Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Túc

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Một đêm này Diệp Dương ngủ cũng là thoải mái. Chỉ là đêm qua có con muỗi nào nó văng vẳng bên tai hắn.

Cũng may là nó chỉ kêu một chút rồi thôi.

Cái này con muỗi chính là nữ quỷ, đêm qua nữ quỷ huyễn thuật biến thành Diệp Dương.

Hắn liền cảm nhận được. Tới cảnh giới này chỉ cần ai đọc tên hắn hoặc biến thành hắn, Diệp Dương đều sẽ cảm ứng tới.

Đây chỉ là một phần nhỏ trong năng lực của Đại Thừa kì. Thậm chí hắn có thể xóa đi sự tồn tại của mình trong ký ức người khác.

Nhưng Diệp Dương nghĩ lại, hắn đến thế giới này quen biết không nhiều, cũng không cần bạc tình bạc nghĩa như thế, như thế còn gì thú vị cuộc sống.

Đặc biệt là thê tử đang trong lòng mình. Thử tưởng tượng trượng phu của nàng chỉ có Luyện Khí lại sống mấy ngàn năm cùng nàng.

Tương lai không biết nhìn nét mặt nàng sẽ chấn kinh như thế nào.

Diệp Dương trong lòng cười hắc hắc.

Hôm nay hắn liền vào trong thôn thuê một xe ngựa.

Mỗi tháng vợ chồng hắn đều sẽ trở về thôn Trang Linh một lần thăm cha mẹ, nhiều hơn là báo bình an.

Hai cái đại lão trở về quê cần đi xe ngựa, cái này sau này kể lại có bao nhiêu hài hước.

Đang lúc đi trên đường, Diệp Dương thấy phía trước có một đám tụ tập lại, hình như xảy ra chuyện gì đó.

Với bản tính hiếu kỳ của con người, Diệp Dương liền muốn ghé lại xem thử.

"Thiếu gia, tha cho chúng ta đi."

Một ông lão già nua đang quỳ xuống, ôm chân thiếu niên, khóc lóc van xin.

Thiếu niên ăn mặt bảnh bao, áo quần sáng bóng, nhìn là biết con cái nhà giàu.

Hắn gọi là Mục Túc.

Mục Túc hừ lạnh nói:

"Tha? Vậy còn mấy con tiểu cẩu, đại cẩu của ta phải làm sao? Đền tiền đi."

Một thiếu niên khoảng mười, mười một tuổi, khuôn mặt nhìn không có chút nào non nớt, nói:

"Ngươi thả chó cắn ông của ta như thế, còn muốn ta đền tiền?"

Mục Túc là nhà giàu nhất ở thôn này, lại nổi tiếng ăn chơi, hắn có sở thích duy nhất là thả chó săn ra bên ngoài cắn người.

Trong thôn đã có mấy người bị chó của hắn cắn chết.

Dựa theo trong nhà che chở, quan phủ lại xa xôi, trưởng thôn ở đây cũng là phải sợ nhà hắn ba phần.

Diệp Dương nhận ra cái tên này, lần đó trêu chọc thê tử của hắn, bị nàng ta đánh chết lên chết xuống.

Không ngờ mới không bao lâu vẫn là thói hung hăng khó bỏ.

Mục Túc vô ý nhìn chỗ khác thì nhìn thấy Diệp Dương, trong lòng hắn trầm xuống.

Cái tên này chỉ là tên nhà quê trên núi, làm sao lại có thê tử đẹp như thế.

Hắn lần đó bị người đánh qua, mặc dù kéo lại cái mạng trở về, nhưng mọi tội lỗi lúc đó hắn đều đổ về Diệp Dương.

Là ngươi cái tên nhà quê này hại ta bị người đánh, là ngươi cái tên này cướp người phụ nữ của ta.

Mục Túc khuôn mặt hung ác, lúc này mới nói:

"Muốn ta tha cũng được, nhưng phải giúp ta làm một chuyện."

Ông lão vẻ mặt vui mừng, liên tục nói:

"Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia, ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ hoàn thành."

Mục Túc cười lạnh, nhà nghèo chính là như thế.

Hắn cuối xuống nhìn ông lão, sau đó nói nhỏ vào tai mấy câu.

Ông lão vẻ mặt biến sắc.

"Không thể được đâu thiếu gia, chuyện này không được?".

"Không được?"

Mục Túc vẻ mặt hung ác, ra lệnh người hầu.

"Bắt thằng nhóc này lại, làm được thì tới gặp bản thiếu gia, nhưng ngươi chậm trễ, đứa nhỏ này liền..."

"Buông ta ra, buông ta ra."

Mấy tên trai tráng tiến lên bắt thiếu niên kia lại, thiếu niên ốm yếu làm sao có thể tránh thoát.

Người xung quanh cũng nhanh chóng rời đi, nếu ở lại xem quá lâu, bị tên kia để ý liền xui xẻo.

Ông lão khóc lóc van xin:

"Thiếu gia, tha cho Lâm nhi đi, xin thiếu gia."

Một tên người hầu đạp ông lão một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.

Diệp Dương chậc chậc, năm đó thê tử ra tay cũng quá hiền lành đi, thôi để hắn ra tay giải quyết.

Ban đầu Diệp Dương chỉ ý định cứu hai ông cháu, sau đó liền coi như xong.

Bây giờ tên Mục Túc kia lại muốn lợi dụng ông lão kia ám hại mình, cái này liền khác.

Hắn sở thích chính là khi dễ kẻ yếu, gặp mạnh thì giảng hòa, mà ở thôn nhỏ này hắn chính là vô địch, vậy liền đi khi dễ.

Có nhiều chuyện chỉ cần một tay liền có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng như thế lại dễ cho đối phương quá, hắn liền muốn cho Mục Túc một kinh hỷ.

Mục phủ.

Mục đại lão gia gọi là Mục Thương, năm nay đã năm mươi tuổi, tuổi trẻ bôn ba làm ăn, về già có chút thành tựu, không lo của ăn của để.

Nhưng mấy chục năm qua, hắn chỉ có một người vợ là Lam thị, cũng liền có một cái nhi tử là Mục Túc.

Cho nên từ nhỏ hắn liền một mực nuông chiều con mình, khiến Mục Túc sinh hư.

Nhưng hắn không thể làm gì khác, mấy năm qua đều là trong bóng tối chùi đít cho con mình, không đã sớm chết từ lâu.

Lần đó có một người bịt mặt khí thế như hồng xông vào phủ hắn, Mục Thương kinh nghiệm bao lâu nay.

Ngay cả vị khách khanh hắn nuôi trong nhà có tu vi Trúc Cơ đều bị người kia đánh chết. Còn mình càng lại bị đánh chết đi sống lại.

Không phải lần đó hắn một mực van xin, đối phương lại thấy mình có con một, liền buông tha một lần.

Không thì sợ rằng người ta đã sớm ra tay. Hắn cũng không dám điều tra chuyện này.

Mục Túc con hắn cũng không có nói trêu chọc ai hết, cái này liền là bóng ma trong lòng hắn trong năm nay.

Mục Thương muốn đi ra ngoài, khi bước ra tới cổng thì thấy Mục Túc cùng mấy tên người hầu cõng theo ai về, sau lưng còn có mấy con chó săn.

"Đứng lại, đứa nhỏ này là ai?".

Mục Túc nghe hỏi như thế cũng là không sợ.

"Đây là tên làm tổn thương tiểu cẩu đại cẩu của con, con cần bắt hắn về trừng trị."

Mục Thương khuôn mặt tức giận, hai con chó săn hung dữ thế kia, cho dù mấy tên trai tráng trưởng thành sợ cũng không dám đến gần, ở đâu ra thằng nhỏ này làm hại chó săn chứ.

"Hừ, lại ra ngoài gây chuyện, còn không nhớ lần đó sao, mau thả người."

Mục Túc nghe đến lần đó tức giận sôi trào, hắn anh danh cả đời một đêm liền hủy.

Đây có thể gọi là bóng ma tâm lý khiến hắn trở nên điên cuồng làm bậy.

Mục Túc không trả lời cha mình, liền bỏ vào trong phủ.

Mục Thương chỉ biết thở dài, vợ hắn mất sớm, hắn tuổi trẻ lại không biết dạy con, khiến cho nó sớm hư hỏng.

Cái này do nghiệp hay sao?

Hắn bước ra ngoài thì liền thấy một lão già quần áo rách rưới, khuôn mặt lại có nhiều vết bầm tím.

Mục Thương hơi nhíu mày, làm sao lại quen thuộc như thế.

Người kia là ông lão bị Mục Túc thả chó cắn trên phố vừa rồi, lúc này đi theo nhầm muốn năn nỉ Mục Túc.

Không ngờ gặp phải Mục Thương, hắn liền hỏi.

"Ngươi là Mục Thương?"

Mục Thương ngạc nhiên, hỏi lại:

"Đúng là bỉ nhân, xin hỏi người là?"

Ông lão tức giận.

"Ngươi cái tên trời đánh này, năm đó làm con gái lão phu có thai rồi lại rời đi, một hơi đi tìm liền mười mấy năm, ngươi ngươi..."

Mục Thương chấn động, lùi lại phía sau mấy bước, hoảng hồn nói:

"Lâm Phúc bá?"

Lâm Phúc khuôn mặt già nua, vết thương đầy mặt không nhận ra biểu cảm:

"Hừ, người còn nhớ đến?".

Mục Thương lúc này mới xác định là người quen, chạy lại hỏi.

"Ngài làm sao lại tới nơi này, năm đó ta có trở lại thôn tìm bá cùng Dung nhi, nàng đâu, còn ngài nói Dung nhi mang thai là sao?"

Lâm Phúc thở dài, muốn nói gì đó, nhưng nhớ lại mình còn chuyện quan trọng.

"Không nói chuyện này, ngươi có thấy ai mang hai con chó, cùng mấy tên người hầu bắt đi một đứa nhỏ không?"

Mục Thương đầu óc ong ong, nếu như những gì Phúc bá nói là thật, thiếu niên vừa rồi có thể là con hắn.

Hắn nhớ ra gì đó, quát to.

"Mục Túc, tên chó ngươi đứng lại."

Mấy chục năm nay đây là lần đầu Mục Thương gầm thét, nói nặng với con mình như thế.

Cái này làm cho Lâm Phúc cũng có chút sửng sốt.

Diệp Dương đứng phía xa nhìn xuống hài lòng.

"Nhưng còn chưa xong đâu."

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.