Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sai lầm

Phiên bản Dịch · 9094 chữ

Đóa hoa hôm nay còn xinh tươi, ngày mai sẽ héo úa; Chúng ta ao ước được lưu lại, quyến rũ khoe sắc và bay lên; Trên đời này cái gì là rực rỡ nhất? Đó là tia chớp chợt lóe lên cười nhạo giữa màn đêm, dù sáng ngời nhưng lại quá ngắn ngủi. — Shelly (1)

(1) Nguyên văn trích trong bài thơ “The flower that smiles today”:

“The flower that smiles today, tomorrow dies; All that we wish to stay, tempts and then flies; What is this world’s delight? Lightning, that mocks the night, brief even as bright…”

Trung tuần tháng 5 là thời hạn nộp luận văn, toàn bộ học phần xem như đã hoàn thành, sinh viên có thể chuẩn bị làm lễ tốt nghiệp. Cho dù đang thực tập bên ngoài hay đang đi du lịch, các bạn đều phải trở về trường, nộp các tài liệu liên quan, sau đó sẽ chuẩn bị quay chụp hình ảnh tốt nghiệp… Vào thời điểm sắp tốt nghiệp cả trường tràn ngập một loại không khí lười biếng, vì vừa chẳng có việc gì để làm, lại vừa nôn nóng bất an đợi chờ ngày tốt nghiệp. Trong ký túc xá, rất nhiều sinh viên nữ thường rủ nhau cùng xem phim Hàn đến hai ba giờ sáng; Ở bên ngoài thì cứ năm ba hôm lại tổ chức ca múa nhạc, hát tình ca, hò thổ lộ; rồi lại còn thường xuyên tổ chức liên hoan chia tay, lâu lâu lại nghe tiếng khóc của mấy bạn nữ say rượu.

Lưu Hân Huy cũng đã về ký túc xá, mái tóc hình như có thay đổi, là kiểu xoăn gợn sóng đang thịnh hành, còn đeo trang sức tinh xảo trang nhã. Nàng ta từ một cô gái sinh viên quê mùa liền trở thành phụ nữ thời thượng, thế nhưng vừa mở miệng ra là lộ ngay một kẻ nhanh nhảu bộp chộp, do cha mẹ che chở từ nhỏ nên nàng ta mang chút gì đó bướng bỉnh ngây thơ, tính tình hoạt bát thoải mái.

Cuối tháng 5, MG công bố danh sách số lượng nhân viên do các phòng ban đề cử để chọn đi công tác ở New York, phòng của Nhan Hiểu Thần chỉ đề cử một người. Tuy rằng danh sách chính thức đến cuối tháng 6 mới công bố, nhưng tin đồn đã bay đầy trời, không ít người đều nói rằng Nhan Hiểu Thần chắc chắn đã được chọn.

Dưới bao cặp mắt hâm mộ, Nhan Hiểu Thần vẫn như cũ không để ý gì. Theo như cô nghĩ, trước khi danh sách chính thức công bố, công ty chắc chắn sẽ bàn bạc trước với người được chọn, thăm dò ý muốn của bọn họ, khi đó cứ việc nói rõ ràng cô không muốn đi New York, vậy là xong.

Đầu tháng 6, Nhan Hiểu Thần được thêm một tháng tiền lương, giống như tháng trước, cô chuyển ẹ 1500 đồng, gửi trả Trình Trí Viễn số tiền nợ còn lại là 1000 đồng.

Nợ đã được trả hết, tâm trạng của Nhan Hiểu Thần rất tốt, cô mời Trình Trí Viễn đi ăn món Thái. Và dĩ nhiên, trước khi mời Trình Trí Viễn, cô đã chủ động mời Thẩm Hầu cũng đến nhà hàng đó dùng cơm. Thẩm Hầu cuối cùng đã chấp nhận sự thật là “Nhan Hiểu Thần có một người bạn rất khó ưa”, không giống như lần trước, một mực phản đối cô và Trình Trí Viễn đi ăn cùng nhau, lần này hắn chỉ lải nhải nhắc nhở vài câu, hy vọng Trình Trí Viễn ăn bị đau bụng, làm cho Nhan Hiểu Thần cười thầm. Thứ năm, lớp trưởng thông báo với mọi người thứ ba tuần sau chụp ảnh tốt nghiệp, thợ chụp hình thời gian có hạn, cho nên trước hết cần chuẩn bị thuê bộ lễ phục tốt nghiệp và không được đến trễ.

Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến trước tiên đều xin nghỉ, đến hôm thứ ba, lúc đầu cả khoa chụp một tấm ảnh tập thể. Sau khi cả khoa chụp xong thì đến các lớp chụp chung.

Kiếm được mấy chỗ trống giữa các lớp đang chụp ảnh tập thể, các sinh viên cầm máy ảnh của mình, mình tìm bạn chụp, bạn tìm mình chụp, chụp cá nhân, chụp thầy trò, chụp người yêu, chụp bạn cùng phòng, chụp luôn bạn thân… Dù sao chính là liên tục thay đổi người, thay đổi cảnh, thay đổi kiểu dáng.

Nhan Hiểu Thần bị Thẩm Hầu kéo đi chụp ảnh chung, các bạn cùng khoa ồn ào la ó, “Chụp hôn nhau đi! Chụp hôn nhau đi!” Ngụy Đồng cùng Lưu Hân Huy cũng lớn tiếng hùa theo, “Thẩm Hầu, Chụp hôn nhau đi!”

Nhan Hiểu Thần giả vờ không nghe thấy, chỉ là hơi tựa đầu lên vai của Thẩm Hầu, nhưng Thẩm Hầu lại thật sự hưởng ứng tiếng kêu gọi của quần chúng, hắn sáp lại gần Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần vừa ngượng ngùng né tránh, vừa ngọt ngào tươi cười, một tay giữ cái mũ tốt nghiệp sắp rớt ra, một tay theo bản năng chặn Thẩm Hầu lại, Thẩm Hầu vẫn quyết tâm, nhất định muốn sáp lại gần, lôi kéo Nhan Hiểu Thần, không cho cô trốn tránh. Các bạn cùng khoa lại càng vỗ tay ủng hộ, nhao nhao la hét chói tai, ồn ào không thể tả…

Dưới bầu trời sắc lam, trên cỏ sắc lục, từng nhóm từng nhóm thanh niên tràn đầy sức sống, vui vẻ nhốn nháo giành nhau mấy tấm ảnh chụp.

Bởi vì chụp ảnh tốt nghiệp, Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến phải nghỉ nguyên một ngày. Tuy rằng công ty rất thông cảm cho các sinh viên sắp tốt nghiệp xin phép được nghỉ, nhưng các cô cũng cảm thấy có chút lo lắng, tự nhủ với lòng thứ tư đi làm phải càng cố gắng hơn nữa.

Khoảng 10 giờ sáng, khi Nhan Hiểu Thần đang cùng đồng nghiệp bàn luận một sự kiện, thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Tuy cô đã điều chỉnh tắt tiếng, nhưng di động rung lên phát ra tiếng rè rè khá lớn, làm ọi người đều chú ý, một đồng nghiệp cười nói: “Không sao, em cứ nhận điện thoại trước đi, chúng ta sẽ nói sau.”

Nhan Hiểu Thần nhìn thấy trên điện thoại là số người lạ nên có chút không muốn nhanh chóng tiếp nhận, “A Lô?”

Đầu bên kia là tiếng một nam thanh niên xa lạ, “Chào bạn, xin hỏi bạn có phải là Nhan Hiểu Thần?”

“Là tôi.”

“Tôi là sinh viên nghiên cứu sinh của giáo sư Vương, tôi đã xin số điện thoại từ các bạn cùng lớp với bạn, giáo sư Vương muốn gặp bạn.”

Nhan Hiểu Thần vội hỏi: “Xin hỏi là giáo sư Vương nào?”

“Giáo sư Vương dạy môn Kinh tế học vĩ mô.”

Giáo sư Vương môn Kinh tế học vĩ mô? Trong đầu Nhan Hiểu Thần lập tức phản ứng, một cơn ớn lạnh bất chợt truyền từ lòng bàn chân lên tới trán, cơ thể không lạnh mà run, đang là giữa hè, vậy mà trong phút chốc toàn thân của cô đổ mồ hôi lạnh.

Bên kia đầu điện thoại nhận thấy Nhan Hiểu Thần vẫn im lặng, cho rằng tín hiệu có vấn đề, “A lô? A Lô? Nhan Hiểu Thần, bạn còn nghe không?”

“Tôi còn.” Nhan Hiểu Thần cố gắng trấn tĩnh lại, “Khi nào tôi có thể gặp?”

Nam sinh ôn hòa nói: “Bây giờ được không? Giáo sư Vương đang ở văn phòng chờ bạn.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Được, tôi đang ở ngoài trường, lập tức chạy về ngay.”

“Được, lát nữa gặp lại.”

Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, đi tìm Jason xin phép, Jason nghe nói trong trường học có chuyện nên lập tức đồng ý.

Ngô Thiến thiến thấy cô muốn đi, thân thiết hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mình có cần phải cùng về với cậu không?”

Nhan Hiểu Thần miễn cưỡng cười cười, “Không cần, không có liên quan đến cậu.”

Nhan Hiểu Thần cầm lấy túi xách, vội vã rời khỏi văn phòng.

Không phải giờ cao điểm tan tầm nên không có kẹt xe, không đến một tiếng đồng hồ, Nhan Hiểu Thần đã về đến trường học.

Cô gọi điện thoại cho nam sinh viên vừa rồi, “Chào bạn, tôi là Nhan Hiểu Thần, đã từ công ty trở về rồi.”

“Tốt, bạn lên đây đi, tại tầng 5, tôi đợi bạn ở thang máy.”

Nhan Hiểu Thần ra khỏi thang máy, nhìn thấy một nam sinh viên đeo kính nhìn cô cười cười, “Nhan Hiểu Thần?”

Nhan Hiểu Thần một chút cũng không cười nổi, chỉ là khẩn trương nhìn cậu ta, lòng hoang mang hy vọng: “Giáo sư tìm tôi có việc gì?” Có lẽ hoàn toàn không phải là điều cô đoán trước, có lẽ có nguyên nhân khác.

“Tôi không biết.” Nam sinh viên thấy cô đi gặp giáo sư có chút lo sợ nên ôn hòa an ủi, “Giáo sư Vương tuy nhìn có vẻ lớn tuổi nghiêm khắc, nhưng thực tế ông ấy đối với sinh viên rất tốt.”

Nam sinh viên dẫn Nhan Hiểu Thần đi đến trước văn phòng giáo sư Vương, cửa đang đóng, cậu ta gõ cửa, “Thưa Giáo sư, Nhan Hiểu Thần đã đến.”

“Mời vào!”

Nam sinh viên đẩy cửa, ra ý bảo Nhan Hiểu Thần đi vào. Nhan Hiểu Thần chân đứng không vững, một lúc lâu sau cũng không thể rời bước. Nam sinh viên lấy làm lạ, nhịn không được đẩy nhẹ Nhan Hiểu Thần một cái, “Giáo sư cho phép bạn vào rồi đó.” Nhan Hiểu Thần nhích từng bước một đi vào văn phòng, nam sinh viên thấy Giáo sư không sai bảo gì, cung kính nói: “Thưa Giáo sư, em đi đây!” Anh ta nhẹ nhàng khép hờ cửa, rời khỏi.

Trước bàn làm việc có một chiếc ghế dựa, nhưng Nhan Hiểu Thần căn bản không dám ngồi, cũng căn bản không nghĩ đến là muốn ngồi, chỉ ngây ngốc đứng trước bàn làm việc, giống như tội nhân đang chờ đợi quan toà tuyên án tử hình vậy.

Giáo sư Vương ngẩng đầu nhìn Nhan Hiểu Thần, nghiêm túc hỏi: “Có biết tại sao tôi muốn gặp em hay không?”

Đến giờ phút này, tất cả may mắn mong chờ toàn bộ tan thành mây khói, Nhan Hiểu Thần tái mặt, không nói tiếng nào.

Giáo sư Vương nói: “Mấy ngày trước, tôi nhận được một email nặc danh, nói rằng học kỳ đầu em đã giúp một sinh viên tên Thẩm Hầu thi môn Kinh tế học vĩ mô. Tôi đã xem qua bài thi của Thẩm Hầu, cũng đã xem qua bài thi môn pháp luật kinh tế của em, còn có một bài thi pháp luật kinh tế của Thẩm Hầu.”

Giáo sư Vương lấy ra từ trong ngăn kéo ba bài thi, vứt ngay trước mặt Nhan Hiểu Thần, “Tôi nghĩ không cần phải nhờ đến chuyên gia giám định chữ viết, đã có thể rõ ràng mọi chuyện rồi.”

Nhan Hiểu Thần nhìn chứng cứ ở trên bàn, mặt xám ngoét như tro. Tuy rằng cô thông minh hiếu học, thành tích nổi trội xuất sắc, nhưng do điều kiện gia đình không quan trọng lắm việc luyện chữ viết, nên chữ của cô tinh tế có lực, khi nhìn qua lại không có nét gì là bút pháp chính quy. Thẩm Hầu thì ngược lại, từ nhỏ hắn đã bị mẹ kỳ vọng cao, năm tuổi đã bắt đầu luyện chữ, giáo viên vỡ lòng đều là mời từ các hiệp hội chuyên luyện bút pháp, tuy Thẩm Hầu sau khi học trung học không còn luyện chữ nữa, nhưng căn cơ đã ăn sâu vào máu, nên chữ viết của hắn cực kỳ đẹp, nhìn qua thấy rõ đây là người đã khổ công luyện chữ.

Giáo sư Vương nghiêm nghị nói: “Bất kể là nghiên cứu học hỏi, nhưng làm người, kiêng kị nhất vẫn là lừa gạt! Trường học đối với gian lận thi cử luôn luôn nghiêm trị, một khi bị phát hiện lập tức khai trừ học tịch.” (1)

(1) Có nghĩa là đuổi học, không cho nhận bằng tốt nghiệp.

Thân thể của Nhan Hiểu Thần hơi chao đảo một chút, sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn môi, một tay chống xuống bàn, giống như nếu cứ đứng như vậy sẽ làm cho cả người ngã sấp xuống.

Tuy rằng từ chữ viết có thể nhìn ra bài thi môn kinh tế vĩ mô và môn pháp luật kinh tế của Thẩm Hầu là không phải cùng một người viết, nhưng chung quy không thể xem là chứng cứ rõ ràng được, chuyên gia giám định bút tích chỉ xuất hiện trong phim ảnh và truyện xưa, ở ngoài đời Giáo sư Vương căn bản chưa từng gặp qua loại người này, càng không biết đi đâu mà tìm, nếu Nhan Hiểu Thần có chết cũng không nhận, ông ta ngược lại còn phải nghĩ cách khác. Nhưng lúc này xem ra Nhan Hiểu Thần không có mặt dày mà phủ nhận, sắc mặt của Giáo sư Vương dịu đi một chút, “Đối với sinh viên tên Thẩm Hầu tôi không có ấn tượng gì, nhưng đối với tên của em thì tôi không xa lạ, nếu em muốn tiếp tục học lên cao thì trong khoa nhất định sẽ có người nhận em, đã có hai giáo viên chuẩn bị tìm em nói chuyện, hy vọng em có thể làm nghiên cứu sinh của bọn họ, nhưng không ngờ em lại không muốn tham gia, vài lần lúc ăn cơm, tôi cũng đã được nghe bọn họ tiếc nuối nhắc đến em. Lần này xảy ra chuyện như vậy, tôi cố ý hỏi thăm qua thành tích học tập của em trong 4 năm, quả thật phải nói rằng, giáo viên nào đã dạy qua em cũng đều rất hài lòng vì có một sinh viên giỏi như vậy! Tôi cũng có nghe nói đến điều kiện kinh tế của gia đình em rất khó khăn, lại vừa tìm được một công việc rất tốt, em hẳn biết rất rõ, khai trừ học tịch sẽ có hậu quả như thế nào. Tôi có thể nói với nhà trường là em đã chủ động thẳng thắn nhận sai, có thể nói tốt cho em vài câu, họ sẽ nể tình mà giảm nhẹ tội.” Nhan Hiểu Thần đang sắp bị chết đuối như vớ được khúc gỗ, lập tức nói: “Em đồng ý!”

Giáo sư Vương chỉ cái ghế ở bên cạnh cô, “Em ngồi trước đi.” Ông ta đem một sấp giấy viết thư và một cây viết đưa ra trước mặt cô, “Em viết một bức thư hối cãi, thừa nhận em đã bị Thẩm Hầu uy hiếp bắt buộc làm như vậy, nên nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm lớn. Nhiều lần nghĩ lại đã ý thức được hành động sai trái của mình, nên chủ động đến tìm tôi thẳng thắn nhận lỗi.”

Hoảng sợ trong hoảng loạn, đầu óc Nhan Hiểu Thần có chút lơ mơ, cô cầm cây viết bắt đầu viết quá trình gây ra chuyện sai lầm này, viết được một hàng chữ, đột nhiên phản ứng kịp— bức thư hối cãi này chính là đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Thẩm Hầu. Cô dừng bút, ngập ngừng hỏi: “Thưa Giáo sư, trường học sẽ xử lý Thẩm Hầu thế nào ạ?”

Giáo sư Vương là sinh viên của trường sau khi khôi phục việc thi đại học lần thứ 3 trong những năm 70, ông ta là người kiên trì khó có thể tưởng tượng được, đã nếm trải đủ khổ cực, chịu rất nhiều sai lầm, trong mắt của ông ta, được học là cơ hội vô cùng quý giá, ông ta đang ở lứa tuổi trung niên, nên không hiểu được tâm tình của tuổi trẻ. Giáo sư Vương thờ ơ nói: “Theo nội quy mà xử lý! Tôi sẽ điều tra thành tích 4 năm học của Thẩm Hầu, cũng như sẽ hỏi qua một chút biểu hiện của cậu ta, nếu cậu ta không phải là kẻ quý trọng cơ hội học tập tại trường, thì việc trừng phạt là vô cùng thích hợp!”

Nhan Hiểu Thần cảm thấy trái tim của mình như bị bóp nghẹt, vừa tưởng như vớ được khúc gỗ hy vọng lại hóa thành cục đá tuyệt vọng, cô đang bị nó nhấn chìm hoàn toàn. Nhan Hiểu Thần cầu xin hỏi: “Thẩm Hầu cũng có thể chủ động thẳng thắn nhận sai, giáo sư, thầy có thể giúp cậu ấy nói lời tốt đẹp hay không?”

Giáo sư Vương lúc âm thầm điều tra cũng đã biết Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu có quan hệ yêu đương, nhưng ông ta đối với loại tình cảm này không tán thành. Ông ta vô cùng buồn bực nói: “Em là một sinh viên chăm chỉ chịu cực khổ, thành tích nổi trội xuất sắc, lại bị cậu ta hại thành ra như vậy, còn đi nói giúp cho cậu ta? Cái gì gọi là tình yêu? Tình yêu chân chính là phải giống như Marie Curie và Pierre Currie, hay ngài Tiền Chung Thư (Qian Zhongshu) và cô Dương Giang (Yang Jiang) (2), yêu một người thì phải thể hiện hết lòng với người đó, thể hiện thì tốt! Nhưng tình yêu của các em căn bản không phải là tình yêu! Đó gọi là tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, tình yêu mù quáng!”

(2) Marie Currie và Pierrie Currie là hai vợ chồng nhà khoa học nổi tiếng, họ không những được biết đến với những công trình nghiên cứu Vật Lý và Hóa Học mà còn nổi tiếng về tình yêu chung thủy của nhau. Tiền Chung Thư và Dương Giang cũng là hai vợ chồng nhà văn giỏi, đều có nhiều tác phẩm để đời, hai người cũng nổi tiếng với sự đồng cam cộng khổ và tình yêu chung thủy giành cho nhau. (wiki)

Ngay lập tức, Nhan Hiểu Thần đã ra quyết định, cô nhẹ nhàng buông viết, cúi đầu nói: “Cảm ơn Giáo sư đã muốn giúp em, nhưng nếu vì giảm bớt tội cho em mà tăng thêm tội cho Thẩm Hầu, em không thể nghe theo!”

Giáo sư Vương răn dạy nói: “Nếu em không chịu làm theo, trường học cũng vẫn sẽ như vậy, dựa theo nội quy nghiêm túc xử lý Thẩm Hầu! Không cần phải làm việc vô ích nữa, nhanh chóng viết thư nhận lỗi đi!”

Nhan Hiểu Thần nhẹ giọng nói: “Tình yêu chân chính không phải chỉ có thể hiện tình cảm và mơ tưởng đến điều tốt đẹp, nó cũng chính là đồng cam cộng khổ, vinh nhục cùng chịu, em đã có xem qua tác phẩm “Ba chúng ta” (3) của cô Dương Giang, 10 năm một kiếp sống chung mặc dù có nhiều gian khổ, nhưng cô ấy vẫn biết luôn tự giữ mình, cùng với Tiền Chung Thư tiên sinh không có chút gì là vượt quá mức đạo nghĩa phu thê.”

(3) tên tiếng Hoa《我们仨》, là một cuốn hồi ký, được chia thành hai phần, phần đầu nói về việc gặp chồng bà là Tiền Chung Thư, cùng cô con gái ba người vượt qua khó khăn cực khổ, tình cảm gắn bó cùng sống hạnh phúc, phần thứ hai nói về cái chết của chồng bà, cuộc sống đau buồn khổ cực, nói về chiến tranh Trung Nhật, nội chiến, tệ nạn, nạn đói, Cách mạng văn hóa, cải cách và mở cửa, là một loạt các sự kiện lớn của Trung Quốc từ lịch sử tới hiện đại (wiki).

Giáo sư Vương giận tím mặt, tức giận vỗ bàn: “Thẩm Hầu mà có thể so sánh với Tiền Chung Thư tiên sinh sao? Ngoan cố cứng đầu, thị phi bất phân! Ra ngoài! Ra ngoài! Thu dọn hành lý, chuẩn bị cuốn gói về nhà đi!”

Nhan Hiểu Thần đứng lên, hướng Giáo sư Vương cúi đầu thật thấp khom người chào: “Rất xin lỗi, cảm ơn Giáo sư!” Nói xong, cô xoay người, loạng choạng đi ra khỏi văn phòng.

Trong đầu của Nhan Hiểu Thần bây giờ là một mảnh tối đen, cô như cái xác không hồn phất phơ đi xuống lầu, trong lòng chỉ nghĩ có một việc, cô sắp bị trường khai trừ học tịch, mất hết tất cả.

Đại não của cô đã không còn có thể hoạt động nữa rồi, theo thói quen thành tự nhiên, đôi chân cứ như thế mà bước dọc theo con đường rợp bóng cây, hướng về ký túc xá.

Hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp của khoa khác, khắp nơi đều là sinh viên mặc lễ phục, túm năm tụm ba mà tốt nghiệp, lâu lâu lại có tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô vang lên. Mới hôm qua thôi, cô và bọn họ cũng giống như vậy, mặc dù phải chia tay với sân trường cùng bạn bè đã gắn bó mấy năm trời, nhưng cô lại có rất nhiều hưng phấn và vui vẻ, khát khao một tương lai tươi sáng hơn, khát vọng một cuộc sống tốt đẹp hơn sẽ bắt đầu.

Nhưng giờ đây, cuộc đời của cô đã đột nhiên trở nên tối đen mù mịt, tất cả mọi khát khao ước muốn đều biến mất, thế giới này đã quay lưng lại mà đóng sập cánh cửa ngay trước mắt cô.

Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, trong phòng không có ai. Cô chậm rãi ngồi lên ghế, sững sờ nhìn đống sách của mình trên bàn. Trên giá sách bày biện ngay ngắn gọn gàng tài liệu và tập ghi chép, đều là những thứ Nhan Hiểu Thần cho rằng có giá trị cần giữ lại, tài liệu hay sách nào không có giá trị cô sẽ nhường lại ấy nhóm sinh viên khóa dưới.

Những thứ này đã chứng kiến bốn năm đại học khổ cực của cô, có lẽ trên đời này chỉ có chúng mới hiểu được cô đã phải kiên trì cố gắng đến cỡ nào. Đối với cô mà nói, mất đi công việc có lương cao, hay mất đi cuộc sống tươi sáng sắp có kia không phải là đau khổ nhất, mà đau khổ tuyệt vọng nhất chính là mất đi bốn năm chịu đựng phấn đấu để có được học vị.

Đó không chỉ là một cái học vị, mà chính là để trả lại công sức của ba! Tuy Nhan Hiểu Thần không biết trên thế giới này có tồn tại cái gọi là hồn ma hay không, học vị của cô có hay không có cũng không biết là có thể an ủi được vong hồn của ba cô vài phần hay không, nhưng đây là điều cô nhất định phải làm, đó là sự chịu cực chịu khổ kiên trì đạt mục tiêu trong bốn năm ròng rã. Nhưng mà, hiện tại đã mất hết rồi.

Khoảng giữa trưa vào giờ cơm, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy quay về phòng, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, giật mình hỏi: “Sao cậu không đi làm?”

Nhan Hiểu Thần miễn cưỡng cười nói: “Có chút việc nên trở về.”

Lưu Hân Huy vui vẻ nói: “Tốt quá, phòng kế bên chiều nay đi ca hát, chúng ta cùng đi nhé!”

Nhan Hiểu Thần không nghĩ sẽ đối mặt với nhóm bạn của cô, nên nói cho có lệ, “Bây giờ mình đi ăn cơm, buổi chiều còn có việc khác, các cậu đi đi!” Cô cầm lấy túi xách vội vàng rời khỏi ký túc xá, nhưng tâm trạng giống như bị tảng đá đè lên vậy, ép xuống lục phủ ngũ tạng đến hoảng loạn, căn bản không có thời gian đi thưởng thức món ăn.

Nhan Hiểu Thần đi lang thang không mục tiêu trong sân trường, vô tình đi đến bên bờ hồ, cô ngồi trên băng ghế gần đó, ngẩn ngơ nhìn cảnh vật xung quanh.

Một lúc sau, cô cầm ví tiền ra, là cái ví sọc ca rô màu nâu mà Thẩm Hầu đã tặng làm quà năm mới, từ khi có nó, cô đã đem tiền cùng vài thứ linh tinh bỏ vào đó.

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm ví tiền một lúc lâu, sau đó cô mở ví ra, tại một ngăn nhỏ có nhét hai tấm ảnh chụp, một tấm là hình của cô lúc 15 tuổi, đã thi đậu điểm cao vào trường trung học của thị xã, cả nhà ba người cười vui vẻ chụp ở bên ngoài cổng trường trung học, trên ảnh chụp ba gương mặt của ba người đều thể hiện tâm trạng vui vẻ đầy hy vọng; còn một tấm là hình chân dung trắng đen của ba cô, lúc ba cô được chôn cất đã lấy nó làm ảnh thờ.

Nhan Hiểu Thần nhìn mấy tấm ảnh, khối đá đang đè nén trong lòng liền biến thành máy khoan điện, từng nhát từng nhát khoan sâu vào người cô, làm cho toàn thân đau nhức từng hồi.

Di động đột nhiên vang lên vài tiếng, âm thanh dễ nghe khiến Nhan Hiểu Thần như từ trong mộng bừng tỉnh, lập tức đem mấy tấm ảnh nhét lại vào ví, lấy điện thoại ra.

Màn hình di động nhắc nhở có tin nhắn từ blog của một chú khỉ, từ lúc Nhan Hiểu Thần tặng cho Thẩm Hầu bức tượng gỗ Tôn Ngộ Không làm quà năm mới, hắn không còn từ chối cái tên “Hầu ca” nữa, chủ động đổi hình nền của Blog là một chú khỉ, tên blog của Nhan Hiểu Thần cũng bị hắn đổi thành tên thân mật là Tiểu Tiểu.

“Ăn cơm chưa? Trưa nay ăn cái gì?”

Nhan Hiểu Thần không biết nên trả lời Thẩm Hầu thế nào. Thẩm Hầu biết cô bận rộn công việc, trong giờ làm sẽ không bao giờ nhắn tin hay đăng blog quấy rầy cô, nhưng thời gian nghỉ giữa trưa, hắn sẽ gửi tin nhắn, đăng blog hoặc gọi điện thoại, chỉ là mỗi người sẽ miêu tả bữa ăn trưa ăn gì, ăn như thế nào, sau đó sẽ thì thầm tâm sự vài câu.

Nhan Hiểu Thần biết chuyện này trước sau gì cũng phải nói cho Thẩm Hầu nghe. Căn cứ vào thái độ của Giáo sư Vương đối với hắn, chắc chắn ông ta sẽ không thông báo cho hắn biết trước, chỉ là đem hết chứng cứ trực tiếp nộp lên văn phòng khoa, mặc kệ cho trường xử lý. Tuy rằng nếu có biết sớm hơn cũng chỉ là đau khổ sớm hơn, nhưng so với nghe tin sét đánh đến bất ngờ thì có thể sẽ đỡ hơn. Có điều hiện tại cô cũng không biết nên nói với hắn thế nào nữa.

Bởi vì thấy cô chưa trả lời blog có vẻ hơi khác thường, Thẩm Hầu trực tiếp gọi điện thoại, “Tiểu Tiểu, không nhận được blog của anh à?”

Nhan Hiểu Thần thấp giọng nói: “Nhận được.”

“Em đang làm gì đó? Tại sao không trả lời anh?”

Nhan Hiểu Thần không lên tiếng, Thẩm Hầu gọi: “Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu!”

Nhan Hiểu Thần rất muốn nói nhưng cổ họng khô khốc, không thể phát ra tiếng được. Giọng nói bá đạo của Thẩm Hầu lập tức thu lại, thanh âm trở nên vững vàng bình tĩnh, “Tiểu Tiểu, công ty xảy ra chuyện gì sao? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều có thể nói cho anh biết.”

Nhan Hiểu Thần nói một cách khó hiểu: “Không phải là công ty, là…trường học.”

“Làm sao?”

Nhan Hiểu Thần thấp giọng nói: “Giáo sư Vương phát hiện em giúp anh thi môn kinh tế học vĩ mô.”

Thẩm Hầu ở đầu bên kia điện thoại khiếp sợ im lặng, dĩ nhiên, Thẩm Hầu cũng hoàn toàn không nghĩ đến, hắn chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp, đã qua được nửa năm rồi, bây giờ sự việc giống như một quả bom lớn phát nổ. Sau một lúc lâu, hắn không hiểu hỏi lại, “Trong khoa có rất nhiều người cũng thi hộ, không có lý nào phát hiện ra!”

“Có người gửi email nặc danh.”

Trong điện thoại vang lên một tiếng, đoán chừng Thẩm Hầu bực bội đập phá một cái gì đó, nhưng hắn lập tức kềm nén cơn giận, “Bây giờ không phải là lúc nói lại vấn đề này, trước hết phải nghĩ cách giải quyết, để xem Giáo sư Vương có thể xử lý nhẹ hơn được không, anh cúp điện thoại đây.”

“Ừ.”

Thẩm Hầu gọi: “Tiểu Tiểu!”

“Sao?”

“Việc này là do anh hại em, anh sẽ cố gắng giảm bớt thiệt hại cho em nhiều nhất có thể.”

Nhan Hiểu Thần tâm bình khí hòa ngược lại an ủi Thẩm Hầu, “Đừng nghĩ vậy, mặc kệ kết quả là gì, khẳng định anh sẽ thiệt hại nhiều hơn em, chỉ cần anh không sao thì em cũng sẽ không sao. Anh đừng quá lo lắng, cũng đừng quá tuyệt vọng, ông trời sẽ không tuyệt đường con người, nếu như bị trường học khai trừ rồi, chúng ta vẫn sống được mà.”

Tim của Thẩm Hầu như bị một bàn tay độc ác vặn xoắn lại, bốn năm đại học hắn thường xuyên ngồi ở cuối lớp, đã nhìn thấy Nhan Hiểu Thần chăm chỉ cố gắng đến thế nào, cô là người duy nhất trong khoa không bao giờ trốn tiết, mỗi một môn cô đều ghi chép cẩn thận đến nỗi có thể lấy làm mẫu. Bị đặt vào tình huống sắp mất hết tất cả, vậy mà cô đối với hắn chẳng có chút gì là “giận chó đánh mèo”mà oán hận, đừng nói là tình yêu mơ hồ dễ thay đổi của tuổi trẻ, đến tình cảm gắn bó của vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm cũng khó có thể làm được đều này. Ngay lập tức, Thẩm Hầu nảy sinh một ý nghĩ, rốt cuộc kiếp trước hắn đã làm được việc gì tốt, để kiếp này hắn có thể tu được một Nhan Hiểu Thần? Trong lòng của Thẩm Hầu vừa kích động, vừa áy náy, lại đầy cảm xúc, muốn nói với Nhan Hiểu Thần chút gì đó, nhưng nếu là “Thực xin lỗi” thì quá đáng kinh, “Đừng sợ” thì quá vô dụng, hắn chỉ có thể cứng rắn mà nói: “Anh cúp điện thoại đây, chờ tin của anh.”

Nhan Hiểu Thần cầm điện thoại nhét vào trong túi, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Theo tính cách của Thẩm Hầu mà nói, lẽ ra lúc này hắn đã vọt đến bên cô để an ủi vỗ về, nhưng hắn lại chưa xuất hiện, chỉ có thể lý giải là hắn đang có chuyện gì đó rất quan trọng phải làm. Chuyện quan trọng đó chỉ có thể là nghĩ đến biện pháp đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, loại gian lận thi cử này, chỉ cần giáo sư đồng ý mắt nhắm mắt mở cho qua là xong, cũng đã có nhiều trường hợp xảy ra rồi. Nhưng Thẩm Hầu chỉ là một sinh viên, hắn đi đâu để có các mối quan hệ xã hội và khả năng giúp đỡ đây? Điều duy nhất hắn có thể làm chính là nhờ người thân trong gia đình. Tuy rằng hai người có quan hệ yêu đương, nhưng Nhan Hiểu Thần không biết hết gia đình của Thẩm Hầu, ấn tượng của bạn học đối với hắn chỉ là nhà hắn có chút tiền, tuy rằng hắn tiêu tiền như tiêu nước, nhưng hiện giờ gia đình con một, tiêu tiền hào phóng cũng có đầy ra, Thẩm Hầu như vậy cũng không có gì đặc biệt. Chuyện ăn mặc hắn cũng chẳng để ý tới, rất ít khi mặc hàng hiệu, cũng chưa từng chạy xe sang rêu rao khắp nơi, nhưng Nhan Hiểu Thần cảm thấy gia đình Thẩm Hầu không chỉ là một gia đình có chút tiền, xét trên nhiều khía cạnh về cách ăn nói, kiến thức của hắn thì không phải một gia đình bình thường cấp trung có thể nuôi dạy được. Nhưng Giáo sư Vương cũng không phải là một giáo sư bình thường, ông ta tính tình cổ hủ, nghiêm khắc, có ý thức cương quyết, khẳng định không phải loại người vì quan hệ tình nghĩa gì đó mà nương tay. Nhan Hiểu Thần đang suy nghĩ miên man thì di động lại vang lên, cô lấy di động ra xem qua thì thấy một số lạ nhìn khá quen mắt.

“A lô?”

“Nhan Hiểu Thần, chào bạn! Tôi là nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương, buổi sáng chúng ta vừa gặp qua rồi.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Chào bạn!”

“Giáo sư Vương bảo tôi nói với bạn, nghèo khó mà sinh ra được một sinh viên giỏi thật không dễ dàng, thầy sẽ cho bạn thời hạn một ngày, ngày mai trước khi hết giờ làm, giáo sư hy vọng có thể gặp bạn ở văn phòng.”

Nhan Hiểu Thần im lặng một chút, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bạn.” Mặc kệ Giáo sư Vương chỉ là muốn giữ lại tài năng, nhưng sự thật đã thông cảm cho cô, ông ta muốn giúp cô một lần, có điều Nhan Hiểu Thần không thể thông suốt việc đem toàn bộ tội lỗi đổ lên Thẩm Hầu để tự cứu mình. Tuy rằng sự việc đích thực giống như Giáo sư Vương nói, mặc kệ cô có ra sao, thì Thẩm Hầu gian lận thi cử sự thật vẫn không thể thay đổi, vẫn phải dựa vào nội quy mà nghiêm trị, nhưng Nhan Hiểu Thần không làm được, có một số việc quan trọng không chỉ là kết quả, mà còn là quá trình.

Cả buổi chiều, vẫn không có tin tức gì của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần có chút lo lắng, không biết hắn đang làm gì, cũng không dám tùy tiện liên lạc.

Hơn 7 giờ tối thì Thẩm Hầu gọi điện thoại tới, “Tiểu Tiểu, em sao rồi?”

Nhan Hiểu Thần nói: “Em không sao, còn anh?”

“Anh cũng vậy.”

Nhan Hiểu Thần hỏi thử: “Ba mẹ anh biết chuyện này chưa? Bọn họ có trách mắng gì anh không?”

Ba của Thẩm Hầu buổi chiều đã vội vàng chạy đến Thượng Hải đánh cho hắn hai bạt tay vào mặt, bây giờ nửa bên mặt còn đang sưng, nhưng hắn lại cố gắng dùng giọng thoải mái mà nói: “Đã biết hết rồi, lúc này bọn họ đang muốn cố gắng không trách mắng anh, trước hết phải nghĩ biện pháp xem còn có cách cứu vãn hay không. Yên tâm đi, bọn họ chỉ có một mình anh là con trai yêu quý, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải giúp anh.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Việc này đối với cha mẹ là đả kích rất lớn, cho dù bọn họ có trách mắng, thậm chí đánh đòn, anh cũng phải ngoan ngoãn mà chịu.”

Thẩm Hầu ngồi dưới đất, xoa hai cái đầu gối đang phát đau: “Biết rồi!” Hắn không ngoan ngoãn chịu phạt hay sao? Ông ba phạt đánh, hắn không nói tiếng nào để cho đánh, bà mẹ phạt quỳ, hắn cũng ngoan ngoãn chịu quỳ, hiện giờ thừa dịp bọn họ đi ra ngoài gặp bạn, hắn mới tranh thủ đứng lên hoạt động một chút.

Thẩm Hầu nói: “Ba mẹ anh đều đang ở Thượng Hải, hai ngày nay anh không có thời gian gặp em, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”

“Được rồi. Ba mẹ anh có biết em không?”

“Còn chưa biết.” Thẩm Hầu sợ Nhan Hiểu Thần hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Mẹ vẫn hy vọng anh có thể ra nước ngoài học thạc sĩ, anh thì không nghĩ lại phải tiếp tục đi học, bà ấy không làm gì được anh, chỉ có thể ôm một bụng tức mặc kệ anh ra ngoài tìm việc làm, anh sợ bà ấy cho rằng anh bởi vì yêu đương làm cho ngu muội mới không chịu xuất ngoại, nên anh nghĩ cứ từ từ, để mọi việc ổn định lại rồi mới nói chuyện của anh và em cho bọn họ biết, nhưng đâu ngờ lại xảy ra chuyện này…” Thẩm Hầu vì không muốn ba mẹ biết hắn và Nhan Hiểu Thần có quan hệ, cho nên không hề nhắc đến tên của Nhan Hiểu Thần, hắn chỉ hàm hồ nói bừa là đã nhờ một đứa bạn cùng lớp thi giùm, không ngờ lại bị thầy giáo phát hiện, muốn đuổi học hắn. Hắn nghĩ kỹ rồi, thủ phạm là hắn, chỉ cần ba mẹ có thể bảo vệ hắn, Nhan Hiểu Thần tự nhiên cũng sẽ không có chuyện gì.

Nhan Hiểu Thần ngắt lời hắn, “Em hiểu mà, không sao cả.”

Thẩm Hầu vẫn cảm thấy lo lắng, “Tiểu Tiểu, khi nào việc này xử lý xong, anh nhất định sẽ mau chóng nói cho ba mẹ biết chuyện của chúng ta.” Nhan Hiểu Thần nói: “Em biết anh vì em mà suy tính kỹ, anh muốn cho ba mẹ anh có ấn tượng đầu tiên tốt nhất đối với em, hơn nữa, em cũng không nói ẹ em biết chuyện của chúng ta.”

Thẩm Hầu chần chừ hỏi: “Chuyện lần này, em không nói ẹ em biết sao?” Từ nhỏ đến lớn, ba hắn đừng nói là đánh, hung hăng quát mắng một câu cũng không có, nhưng lần này lại tức giận đến nỗi vừa thấy hắn liền ra tay, mẹ hắn cũng không có chút nào mềm lòng mà bắt hắn quỳ vài giờ, Thẩm Hầu sợ mẹ của Nhan Hiểu Thần cũng như vậy mà phạt cô.

“Không có.”

“Vậy trước hết đừng nói nữa.” Thẩm Hầu im lặng một chút, hỏi: “Ngày mai em có đi làm không?”

“Không biết nữa, Tuy rằng công ty còn chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, đi làm chẳng có ý nghĩa gì.”

“Em cứ đi làm bình thường, dù sao cũng chưa đến bước tệ nhất.”

Nhan Hiểu Thần nghe theo lời đề nghị của Thẩm Hầu, “Được rồi, có thể đi thêm một ngày xem sao!”

Thẩm Hầu sợ ba mẹ trở về, không dám trò chuyện lâu, “Anh biết em hiện tại rất khó chịu, nhưng đừng bao giờ để cho cơ thể bị bệnh, nhớ là phải ăn cơm đủ bữa, ngày mai anh sẽ gọi cho em.”

“Được rồi, hẹn gặp anh sau!” Nhan Hiểu Thần đoán được tình hình của hắn ở bên kia ra sao, nên chủ động cúp điện thoại. Sáng sớm ngày thứ hai, Nhan Hiểu Thần vẫn như bình thường cùng Ngô Thiến Thiến ngồi xe buýt đi làm. Nhan Hiểu Thần vốn cho rằng tâm trạng của mình thấp thỏm, đứng ngồi không yên sẽ dễ bị phát hiện, nhưng cũng bởi vì đã qua một ngày, biểu hiện của cô lại vượt xa suy nghĩ của mình, cả ngày ở công ty, cô vẫn chuyên tâm làm việc, giống như sự kiện kia căn bản không có xảy ra.

Nhanh đến lúc hết giờ làm thì nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương gọi điện thoại lại, thở hổn hển nói: “Nhan Hiểu Thần, sao đến tận bây giờ bạn vẫn chưa đến? Giáo sư Vương cả buổi chiều ngồi đợi bạn ở văn phòng, lập tức về ngay đi!”

Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi đang ở ngoài trường, về không kịp rồi. Cảm ơn bạn, cũng cảm ơn Giáo sư Vương.”

Nam sinh viên có lẽ đã hiểu, cảm khái nói: “Hi vọng mười năm sau, bạn sẽ không hối hận quyết định của mình hôm nay.” Cậu ta thở dài, cúp điện thoại.

Nhan Hiểu Thần yên lặng ngồi ngây ngốc một chút, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Hôm nay rất có khả năng sẽ là ngày cuối cùng cô làm việc tại đây, Nhan Hiểu Thần lưu luyến không muốn rời khỏi, cô làm xong tất cả mọi việc, cẩn thận dọn dẹp bàn làm việc thật gọn gàng, rồi cầm lấy túi xách đi về trường.

Hơn 9 giờ tối thì Thẩm Hầu gọi điện thoại đến, bảo rằng ngày mai cô cứ tiếp tục đi làm, hai người hàn huyên tâm sự thêm vài câu thì cúp điện thoại.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Nhan Hiểu Thần đi đến văn phòng, vẫn tiếp tục làm việc như ngày thường, lâu lâu lại suy nghĩ đến sự việc đang tiến triển thế nào.

Nếu buổi sáng hôm nay Giáo sư Vương đem chuyện này báo cáo lên khoa, văn phòng khoa nhất định sẽ tìm cô nói chuyện, đồng thời cũng sẽ báo cáo lên trường. Lập tức sẽ cho nghỉ học, đây cũng là sự việc vi phạm nội quy nghiêm trọng, tốc độ xử lý hẳn sẽ rất nhanh, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả bước đầu. Cho nên, việc này trong khoảng một hai ngày nữa chắc chắn công ty sẽ biết.

Nhưng Nhan Hiểu Thần đợi một ngày, trong khoa vẫn không có ai gọi điện thoại cho cô. Nếu nói đến tính cách của Giáo sư Vương, chắc chắn sẽ không quên đi báo cáo lên khoa, xem ra ba mẹ của Thẩm Hầu “làm việc” rất có hiệu quả. Dù sao cô cũng chẳng giúp được gì, việc có thể làm là chờ đợi.

Lại qua một tuần, trường học vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thẩm Hầu không có cách nào đến gặp cô, chỉ có thể mỗi ngày lặng lẽ gọi điện thoại. Cuộc sống của Nhan Hiểu Thần vẫn như vậy đi làm rồi về nhà, cô cho rằng tất cả đều rất bình thường, nhưng Lưu Hân Huy đã phát hiện được sự khác thường của cô, chắc là Ngụy Đồng và Ngô Thiến Thiến cũng đều đã cảm nhận được rồi, chỉ làm bộ như không biết mà thôi.

Lưu Hân Huy lôi kéo Ngụy Đồng đến cùng hỏi Nhan Hiểu Thần, “Cậu và Thẩm Hầu cãi nhau à?”

Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói: “Không có.”

Lưu Hân Huy còn muốn nói nữa, Ngụy Đồng ra ý bảo cô đừng hỏi nhiều, tính tình Nhan Hiểu Thần và Lưu Hân Huy không giống nhau, cô không nói chính là cho thấy cô không muốn nói, nếu cô muốn nói tự nhiên sẽ nói ra thôi.

Thứ hai, Nhan Hiểu Thần vẫn đi làm bình thường, không một thực tập sinh nào lưu ý đến sự thật là cô đang ngồi trên một đống thuốc nổ, ngược lại ai cũng đều tỏ ra hâm mộ cô. Nghe nói gần đến lúc họp bàn công bố danh sách nhân viên được đi Mỹ, mọi người đều nhận định Nhan Hiểu Thần chắc chắn có mặt trên danh sách.

Buổi sáng thứ ba, cô vẫn như ngày thường chăm chỉ làm việc.

Phòng nhân sự đến mời Jason đi họp, khi anh ta họp xong trở về, liền đi đến bên cạnh bàn của Nhan Hiểu Thần, nói: “Đến phòng họp nhỏ nói chuyện một lát.” Vẻ mặt bên ngoài của anh ta hết thảy đều bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Hiểu Thần có chút gì đó thay đổi.

Nhan Hiểu Thần lập tức hiểu rõ, công ty đã biết rồi. Cô vẫn chờ đợi giờ phút này bấy lâu, thật không ngoài ý muốn cho lắm, nhưng điều làm cô hoang mang là vì sao việc này công ty lại tìm cô trước, chẳng phải trường học nên tìm cô trước hay sao?

Nhan Hiểu Thần đi vào phòng họp nhỏ, Jason im lặng một chút, mới mở miệng: “Đêm qua, người phụ trách MG ở Thượng Hải là Chu Miện tiên sinh, và Tổng giám đốc MG ở tổng công ty tại Trung Quốc là Lục Lệ Thành tiên sinh đồng thời nhận được email nặc danh, nội dung thế nào chắc em cũng đã rõ. Bởi vì chuyện này khiến cho Lục tổng trực tiếp hỏi đến, nên công ty xử lý rất nhanh, đã liên hệ qua Giáo sư Vương, xác định nội dung bức thư có khả năng là thật. Công ty quyết định điều tra làm rõ trước, em trước hết đừng đi làm nữa. Tiền lương của em sẽ theo quy định mà kết toán, công ty phát lương theo ngày, sẽ chuyển khoản sau, cho nên tài khoản ngân hàng của em không cần phải xóa bỏ.”

Nhan Hiểu Thần đứng lên, tháo thẻ nhân viên xuống để lên bàn, thấp giọng nói: “Vâng, em hiểu. Cảm ơn anh!”

Jason thở dài, chân thành nói: “Chúc em nhiều may mắn!” Đến nước này, anh ta và Nhan Hiểu Thần đều hiểu, Nhan Hiểu Thần tuyệt đối không còn khả năng có cơ hội vào MG làm việc được nữa, cô bé này thật sự cần một chút may mắn, mới có thể vượt qua chuyện này.

Nhan Hiểu Thần im lặng trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thực tập sinh ngồi bàn kế bên hỏi: “Bạn lại xin nghỉ phép à?”

Nhan Hiểu Thần không lên tiếng, coi như chấp nhận, cũng không còn ai hỏi nữa. Ra đến cửa thì Ngô Thiến Thiến đuổi theo, thân thiết nói: “Tại sao cậu lại xin nghỉ phép? Nếu cậu cứ tiếp tục nghỉ, cấp trên có vài phần ấn tượng tốt với cậu sẽ bị cậu làm mất hết đó, có chuyện gì không thể để cho Thẩm Hầu giúp cậu xử lý …”

Nhan Hiểu Thần ngắt lời quan tâm của Ngô Thiến Thiến, “Mình không phải xin nghỉ phép, mình bị công ty đuổi việc rồi.”

Ngô Thiến Thiến trợn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện giờ mình không muốn nói nhiều, vài ngày nữa cậu sẽ biết nguyên nhân thôi. Mình đi đây!” Bởi vì không phải trong giờ làm việc, trên xe buýt thậm chí không có một ai, Nhan Hiểu Thần tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng cô rất muốn mỗi ngày có thể chen chúc nhau trên xe buýt mà tan giờ làm. Đã lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện không muốn gặp, không muốn thấy, nhưng bây giờ không còn nữa mới phát hiện ra những thứ nhỏ bé vụn vặt đó lại là những điều vô cùng hạnh phúc.

Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, hành lang cũng không trống vắng lắm, có bạn mở rộng cửa phòng coi phim Hàn; có bạn đang thu dọn hành lý, thủ tục tốt nghiệp đều đã xong xuôi, các bạn vội vàng chuẩn bị rời trường. Nhưng phòng của Nhan Hiểu Thần coi như cũng khá yên tĩnh, Lưu Hân Huy và bạn bè đã ra ngoài chơi, Ngô Thiến Thiến thì đang đi làm, Ngụy Đồng đang ở thư viện nghiên cứu tài liệu, chưa đến đêm nay, cả ký túc xá sẽ không còn người nào. Nhan Hiểu Thần đóng cửa phòng, im lặng ngồi một lát, sau đó thì gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, “Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”

Thẩm Hầu nhạy cảm, lập tức hỏi lại: “Rất tiện, có chuyện gì vậy? Sao em không đi làm?”

“Công ty biết rồi, bảo em không cần đi làm nữa.”

Thẩm Hầu lập tức nộ xung thiên, rống lên đứng dậy, “Cái gì?! Không thể nào! Ba mẹ anh đã nói…”

Thẩm Hầu lập tức ý thức được, bây giờ có nói cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa, hắn im lặng, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Tiểu Tiểu, anh xin lỗi!”

Nhan Hiểu Thần nói: “Những lời này lẽ ra em nói mới đúng! Viết thư nặc danh tố cáo, nhưng xem ra trường học không xử lý gì chuyện này, như vậy có khả năng bọn họ đã lờ đi, sau đó công ty lập tức cũng nhận được email giống như vậy, người kia chắc chắn là muốn hướng vào em, thật xin lỗi, là em liên lụy anh.” Sự việc đã đến nước này, khẳng định gia đình Thẩm Hầu có quan hệ gì đó với nhà trường, nên họ mới không muốn xử lý, nhưng bây giờ công ty đã biết, nếu không nghiêm túc giải quyết sẽ rất khó ăn nói công đạo với người ngoài.

“Đúng là hướng về phía em, nhưng nếu không phải do anh, căn bản em không phải làm chuyện đó!” Thẩm Hầu lại khống chế không được bực tức trong lòng, “Con mẹ nó! Cái đồ vô liêm sỉ! Rốt cuộc là vì thâm thù đại hận gì mà phải làm trò hèn như vậy? Anh mà tìm ra được đứa nào, nó chết với anh! Em có nghi ngờ ai hay không?” Trong đầu của Nhan Hiểu Thần chợt hiện lên một người, nhưng lại cảm thấy bây giờ có truy cứu chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, suy cho cùng là do bọn họ đã làm sai, “Em không nghĩ ra được là ai, cũng không muốn suy nghĩ.”

“Tiểu Tiểu…Em đừng sợ!” Thẩm Hầu nói một cách đứt quãng và tối nghĩa: “Nếu như…Không có học vị, em cũng đã là người có ăn học, không ai ghét bỏ người có ăn học cả. Nhà anh có công ty ở Thượng Hải, em đến công ty nhà anh làm việc, sau vài năm, làm việc có thành tích, ai sẽ để ý đến chuyện em có học vị hay không? Bill Gates, Steve Jobs đều không có học vị, không phải họ đã rất thành công hay sao?” Thẩm Hầu càng nói, ý nghĩ dần dần càng rõ ràng, ngữ khí cũng càng ngày càng kiên định lưu loát. Nhan Hiểu Thần đã chuẩn bị tinh thần nên khẽ cười nói: “Được rồi, em sẽ cố gắng!”

Thẩm Hầu rất khó chịu, nhưng cho dù hắn có xin lỗi hay bù đắp nhiều thế nào đi nữa cũng không thể giúp Nhan Hiểu Thần có được học vị, trước hết hắn chỉ có thể giúp cô tìm việc làm, “Cứ quyết định vậy đi, em đến công ty nhà anh làm việc, để anh sắp xếp xong mọi chuyện sẽ trở về trường tìm em.”

Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, kéo rương hành lý ra, bắt đầu thu dọn. Cho dù ba mẹ của Thẩm Hầu có tìm lãnh đạo nhà trường hay ai đó để đi bàn bạc với Giáo sư Vương, muốn hóa giải chuyện này, thì mọi chuyện cũng đã bại lộ rồi, Giáo sư Vương hay lãnh đạo gì đó đều muốn tự mình thanh minh, khẳng định dùng tốc độ nhanh nhất xử lý việc này.

Quả nhiên, hơn 3 giờ chiều thì Ngụy Đồng thở hồng hộc chạy về ký túc xá, túi xách và tập vở đều không mang theo, dĩ nhiên là đã nghe tin, lập tức chạy về.

Cô nhìn thấy Nhan Hiểu Thần xếp dọn rương hành lý, thất thần ngồi lên ghế, thì thào hỏi: “Là thật sao? Cậu giúp Thẩm Hầu gian lận bài thi?”

Nhan Hiểu Thần không nói gì, xem như là chấp nhận.

Ngụy Đồng tiếc rẻ nói: “Sao cậu lại hồ đồ như vậy? Vì cái gì mà muốn giúp Thẩm Hầu làm chuyện đó?” Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại một chút, bọn họ đều là bạn bè cùng khoa với nhau, nếu không kể đến chuyện yêu đương, thì cũng chính là có quan hệ tốt, khi dự thi “giúp đỡ nhau một chút” cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là chưa có ai bị bắt đó thôi. Mọi người cũng không phải không biết gian lận bài thi hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, nhưng sự việc chưa đến phiên mình chịu nên cũng phớt lờ, bất quá chỉ là “giúp đỡ ột kẻ đang gặp khó khăn”, nhưng khi có người lôi chuyện này ra ánh sáng, đến lúc phải chịu thật sự thì chẳng ai để ý đến nữa, chỉ biết khóc ròng hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.

Nhan Hiểu Thần xếp xong bộ y phục cuối cùng thì đóng rương hành lý lại, “Trường học định xử lý bọn mình thế nào?”. “Giáo sư của mình nói, Thẩm Hầu lập tức bị khai trừ học tịch, giấy chứng nhận có thể đi làm đều không có, chỉ có thể lấy giấy chứng nhận học tập. Xét thấy thái độ nhận lỗi của cậu rất tốt, có ý ăn năn hối cãi, giữ lại học tịch, vẫn cấp bằng tốt nghiệp, nhưng sẽ không trao tặng học vị học sĩ, nghe nói Giáo sư Vương đã giúp cậu nói không ít lời.”

(Mình không hiểu chỗ này cho lắm, thật ra học vị là bằng tốt nghiệp, nếu đã trao bằng tốt nghiệp thì học vị là cái gì? Còn nữa nhe, Thẩm Hầu không được cấp giấy chứng nhận đi làm, đó là cái gì nữa? Nói chung các bạn tạm chấp nhận là học đại học ở bên đó có 2-3 loại bằng, trong đó học vị là quan trọng nhất, khi đi làm phải cần có thứ này. Mình cũng đã tra cứu rồi nhưng vẫn chưa ra, cho nên bạn nào có hỏi mình là mình không trả lời được đâu >”

< align="center" style="margin-bottom:10px;">

Bạn đang đọc Nửa Thời Gian Ấm Áp của Đồng Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.