Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút Tiền

Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Trần Tuấn sắp xếp chỗ của hai bóng đen trắng dẫn Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt ra khỏi phạm vi giác quan của mình thế nên khi Phạm Linh Nhi tế Linh Căn Tử Kiếm của mình ra, sử dụng lực lượng pháp tắc của Bản Nguyên Hồng Phấn, hắn không hè cảm giác được.

Vì thế nên Trần Tuấn hắn cứ đinh ninh là mọi việc không tệ như thế, tiếp tục tận hưởng chuyến đi du lịch một mình của mình.

Lão trung niên chạy xe ngựa hỏi hắn:

- Chàng trai, cậu muốn đi đâu thế?

- Ta à? Ta cũng không có dự định. Dù sao cũng chỉ là một người vô gia cư, ở đâu mà chẳng được. Nếu thế lão tìm cho ta một chỗ tốt đi, tốt nhất là nơi nào vừa có phong cảnh đẹp, văn hóa lạ lạ một chút để ta có thể ở đó mà tận hưởng.

- Cái này... Ta cũng không biết rõ lắm. Nếu thế thì câu đi về thành phía tây với ta đi, dù sao nơi đó cũng cách xa kinh thành này, xem như cũng trù phú, ít nhất cũng không bị đói đến chết.

Nghe thế Trần Tuấn liền đồng tình nói:

- Được, cảm tạ lão.

Thế rồi lão trung niên cùng với hắn mà tây hành chừng vài tháng.

...

Trong vài tháng này sự việc phát sinh rất nhiều. Alisha sau khi trở về thế giới này thì được chính tay quốc vương đưa tới trường học, khiến cho hiệu trưởng lẫn bạn học vô cùng kinh ngạc, từ đó mà hứa với lòng là không được đụng mặt với tiểu cô nương này.

Còn Ngao Hồng bởi sự mất tích của sư phụ mà đi tìm khắp nơi. Nàng vì sử dụng Cân Đẩu Vân để mà lộn đi, thế nên lộn chừng chục vòng đã khiến cho mây bay khắp trời, che lắp hết ánh nắng phía trên, từ đó làm cho cây trồng bên dưới không có cách nào hấp thu ánh sáng mặt trời được, bắt đầu héo tàn.

Thấy thế Hoàng Bách chỉ còn cách đó chính là lừa nàng, nói Trần Tuấn đã sắp xếp ho nàng một chỗ bên cạnh hắn.

Hoàng Bách cũng là chuyên gia trong việc thao túng người khác, nhất là đối với những người đơn thuần như Ngao Hồng. Hắn bằng vào sở thích hành hiệp trượng nghĩa của nàng, phong cho nàng một chức vị đặc cách gọi là Đại Anh Hùng, có thể tùy thời mà kêu binh gọi tướng đi đánh trận, còn có thể tham gia trực tiếp vào những công việc trị an như bắt cướp, tiêu diệt phản loạn. Rồi đẩy nàng vào một cái chốn vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là tệ nạn, cướp bóc, đến cả hệ thống chính quyền ở nơi đó cũng lũng đoạn tham nhũng, hệt như một nơi địa ngục trần gian.

Nhưng Ngao Hồng vẫn có thể cười tươi mà đắc thắng được. Đối với nàng mà nói, cái công việc đánh người, điều binh khiển tướng để đi đánh nhau tiêu diệt ác nhân mới chính là thứ làm cho nàng thích thú, chứ không phải là một cái nơi Thiên Đình đầy nhàm chán, nếu không tu luyện cũng chỉ có thể đi duyệt công văn, hưởng lạc.

Thế là trong vòng một tháng đấy, Ngao Hồng mở ra công suất cao nhất của mình đánh một trận với cái tiểu trấn kia. Đầu tiên chính là khiến đám người gọi là tặc tử khiếp sợ. Bọn hắn trước kia luôn công khai để mà giết người, gán nợ, nhưng mà từ khi Ngao Hồng tới mang theo Như Ý Kim Cô Bổng bản chính nghĩa giã cho vài tên trở thành thịt xay, từ đó khiến bọn chúng trở thành mấy con chuột cống, suốt ngày chỉ có sống ở trong nhà hoang, ở dưới nương gập rác, hoàn toàn không dám ngôi lên bờ.

Thứ hai đó chính là mấy tổ chức sát thủ. Ngao Hồng khi tới thì đã đại khai sát giới, đem thư mời khiêu chiến gửi cho đệ nhất sát thủ. Cuối cùng dựa vào một gây mà khiến cho tên kia trở thành đồ ăn cho mấy con cảnh, hiệp hội sát thủ kể từ đấy bị nàng chén ép từ một đại thế lực tiền tiêu không hết thì có thể đem đi chùi mông sau mỗi lần hành sự xong trở thành một đám ăn mày, chỉ cần một ngày có đựa hai đồng điều tra ngoại tình thôi cũng có thể khiến cho bọn chúng vui vẻ mà mở tiệc.

Còn về Phạm Linh Nhi và Trinh Hoa Cốt thì nguyên cả mấy tháng này hệt như mất tích, đến cả nhìn thấy nhân ảnh thôi cũng không có ai dám đứng ra khẳng định là mình nhìn thấy hai nàng được.

Sau khi điều Ngao Hồng đi xử lý sự vụ thì Hoàng Bách tràn đầy hoài nghi mà cầm cái mõ gỗ Trần Tuấn đi đưa cho mà dẫn một ít thân cận của mình cùng tiến đến một cứ điểm ma tộc bị bỏ hoang.

Nơi này vì sao lại bỏ hoang như thế, đến cả ma tộc cung muốn đến, ma pháp sư quang hệ cũng không cách nào thanh tẩy được, là vì nơi này từng xảy ra một trận đại chiến nhân ma vô cùng khốc liệt trăm năm về trước. Xác chất thành núi, máu chảy thành sông, oán khí của hai loài kết hợp lại cùng với ma khí sản sinh ra một cái khí vô cùng tà dị, xung khắc cùng với ba loại năng lượng chính của thế giới này. Hít phải khí này dù là ma tộc, hay là nhân tộc đi chăng nữa cũng lập tức phát điên mà quay ra chém giết lẫn nhau.

Ma tộc cũng không phải là một chủng tộc không có linh trí, thế nên sau vài lần muốn đặt quân tại nơi đây thì bọn chúng phải từ bỏ ý định của mình.

Kể cả Anh Hùng sỡ hữu Thần Lực cũng như thế, cũng không cách nào tồn tại được.

Đến cả cường giả cấp bậc Truyền Kỳ như là Hoàng Bách khi đi cũng phải mang theo mặt nạ oxi tiên tiến nhất của phòng thí nghiệm mới dám bước vào trong đây.

Mặc dù trải qua trăm năm, như oán khí tích tụ quá mức dày đặc khiến cho thi thể không cách nào phân hủy hoàn toàn được, mà giữ ở một trạng thái nửa phân hủy đến xương trắng, nửa vẫn còn da thịt bên ngoài. Cảnh tượng này khiến cho người khác không khỏi kinh hãi.

Hoàng Bách mặt mày đầy hoài nghi nhìn về phía mõ gõ, không biết nó có thể thanh tẩy được vùng đất này hay không. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, ngoài tin tưởng Trần Tuấn, đánh liều mà gõ một cái.

Tiếng gõ vang lên, âm vang của nó hóa thành vô số kim quang nhè nhẹ từ Hoàng Bách mà tỏa ra xung quanh, một chữ vạn to lớn xuất hiện phía sau lưng Hoàng Bách. Phật âm vang vọng, tróc nã hết toàn bộ những oán khí nơi đây, tịnh hóa chúng trở thành vô số điểm quang nhỏ, quay trở về chữ vạn kia. Chỉ trong thoáng chốc, một vùng rộng lớn hơn trăm dặm đã được tịnh hóa hoàn toàn, không còn một chút tà niệm nào nữa, ngược lại còn mang theo một cảm giác ấm áp, thoải mái như có ai đang hiền từ che trở nơi này vậy.

Chứng kiến sự khủng bố của pháp bảo này, Hoàng Bách không khỏi kinh ngạc mà há miệng không thể khép lại được.

...

Trần Tuấn đi đến được thành phía tây, nơi đây cũng vừa vặn là quê nhà của Alisha, Westanic. Hắn dựa vào giấy tờ mà Hoàng Bách đưa cho mình, thuận lợi tìm được một căn nhà trọ cũng không quá tệ, mỗi ngày một đồng bạc là có thể ăn mỗi ngày ba bữa, ngủ suốt trong nhà cũng được.

Nhưng vấn đề liền phát sinh, do hắn là xuyên không giả, lại không có hệ thống, dù cho là Địa Tiên Chi Tổ Cửu Cửu Trọng cũng không cách nào có được tiền tệ lưu thông trong tân thế giới được.

Tuy hắn có thể chế luyện bảo vật mà trao đổi lấy tiền, nhưng hình dáng bảo vật của hắn nhiều phần là đồ của phương Đông, Ma Thuật Giới này lại có bối cảnh là phương tây, nên không cách nào mà trao đổi được.

Cũng may là trước khi đi thì hắn đã cùng với Hoàng Bách thảo luận vấn đề này. Hoàng Bách đưa hắn một tờ giấy có được ấn ký của hoàng đế, chỉ cần đi vào ngân hàng của vương quốc nắm giữ là có thể tùy tiện rút tiền từ ngân khố được.

Cầm lấy tờ giấy trên tay, Trần Tuấn vui vẻ đi đến ngân hàng do Hoàng Bách xây dựng.

Nhìn thấy ngân hàng của Hoàng Bách, hắn thật không thể không ngưỡng mộ đồng bạn của mình. Cái tên này so với hắn trước kia cái gì cũng tốt, xuất sắc nhất vẫn là mảng học thuật. Tuy không phải chuyên ngành kinh tế, nhưng chỉ bằng vào một chút kiến thức sơ bộ về kinh thế, Hoàng Bách đã có thể tự bản thân mình nghiền ngẫm, xây dựng nên một nền kinh tế cận hiện đại.

Chỉ tiếc rằng là hiện tại phát minh về phương tiện di chuyển của Hoàng Bách chưa được phổ biến, ma pháp sư thì chỉ là thiểu số, cơ bản là không thể nào đáp ứng được nhu cầu cho toàn quốc, chỉ có thể tại trong một số vị trí trọng điểm.

Hắn bước vào, nhân viên nhìn thấy hắn thì tươi cười chào đón:

- Hôm nay quý khách muốn làm gì? Rút tiền, hay là chuyển tiền?

Trần Tuấn ngây ngốc nói:

- Ta muốn rút tiền!

- Vậy quý khách có thể đưa giấy chứng nhận của ngân hàng được không?

- À. Ta không có.

- Ồ...

Nhân viên lúc này nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu. Người bình thường nếu là đi tạo tài khoảng thì cũng không đến để rút tiền. Còn Trần Tuấn vừa vào đã nói hắn muốn rút tiền, dáng vẻ thì lại không phải người không có hiểu biết nhất định về ngân hàng. Điều này khiến cho hai nhân viên ngân hàng cảm thấy vô cùng khó xử.

Nữ nhân viên tên là Katien nói:

- Nếu quý khách không có giấy chứng nhận thì làm sao ngân hàng có thể xác định tiền của quý khách khi gửi vào ngân hàng mà rút ra được.

- À... Ta quên mất. Vậy tạo cho ta một cái được không?

- Vâng, vậy quý khách tên gì? Địa chỉ ở đâu? Có mang theo giấy tờ xác nhận thân phận trên người hay không?

- Ta tên Trần Tuấn.... Địa chỉ.... Ờ.... Không có... Giấy tờ cũng không có luôn.

Trần Tuấn ngây ngốc trả lời.

Thấy hắn như thế, nhân viên Katien thầm chửi một câu:

- Chết tiệt, lại tiếp phải một tên điên rồi.

Nàng nói với hắn:

- Nếu quý khách muốn gây chuyện thì xin mời đi chỗ khác ạ. Nếu không chúng tôi sẽ mời ngài hiệp sĩ Willson đến đấy.

Mặt của Trần Tuấn tràn đầy sự khó hiểu đáp:

- Hình như cô nương hơi hiểu nhầm ta một chút rồi, ta không phải đến gây chuyện, chỉ muốn rút tiền mà thôi. Đây, cô nương xem đi.

Dứt lời, hắn lấy ra một tờ giấy đưa cho Katien xem.

Bạn đang đọc Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta! sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.