vật Nhiễu login!

Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn của Tả Tiểu Hồ Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.