Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu Quân Rất Quan Tâm Ta

Tiểu thuyết gốc · 2901 chữ

Hồng Liên nghe thế thì tròn xoe hai mắt mình nhìn hắn hỏi:

- Chuyện gì thế tiểu gia?

- Ta muốn trợ giúp Hành Đạo Môn các ngươi.

- Trợ giúp Hành Đạo Môn chúng ta? Tốt quá, tốt quá rồi. Môn chủ chúng ta tuy là thực lực Đại Cửu cảnh, danh tiếng trong thiên hạ là cao cao tại thượng nhưng vẫn trong lòng vẫn một mực vẫn còn canh cánh một điều là môn phái của mình quá mức nhỏ yếu không thể nào vươn đến hai chữ thánh địa được. Nếu có được sự trợ giúp của tiểu gia thì có thể thực hiện rồi.

Trần Lập nở ra một nụ cười tà dị nói:

- Ta trợ giúp các ngươi, nhưng các ngươi phải đáp ứng cho ta một vài điều kiện mới được.

- Điều kiện là gì thế tiểu gia?

- Cái này về môn phái thì chúng ta mới nói rõ được.

- Vâng.

Tử Vân ngồi bên cạnh hắn nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện của hắn cùng với Hồng Liên, nàng thỏ thẻ hỏi nhỏ:

- Sao phu quân phải giúp Hành Đạo môn thế? Không những thế còn bàn điều kiện nữa.

Trần Lập nở ra một nụ cười nhẹ nói:

- Chơi vui mà thôi.

- Chơi vui mà thôi?

Tử Vân nghe một câu nói này bắt đầu suy diễn. Thiên địa này sau một trảm của Trần Lập trước kia khi đối đầu với đám thiên binh thiên tướng kia đã triệt đổi thay đổi đến tận cùng, lúc nàng tu luyện cũng cảm thấy linh khí dâng trào, khác hẳn với chuyện mấy chục ngàn năm về trước. Mà khai trận thì phải có hành trận, Trần Lập mở ra tân thời đại mới cho tu chân giới thế nên hắn cũng phải để cho thời đại mới này vận hành, vì thế hắn bày ra một loại âm mưu đem mảnh thiên địa hành vận hành, từ đó thay đổi toàn bộ kết cục tuần hoàn suốt trăm ngàn vạn năm nay.

Đây là một bàn cờ rất lớn, khởi điểm chính là Hành Đạo Môn, từ đấy lan ra khắp thiên hạ, chấn chỉnh đại thế lực Thiên Đình ở thiên giới!

Nhưng làm việc ấy tốn vô số thời gian, lại còn hao tâm tổn sức đến cùng cực, tại sao hắn lại phải làm như thế? Rõ ràng nếu Trần Lập bỏ bê thiên địa thì nó vẫn có thể diễn ra khác biệt, nhưng chắc chắn rằng Thiên Đình sẽ một lần nữa bắt lấy đầu ngọn sóng này mà thống trị tam giới, chỉ khi mà Trần Lập nhúng tay vào thì kết cục này mới có thể cải biên được thôi. Thiên địa mới, thời đại mới, nếu không thích nghi sẽ triệt để bị suy thoái. Nói như vậy thì ý tứ của Trần Lập rõ ràng chính là lật đổ Thiên Đình.

Nàng bị Thiên Đình truy sát, hắn khốn chế cục diện lật đổ thiên đình, chả phải chính là trả thù cho chính nàng hay sao?

Nghĩ như thế trong lòng của Tử Vân lại loạn nhịp vì hắn. Trần Lập không ngờ lại để tâm đến nàng nhiều đến mức nhiều như thế, quan âm đến cả thù riêng của nàng nữa. Hắn yêu nàng quả thực quá nhiều.

Sư huynh à, muội cuối cùng cũng tìm được nam nhân vừa đời mình rồi.

Suy diễn của Tử Vân mặc dù có hơi quá mức nhưng kỳ thực nó cũng đúng hai phần, Trần Lập quả thật muốn khống chế toàn bộ toàn bộ hạ giới này, đem bộ mặt của các đại môn phái, thánh địa thay đổi hoàn toàn, nhưng không phải là lý do cao cả như nàng mơ tưởng mà là chính là để kiếm tiền chảy vào túi của bản thân mình, và đem cái danh tiếng của bản thân mình phát huy đến cực hạng mà thôi.

Tuy nhiên nếu nàng nói ra những suy đoán này của mình, hắn có lẽ cũng nghĩ đến việc đại náo thiên giới thêm một phen.

Trần Lập vô lo vô nghĩ mà ngồi bay khoảng chừng thời gian một nén hơn, đi hơn ba trăm dặm về phía bắc cuối cùng cũng đến được Đạo Vân Trường Phong, một dãy núi cao ngất ngưỡng xuyên thủng qua một tầng mây, tạo cho nó một khung cảnh không rõ ràng, càng dễ khiến cho người ta nhìn thấy cảm thán trên núi là một chốn bồng lai tiên cảnh, tiên vân dợn dờ uốn lượn, kỳ thực quá đúng với một cái danh tiên cảnh.

Hành Đạo Môn chia thành hai phần, một phần là nằm trên đỉnh núi, là huyết mạch chân chính của môn phái, còn một phần nằm ở dưới chân núi dùng để cho dân chúng gặp ma quỷ, yêu quái có thể đến để mà cáo lên bọn họ. Ở dưới chân núi còn có hai đại đường để cho đệ tử ngoại môn ở đấy mà tu luyện, nguyên nhân là vì khác với đệ tử nội môn vốn là tinh hoa để bồi dưỡng, ngoại môn đệ tử vốn bước đầu là được đánh giá là kém phát triển hơn nên tài nguyên sẽ được dồn lên cho đệ tử nội môn, nhưng như thế không phải thiên tư quyết định tất cả, ngoại môn đệ tử trước năm ba trăm tuổi nếu tấn cấp thành công được cảnh giới Tiểu Ngộ cảnh, hung rèn ra một linh thể hoàn thiện thì có thể được thăng cấp lên thành đệ tử nội môn.

Trần Lập nhìn qua cũng thấy thấp thoáng một chút hình dáng quen thuộc vào ngàn vạn năm trước. Nhưng thời điểm đó của hắn có đôi phần khác biệt đối với việc thăng cấp danh hào đệ tử, hắn lúc trước chính là dựa vào hệ thống mà một đường đánh hết đám đệ tử nội môn, dùng thực lực vượt cấp của bản thân mà khiến cho bọn chúng phải bẽ mặt trong trận, từ đấy mà được đặt cách phân lên hàng ngũ nội môn.

Hồng Liên chợt nhớ ra hỏi:

- À đúng rồi tiểu gia, ngài có muốn tham quan một chút ở nơi ở của đệ tử ngoại môn chúng ta hay không?

- Được thôi, ta cũng không vội.

Tỏ lời nói của hắn, Hồng Liên khiển Thiên Lân lượn một vòng trên trời rồi đáp xuống chân núi đi vào Đại Thổ Đường.

Phong vân mà Thiên Lân tạo ra bằng hai cánh của nó là vô cùng khủng khiếp, thế nên nó đã đánh động cả hai đường là Đại Thổ Đường và Sơn Lộc Đường. Chúng đệ tử ở dưới chân núi thấy một con vật to lớn kia thì liền tròn xoe mắt kinh ngạc mà nhìn nó.

- Cái thứ gì kia?

- Sư đệ ngươi mới đến nên không biết rồi. Đây là sủng thú của Hồng Liên trưởng lão là Thiên Lân thần thú! Nó là kỳ thú với ngự phong thuật trong huyết mạch cực kỳ khủng bố!

- Trưởng lão! Là trưởng lão, tại sao trưởng lão lại đến Đại Thổ Cung chúng ta?

- Đây là Thiên Lân... Sao?

Thần Tử Lăng âm trầm nói ra một câu này, hướng mắt về phía Thiên Lân cao cao tại thượng phía trước. Mặc dù hắn xuất thân đến từ một tàn triều, nhưng kỳ trùng điêu thú đã từng gặp qua không ít, nhưng con Thiên Lân này trong mắt lại vô cùng đặc biệt, phảng phất có một tia khí tức không giống với sủng thú bình thường.

Hồng Liên trưởng lão dẫn đường cho cặp phu thê Tử Vân, Trần Lập đi dạo khắp hai đường này.

Vừa đi nàng vừa giới thiệu:

- Đây là nơi mà các đệ tử cùng nhau ăn cơm. À đây là Dung Dung, là đầu tạp dịch đệ tử phụ trách việc nấu ăn cho mấy trăm người ở đây, đây là Tạ Linh Ngọc, là đệ tử tạp dịch phụ trách giặt dũ y phục cho các đệ tử, đây là...

Vừa đi Hồng Liên vừa giới thiệu qua từng địa điểm, từng đệ tử tạp dịch chuyên phụ trách những công việc lặt vặt. Quả nhiên đúng là Hành Đạo Môn chỉ có hơi nhỏ mà thôi, nhưng về chất lượng thì Trần Lập cũng không có chỗ nào để chê được.

Nhưng mà hành động này của Hồng Liên đã đánh động sự dị nghị của các đệ tử ngoại môn ở đây.

- Người kia hình như là Tử Vân sư tỷ, còn người kia là ai thế?

- Trên người hắn một tia phản phất pháp lực cũng không có? Chả nhẽ là một phàm nhân?

- Ngươi quan sát kỹ đi, Tử Vân sư tỷ vốn nổi tiếng là bí ẩn trong môn phái chúng ta bây giờ đi cùng với nam nhân kia còn bám lấy chặt tay áo như thế hẳn là người mà sư tỷ yêu thích đi?

- Đúng đúng, ta dùng Thái Trọng La m nghe lén được cuộc nói chuyện của sư tỷ. Sư tỷ nói chuyện vô cùng ngọt ngào với nam nhân kia. Chết tiệt ta ghen tị quá, cả đời rồi ta vẫn chưa có ai để ý cả.

- Không phải nói gì nhưng các ngươi không để ý thấy sư tỷ có quá mức thân mật hay không. Ta không khoen khoang, nhưng trước khi gia nhập ta từng là tài tử được vạn cô nương để ý hâm mộ đấy, hành động này xử sư tỷ hình như có quá mức cuồng nhiệt rồi.

- Tử Vân sư tỷ...

Mặc dù lúc trước là cùng nhau thí luyện nhưng hai nhân vật chính diện cùng phản diện lại chưa hề gặp nhau một lần nào, đến cả lúc gia nhập môn phái, Thần Tử Lăng cũng vẻ vẹn ngồi khác chỗ với Tử Vân trong lần trở về Hành Đạo Môn, đến môn phái thì nàng triệt để đóng cửa bế quan tu luyện, thỉnh thỏa thì vào Tàng Kinh Các của môn phái mà xem sơ qua công pháp tu luyện. Đến ngày hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt của hai người.

Nhìn Tử Vân, Thần Tử Lăng thập phần hâm mộ nàng bởi vì thiên phú của nàng vượt xa xa ra khỏi các đệ tử khác, có thể đàm luận với chư vị trưởng lão, hắn muốn được như nàng, như thế mới có thể khôi phục lại tàn cuộc, đánh đuổi đám cẩu quan chết tiệt kia.

Bất chợt hắn cảm giác sóng lưng của mình lạnh ngắt, Thần Tử Lăng bàng hoàng nhìn về phía trước thì thấy nam nhân đứng bên cạnh Tử Vân đang trừng mắt nhìn hắn mà nở ra một nụ cười hết sức là coi thường, giống như thể tên kia là một triệu phú, còn hắn là người ăn xin trước của nhà đại gia vậy, loại ánh mắt khinh thường đến cực điểm.

Quả nhiên dù là nhân vật chính cũng không thoát khỏi một chữ nghèo!

Hồng Liên nói:

- À đây là đệ tử ngoại môn của môn phái, tiểu gia lúc trước gặp qua, mặc dù không cường địa nhưng đều là thiên tài. Không biết tiểu gia có muốn chứng kiến một chút thực lực của bọn họ hay không?

Tử Vân ôm lấy tay Trần Lập bất mãn nói:

- Thực lực đệ tử ngoại môn thì có gì lấy làm kiêu ngạo đâu mà giới thiệu với phu quân. Lấy thực lực cùng thiên tư của bọn họ bây giờ, cùng lắm cũng chỉ đủ lực lượng chặt cây đóng bàn mà thôi.

- y ây, Cung Chủ Tử Vân đệ tử không nên nói mấy lời như thế chứ. Mặc dù là ngoại môn nhưng thực lực vẫn rất không tồi, đều là mầm mống tốt để trở thành đệ tử nội môn hết. Nhất là đệ tử Thần Tử Lăng, hắn nếu thể hiện tốt ta sẽ đề bạc hắn lên làm đệ tử nội môn đấy.

Nhìn thấy Thần Tử Lăng đang nhìn mình bằng con mắt ngưỡng mộ, Tử Vân mười thành không hài lòng về ánh nhìn của hắn. Hắn đui mù rồi hay sao mà không thấy nàng đang đi cùng với phu quân, mà còn nhìn nàng với ánh mắt như thế?

Nàng nói:

- Bất quá thiên tư tồi tàn, thực lực không đủ mạnh. Nam nhân chuyện lớn đều dựa vào thiên tư cùng thực lực, không có hai thứ đó nếu muốn làm chuyện gì cũng không được.

Nghe những lời nói này của nương tử nhà mình, Trần Lập bất đắc dĩ nở ra một nụ cười ngượng. Quả nhiên là nhân vật phản diện, vừa nhìn thấy nhân vật chính thì đã đả kích lòng tự trọng của hắn.

Mà tên Thần Tử Lăng này cũng là một tên cuồng suy đoán, hắn nghe một lười mà suy ra đến tận một trăm, một ngàn. Từ lời nói của nàng, hắn suy ra hàm ý của Tử Vân nói hắn là một tên vô dụng, thân gánh trên mình trọng trách to lớn, phục quốc dựng cơ đồ, nhưng lại nhu nhượng đến cả tuyển chọn với Quyền Ấn của mình cũng không thể vào được một chân nội môn, mà chỉ là đệ tử ngoại môn có chút thiên phú. Những suy nghĩ này của hắn biến thành một đòn đả kích vô cùng lớn đối với tâm tình của Thần Tử Lăng.

Ta không phải kẻ nhu nhược, không phải tiểu bạch kiểm, ta là thái tử! Là người gánh vác cơ nghiệp tương lai! Quân tử có thù tất báo, không thể để người khác khinh thường vậy được.

Thần Tử Lăng đứng ra, hắn lạnh lùng nói một câu:

- Nếu sư tỷ nói thiên tư cùng thực lực của ta không đủ. Vậy sư tỷ có muốn so tài cùng với ta không?

Tử Vân nhìn thấy thiếu niên kia cuồng ngạo không biết thân biết phận thì lắc đầu từ chối nói:

- Không, ngươi không xứng.

Một câu ngươi không xứng này còn tác dụng hơn một chiêu thiên ngoại phi thiên trực tiếp đả thương vào lòng tự tôn cao ngất của thái tử.

Chết tiệt, chết tiệt! Thân là thái tử một nước thế mà lại không xứng đối đầu với một đệ tử của một môn phái, thì còn lấy gì làm mặt mũi nữa.

Hắn cuồng ngôn loạn ngữ nói:

- Sư tỷ có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục toàn bộ đệ tử ngoại môn được. Lần này ta muốn đại diện cho toàn bộ đệ tử ngoại môn khiêu chiến với đệ nhất đệ tử sư tỷ!

Nghe được những lời nói đê tiện này của Thần Tử Lăng, toàn thể đệ tử ngoại môn đều có chung một suy nghĩ bọn ta có nhờ ngươi đâu mà ngươi làm, đúng là đồ điên chuối chiên rán cá.

Nhìn thấy kịch hay, Trần Lập đang dửng dưng xem chuyện thì đột nhiên hệ thống của hắn hiện lên thông báo:

"Công nhận ký chủ đầu mẫu giáo của ta có vận may tốt thật, như thế mà lại nhận được nhiệm vụ rồi. Nhiệm vụ thúc đẩy nhân vật phản diện cùng với nhân vật chính đối đầu. Phần thưởng ban cho nương tử ký chủ thêm một thiên phú, ký chủ có thể lựa chọn tự mình sáng tạo ra thiên phú hay chọn thiên phú có sẵn trong thiên hạ"

- Còn có vụ này nữa à? Thiên phú bản thân ta thì thôi đi, quyền hạn của nhà ngươi còn tác động lên cả nàng ta nữa.

"Người ta nói phu thê tuy hai mà một, kiểu gì ký chủ cũng là trượng phu của ký chủ cũng phải chiếu cố nương tử của ký chủ một chút chứ"

- Làm như ngươi là cô giáo mẫu giáo của ta vậy.

"Lưu ý, hệ thống không có giới tính cựu thể, ký chủ không thể quy chụp hệ thống là nam nhân hay nữ nhân được"

- Được được, mai mốt ngươi thăng cấp mà có chức năng hiện thực hóa hệ thống ta sẽ cho ngươi làm một nữ nhân có vòi voi thật lớn, giống như nhất trụ kình thiên.

"Ký chủ thật trẻ con nha"

Nhận được nhiệm vụ của hệ thống, Trần Lập đứng ra nói với Tử Vân:

- Đến bây giờ ta vẫn chưa thấy được thực lực của nàng như thế nào, hay là lần này nàng cho ta chiêm ngưỡng một chút đi.

Chiêm ngưỡng? Mình có gì mà chiêm ngưỡng cơ chứ? À phải rồi, phu quân lúc trước trợ giúp mình rèn đúc lại linh thai, còn không tiếc tài nguyên cho mình để mà tu luyện nữa, thế mà mình ngu ngốc không thể hiện cho huynh ấy thấy, hiển nhiên là huynh ấy muốn biết sự trưởng thành của mình rồi.

Nghĩ rồi Tử Vân nói:

- Nếu phu quân muốn vậy, thiếp không thể làm trái được.

Nàng hướng về phía Thần Tử Lăng nói:

- Nếu ngươi tự tin vào bản thân như thế, thì ta cũng muốn xem chỗ dựa của ngươi như thế nào

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.