Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công lược thiếu niên tự kỷ (3)

Phiên bản Dịch · 895 chữ

Thiên Tầm khẽ giương khóe miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu chào hỏi: “Chào Ngài.”

Tư lão gia tử tinh tế đánh giá thiếu nữ trước mắt, chiếc váy chiffon(*) màu trắng bồng bềnh, phong thái hào phóng tự nhiên, da thịt trắng như tuyết, dung nhan tinh xảo hiện lên ý cười nhàn nhạt, không hề có vẻ e sợ khi nhìn thấy mình.

(*)Váy chiffon: váy voan

Ông thu lại uy áp trên người, nháy mắt biến thành một lão nhân với gương mặt hiền từ: “Thiên Tầm.”

“Dạ.”

Đại nhân vật khiến tất cả mọi người vô cùng kính sợ, giờ phút này cũng chỉ là một người già yêu thương cháu trai nhà mình thôi, trong giọng nói ông phảng phất vài phần thương tiếc cùng trịnh trọng: “Hy vọng cháu có thể chiếu cố Lê Nhi thật tốt.”

“Ta không mong cháu có thể giúp nó bước ra khỏi thế giới của chính mình.”

“Chỉ mong nó không làm bản thân bị thương nữa.”

Vài phút sau, cuối cùng Thiên Tầm cũng hiểu câu cuối cùng của Tư lão gia tử có ý gì.

Lầu ba biệt thự, phòng ngủ của Tư Lê.

Một thiếu niên với vẻ đẹp tinh xảo như ánh trăng lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, sợi tóc nâu nhạt mềm mại như nước, mắt phượng sắc xảo chợt lóe lên, rất không tương xứng với cảnh vật ảm đạm xung quanh hắn, giống như trống rỗng, cũng giống như hờ hững, yên lặng như một pho tượng.

Nếu không để ý đến cánh tay hắn nhỏ tong tong từng giọt máu ra ngoài cửa sổ, Thiên Tầm có lẽ cũng sẽ vui vẻ đứng ở một bên lẳng lặng thưởng thức hình ảnh tươi đẹp này.

Ngoài cửa còn có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng, vẻ bất đắc dĩ vẫn còn nguyên trên mặt.

Có vẻ như là bị từ chối.

“Ngụy quản gia, Tư thiếu gia không cho phép tôi tới gần cậu ấy, mỗi lần tôi tới gần, cậu ấy liền tự làm mình bị thương …” Hắn là bác sĩ tư nhân của Tư gia, cầm khoản tiền lương kếch xù nhưng lại nhàn hạ ngang với dân thất nghiệp ở nhà.

Lão quản gia cười cười an ủi: “Bác sĩ Triệu, làm phiền cậu rồi, cậu cứ đi về trước đi.”

Lúc bác sĩ Triệu cầm hòm thuốc xoay người rời đi, Thiên Tầm đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại.

Ngụy quản gia cùng bác sĩ Triệu đồng thời nhìn nàng một cách nghi hoặc, Thiên Tầm dừng lại một chút, sau đó cười khẽ: “Bác sĩ Triệu, chú có thể dạy cháu xử lý miệng vết thương như thế nào không?”

Bác sĩ Triệu lộ ra một biểu tình ‘thì ra là thế’, “Có thể chứ, cháu đến đây đi.”

Ngụy quản gia hơi sửng sốt, đáy mắt cũng không khỏi hiện lên ý cười.

Đứa nhỏ này, không giống với những người khác.

……

Khi Thiên Tầm trở lại phòng ngủ của Tư Lê lần nữa, hắn vẫn đang ngồi dưới đất giống như lúc nàng rời đi, bóng dáng cô tịch, không mảy may bất động.

Thiên Tầm đi đến chỗ hắn, cửa sổ sát đất phản chiếu lại hình bóng hai người, một cái đứng, một cái ngồi. Hai người đều trầm mặc, thế giới phảng phất như bị làm phép, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ.

Nàng chọn góc độ thích hợp nhất, thấp người ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tư Lê, khóe miệng Thiên Tầm ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, thanh âm ôn nhu, cũng có vẻ như đang nỉ non: “Đau không?”

Nàng còn chưa làm cái gì, đôi mắt của thiếu niên mang theo tia sắc lạnh đột nhiên quét về phía nàng, không thể kìm được lửa giận mà bảo vệ cánh tay mình, mắt phượng xinh đẹp cuối cùng cũng có vài phần cảm xúc, chỉ là điều hắn để ý cũng không phải nàng.

Sơ mi trắng không có một nếp nhăn của hắn nhiễm màu máu đỏ tươi, trong bóng tối, ngẫu nhiên có ánh trăng từ cửa sổ sát đất bên ngoài chiếu vào phòng ngủ, càng hiện lên vẻ yêu dã.

Thiên Tầm chăm chú nhìn Tư Lê, cũng không có nửa phần tức giận bởi biểu cảm lạnh nhạt của hắn, trên mặt vẫn là ý cười thanh nhã, lịch sự, “Bắt tay với tôi được không?”

Tư Lê nhếch môi không nói gì, đôi mắt phượng trống rỗng càng có vẻ hờ hững, Thiên Tầm thậm chí không thấy bóng dáng mình trong mắt hắn.

Nàng hơi sửng sốt, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, vươn tay ôn nhu mà nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên đang cứng đờ sau lưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ theo quy luật, giống như đang đối đãi với một trân bảo quý giá nào đó.

“Anh không muốn tôi đợi ở chỗ này phải không?” Nàng có thể thấy được tâm lý phòng bị rất nặng của thiếu niên, hắn muốn đuổi nàng ra khỏi gian phòng ngủ này, nhưng lại không am hiểu cách biểu đạt, chỉ có thể dùng phương thức có chút quá kích để biểu đạt sự tức giận của bản thân.

Bạn đang đọc Nữ phụ pháo hôi: Tay không phá CP của Tiêu Khinh Tùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanSachuchoe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.