Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay

Tiểu thuyết gốc · 1193 chữ

Ninh Nhu nhìn bên ngoài trời mưa càng thêm to, có chút lo lắng cho phu quân của mình, nàng bật cười.

"Chẳng lẽ trở về phàm trần quá lâu, ta liền thay đổi?"

Nàng không biết chuyện này là tốt hay xấu đối với việc tu hành của mình.

Nhưng nghĩ lại đã là quyết định đưa ra, nàng sẽ không thay đổi.

Một năm nay sống chung, tâm cảnh của Ninh Nhu tiến bộ không ít.

Nàng thoáng thoáng cảm nhận được tu vi không có thụt lùi mà còn có dấu hiệu tăng lên, chỉ là một chút cũng khiến năng vui vẻ.

Chỉ cần không giảm xuống đối với nàng liền đủ.

Lúc này Ninh Nhu đột nhiên nhíu mày, bên ngoài liền có mấy vị khách không mời mà đến.

Bên ngoài lúc này có một đám người mặc áo tơi, đội mũ vành rộng, chính là Mục Túc cùng mấy tên thuộc hạ.

Bọn thuộc hạ của Mục Túc sớm đã cậy chủ gần nhà, vô pháp vô thiên, cho dù Mục Túc hạ một mệnh lệnh giết người.

Bọn chúng cũng không mảy may chớp mắt một cái mà nhận lời.

Hắn buổi sáng thấy Diệp Dương trên phố liền cho thuộc hạ quan sát tình hình. Trời mưa Diệp Dương liền lựa chọn một quán trà dừng chân.

Mục Túc không biết làm sao hôm nay cảm xúc của hắn có chút mãnh liệt, hắn muốn làm một chuyện mà mấy tháng qua hắn luôn nghĩ tới.

Có được thê tử của Diệp Dương.

Mục Túc bây giờ như cái kẻ điên cuồng, hắn không còn e ngại bất cứ thứ gì kể từ cú tát cả phụ thân hắn.

Năm người đi đến căn nhà gỗ phía trước, nhìn thấy cửa đóng lại, hắn trong lòng cười lạnh.

"Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ."

Một tên thuộc hạ nịnh nọt nói ra.

"Kiệt kiệt kiệt, chúc mừng công tử đêm nay có mộng đẹp."

Mục Túc cười âm hiểm nói:

"Canh chừng bên ngoài, tên họ Diệp kia có trở về... Các ngươi hiểu ý ta chứ?"

Hắn liền dùng động tác đưa tay qua cổ, bốn tên thuộc hạ nhìn nhau cười hiểu ý.

Lần này đi theo Mục Túc làm chuyện lớn, mấy tên thuộc hạ đều muốn buộc dây chung thuyền cùng Mục Túc.

Tương lai sau này bọn họ chính là "công thần", thiếu gia muốn đuổi bọn họ đi liền khó như lên trời.

Ninh Nhu mày nhăn lại, nàng nhận ra người ngoài kia, là Mục Túc.

Tên này rõ ràng tính cách nhát gan, năm đó thấy Mục Thương van xin khóc lóc, nàng liền tha hắn một mạng.

Với cảm thấy mình đã trở về phàm trần, không nên mang sát tâm quá lớn, ảnh hưởng Hóa Thần.

Làm sao tên này dám đến?

Nàng nhìn rõ nội tâm Mục Túc chỉ là tên nhát gan, thùng rỗng kêu to, chỉ biết ỷ thế bên ngoài che đi sự yếu đuối bản thân.

Bây giờ can đảm như thế, lợi dụng không người muốn đến đây làm chuyện xấu với nàng.

Cái này khiến Ninh Nhu khó hiểu.

"Nhưng thôi, đã ngươi muốn chết thì ta liền thành toàn cho ngươi."

Mục Túc bề ngoài tuy có quyết định, nhưng nội tâm giờ phút này đứng trước cánh cửa kia, có chút do dự.

Hắn cảm thấy chỉ cần mở cánh cửa này ra, hắn liền khó ra ngoài. Cái này chính là từ cõi u minh mang cho hắn cảm giác như vậy.

Sâu tận đáy lòng của hắn lại thôi thúc hắn mau tiến vào, cơ duyên ngay trước mặt.

Mục Túc thở phì phò, không biết trán hắn đổ đầy mồ hôi hay do nước mưa dính vào người.

Hắn quay lại nhìn đám đàn em của mình, như đang động viên hắn.

Thiếu gia làm được, thiếu gia làm được.

Cái này khiến Mục Túc càng thêm hạ quyết tâm

"Nam nhi làm sao do do dự dự như thế."

Mục Túc đẩy cửa vào chỉ thấy một khuôn mặt kiều diễm, dáng người xinh đẹp, mặc dù bộ quần áo nông dân đơn giản nhưng không làm phai đi nét đẹp của nàng.

Mục Túc đáng muốn nói gì chỉ thấy một đạo kiếm khí bay ra, xuyên thủng trán của hắn.

Mấy tên đàn em thấy thiếu gia cứng đờ, liền tưởng rằng Mục Túc bị nét đẹp mê người kia mê hoặc.

Bọn hắn cũng từng nhìn qua Ninh Nhu, là cái vu vật trời sinh, ai ai cũng động lòng người

"Thiếu gia chơi xong không biế.."

Hắn chưa nói xong liền phát hiện Mục Túc ngã xuống, tên thuộc hạ hoảng hồn muốn chạy lại xem thì hắn cứng đờ tại chỗ.

Ba tên còn lại cũng là như thế. Đạo kiếm khí kia xuyên thẳng qua Mục Túc, bay về bốn tên thuộc hạ.

Thân thể bọn chúng liền nổ tung, huyết nhục cũng theo nước mưa mà trôi đi.

Linh hồn của Mục Túc lúc này bay lên bầu trời, hắn cảm xúc ngổn ngang.

Không ngờ người con gái nhìn như yếu đuối kia lại có thủ đoạn như thế.

Giờ phút này Mục Túc mới bình tĩnh trở lại, hắn nở nụ cười gượng gạo.

"Mẫu thân, con đi gặp người đây."

Diệp Dương liền trên không trung nhìn Mục Túc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mục Túc liền hiểu.

"Ngươi là tiên nhân?."

Diệp Dương lắc đầu, hắn vừa rồi liền cho Mục Túc một cơ hội.

Chỉ cần hắn không tiến vào, vượt qua được cám dỗ, tâm ma bản thân, tương lai của hắn thành tựu không kém.

Nhưng rất đáng tiếc, nào có ai có thể vượt qua được cám dỗ dễ dàng như thế.

Mà không vượt qua chỉ có thể chết đi.

"Ta liền đưa ngươi đoạn đường."

Mục Túc gật đầu:

"Tạ ơn."

Diệp Dương nhìn linh hồn của Mục Túc tiêu tán trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ

"Lẽ nào thế giới này không có thứ gọi là Địa Phủ, người chết như đèn diệt không có kiếp sao?"

Đây là chuyện mà Diệp Dương từ khi có lực lượng đến nay luôn nghĩ đến.

Hắn một số lần muốn quan sát hồn phách người chết sẽ đi đâu, nhưng phần lớn hồn phách người chết đều tiêu tán ngay lập tức.

Chỉ có lần này Mục Túc linh hồn thoát xác bay hướng lên trời.

Diệp Dương tạm thời để lại cái suy nghĩ này ở sau.

Trước mắt bây giờ trời đã ngừng mưa, hắn cần phải về nhà.

Nương tử vừa trải qua một trận chém giết, ta phải nhanh chóng trở về an ủi nương tử.

Nàng có lẽ đang rất hoảng sợ đi.

Ninh Nhu nhìn trên bầu trời ngừng mưa, nàng phủi nhẹ một cái vết máu cùng mấy thi thể kia liền biến mất.

Sau đó liền bước vào bên trong làm cơm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.