Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 521 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

Tòa đại sứ quán Đứng sừng sững trong đêm tối vô cùng yên tĩnh.

Hoàng Phủ Minh chạy xe đến phía sau sứ quán.

Xuống xe, đứng ở trên cỏ trống trải, anh ngẩng đầu lên, ngưng thần nhìn một cửa sổ lầu ba còn sáng lên ánh đèn mỏng manh ……

Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Minh vén tay áo lên, chạy một cái lấy đà, tay không liền leo lên đại sứ quán.

Theo vách đứng bò về phía trước, đi bước một, đi bước một……

Khi đến cửa sổ lầu ba, anh hơi nhíu mày, cúi đầu xuống, nhìn mặt cỏ trống trải, cảm thấy……

Này hết thảy có phải có chút quá thuận lợi hay không?

Cho dù anh xuất thân quân nhân, cho dù anh đã rất cẩn thận, chính là, lâu như vậy, ngay cả một bóng lính tuần tra sứ quán đều không thấy được, không khỏi có chút quá không phù hợp lẽ thường, không phải sao?

Mang theo phân nghi ‘ hoặc ’ này, Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng lầu ba, đợi lúc anh vừa muốn xoay người tiến vào ……

“Đừng nhúc nhích!” Một tiếng đông lạnh từ sau bức màn truyền ra tới, nối gót tới, một súng lục quân dụng loại nhỏ 54 thức xuyên qua khe hở bức màn chuẩn xác đỉnh ở giữa trán anh.

“A……” Hoàng Phủ Minh nhợt nhạt cười ‘ két……’ một tiếng, tiêu sái kéo ra cái bức màn vướng bận kia ……

Tức khắc, bóng dáng Tuyết Vi liền ánh vào mi mắt anh.

Khi nhìn thấy kẻ tự tiện xông vào chính là Hoàng Phủ Minh, thân mình Tuyết Vi không khỏi chấn động một chút. “anh…… Sao anh lại tới đây?” Nắm trong tay thương (súng) chậm rãi thả xuống.

“lúc em đi khóc thành như vậy, làm sao anh có thể yên tâm ném em một mình ở chỗ này?” ThơThơ

‘Được, em không vì anh suy xét! em đây hỏi anh, trước khi anh làm chuyện này có nghĩ tới em không? ’

‘anh có biết, hiện giờ, thân phận của em đã cho hấp thụ ánh sáng, em và Linh vừa đi, khả năng Vĩnh viễn không thể trở về hoàng thành được. Càng nhiều Khả năng Vĩnh viễn không thấy được anh. Anh kêu em làm sao bây giờ? ’

‘ a? Anh nói đi, anh kêu em làm sao bây giờ?!! ’

‘ em hận anh, Hoàng Phủ Minh! Em hận anh!! ’

Trước mắt, thoáng hiện từng màn khi ly biệt ở toà án, một trận chua xót lần thứ hai nảy lên trong lòng, Tuyết Vi nghẹn ngào quay đầu đi: “Ai, ai khóc?”

“Ai……” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ thở dài, xem ra kêu người phụ nữ nhà anh thẳng thắn, quả thực là còn muốn khó hơn lên trời. “Được, em không khóc……”

“trễ như

Bạn đang đọc Nữ Vương Mommy Giá Lâm của Tề Thành Côn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.