Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 16

Phiên bản Dịch · 1584 chữ

Editor: Bao Tô Bà

Nghe nàng dịu ngoan gọi hai tiếng "sư tôn", trong nháy mắt, Bạch Ấn như bị một chậu nước đá dội xuống đầu. Tình dục biến mất trong chớp mắt, khôi phục lý trí, trong một thoáng, lòng chàng tràn đầy kinh hãi.

Nàng coi chàng là sư tôn của mình, vẫn luôn coi chàng là sư tôn của nàng, nhưng chàng biết chàng không phải người đó, khốn kiếp... rõ ràng chàng biết bản thân không phải người đó nhưng chàng... chàng đã làm gì với nàng đây!

"Sư tôn, sư tôn..." Giọng nói của nàng lần thứ hai vang lên, không hề mang theo vẻ mị hoặc mà là nôn nóng và đau đớn.

Nàng bị thương ư? Bạch Ấn đột nhiên giật mình, tiếp đó trước mắt chàng bỗng sáng ngời. Chàng nhìn thấy tiểu cô nương tóc bạc cắn răng chịu đựng đau đớn, ánh sáng màu trắng nhu hòa từ lòng bàn tay nàng liên tục truyền vào cơ thể chàng, cố gắng loại bỏ hương khí ngọt ngấy bao quanh thân thể chàng.

Bạch Ấn tức khắc bừng tỉnh... chàng đã bị rơi vào ảo cảnh của mị hồ!

Bốn phía, mọi người đều mặt vô biểu tình đứng yên tại chỗ, tựa như đã mất đi hồn phách, rõ ràng bọn họ đều đã rơi vào ảo cảnh, chỉ có chàng được tiểu hồ ly cực lực đánh thức.

Thấy chàng tỉnh lại, cuối cùng Tô Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm. Thân thể nàng mềm nhũn nửa quỳ trên đất thở dốc, Bạch Ấn vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, nhưng lại không dám nhìn vào đôi mắt nàng. Cùng lúc, từ trong rừng cây truyền đến một thanh âm kinh ngạc: "Hử?"

Bạch Ấn vội quay đầu lại, chàng nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ chạy trốn ra ngoài. Đó chính là mị hồ!

Đáng chết!

Trong mắt chàng trực trào sát khí, ngay sau đó, chàng đặt tiểu hồ ly đã biến về nguyên hình vào trong ngực mình, cầm kiếm truy đuổi mị hồ.

Bị Bạch Ấn một mực đuổi tới bên cạnh bờ vực, mị hồ một thân hồng y vốn yêu mị vô cùng, lúc này khuôn mặt lại tràn đầy phẫn nộ và hoảng sợ.

Nàng ta không tin ảo cảnh mà nàng ta lấy làm tự hào sẽ dễ dàng bị phá giải như thế, nhưng lại không thể không tiếp thu sự thật này. Tiểu đạo sĩ trước mắt rõ ràng mạnh hơn tất cả những người còn lại.

Thế nhưng... nàng ta không cam tâm cứ chết đi như vậy!

Bị Bạch Ấn cầm kiếm ngăn chặn đường sống, mị hồ cắn răng, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng.

"Tiểu đạo sĩ, không tồi đó, còn có thể thức tỉnh từ trong ảo cảnh của ta. Thế nào, trong ảo cảnh tỷ tỷ chưa giúp ngươi đủ dục tiên dục tử hay sao? Hử?"

Nàng ta bày ra ảo cảnh, đương nhiên cũng biết trong ảo cảnh là tình huống gì.

Sắc mặt Bạch Ấn đại biến, theo bản năng chàng cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lồng ngực. Mị hồ vẫn tiếp tục nói.

"Chậc, chậc, tiểu đạo sĩ ngộ tính cũng cao đấy, ngày sau nhất định ngươi sẽ trở thành nhân trung long phượng(*) cho xem. Đáng tiếc, cũng không biết mấy lão già trong môn phái có biết đệ tử bảo bối của bọn họ sẽ làm ra những chuyện thế này hay không đây..."

(*) Rồng, phượng trong loài người. Ý nói là người cực kỳ tài giỏi.

Mị hồ vừa nói xong, Bạch Ấn lập tức nâng kiếm. Trường kiếm chợt loé ánh sáng lạnh, sát khí bạo nộ khiến mị hồ lập tức nhận ra nàng ta đã chọc trúng tử huyệt của thiếu niên này.

Điều nàng ta muốn chính là khiến chàng thất thủ, chỉ khi chàng không giữ được bình tĩnh, nàng ta mới có thể nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.

Thừa dịp trong mắt Bạch Ấn đều là sát khí, mị hồ nhoáng một cái biến ra một phân thân giả lập tức chạy về phía sau Bạch Ấn, năm ngón tay nàng ta giơ lên hung hăng đâm mạnh vào giữa lưng Bạch Ấn.

Editor: Bao Tô Bà

Lúc Bạch Ấn nhận ra thì đã muộn, chàng đã chuẩn bị sẵn kết cục bị trọng thương, thậm chí là tử vong. Nhưng một chớp mắt này chàng thậm chí vẫn kỳ vọng, hy vọng sau khi chàng chết mị hồ sẽ không nói những chuyện chàng làm với nàng trong ảo cảnh ra.

Chàng hy vọng nàng sẽ không ghét chàng.

Nhưng giây tiếp theo, phía sau vang lên một tiếng động, tiểu hồ ly lấy tốc độ cực nhanh vọt đến sau lưng chắn một kích cho chàng.

Bạch Ấn xoay người nhìn thấy trên vai tiểu cô nương bị đâm thủng, máu tươi nhiễm hồng bạch y và mái tóc bạc của nàng.

"Tiểu Bạch!"

Bạch Ấn hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng chốc bay thẳng ra ngoài xuyên qua tim mị hồ đâm nàng ta gắn chặt vào vách đá. Tiếp đó chàng lập tức ôm tiểu cô nương vào trong ngực mình.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, không sao đâu..." Gương mặt của tiểu cô nương trong ngực đã trắng gần như trong suốt khiến Bạch Ấn sợ tới mức gần như hồn phi phách tán.

Cơ thể của tiểu cô nương loé lên ánh sáng trắng, rồi biến thành bạch hồ nhỏ bé. Toàn bộ thân thể của nàng đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nếu không phải bụng của nàng vẫn còn phập phồng, có lẽ chàng còn tưởng nàng đã chết rồi.

Lúc này, phái Thanh Vân và phái Phù Phong cũng đuổi tới, bọn họ chỉ nhìn thấy thiếu niên người đầy máu ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, mà đối diện chàng là một con hồ ly đỏ bị kiếm đâm xuyên tim giết chết.

Trong mắt trưởng lão Văn Tùng trào ra nồng đậm vui sướng: "Bạch Ấn, con sao rồi? Con đừng sợ, ta sẽ đưa con về trị thương!"

Bạch Ấn không bị thương, nhưng vì ổn định thương thế của tiểu hồ ly nên chàng không ngừng truyền linh khí mà chàng đã tu luyện bấy lâu vào trong cơ thể nàng.

Còn bản thân chàng thì linh khí cạn kiệt. Nghĩ tới tính mạng của tiểu hồ ly không đáng ngại, gương mặt trắng nhợt như quỷ của Bạch Ấn cuối cùng cũng xuất hiện ý cười không dễ phát hiện.

Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.

Bạch Ấn được trưởng lão Văn Tùng sai người trực tiếp đưa về phái Thanh Vân. Lúc chàng về tới đã có hai vị trưởng lão chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị chữa trị cho chàng.

Sau khi trưởng lão Văn Tùng mang theo những đệ tử còn lại cáo biệt với phái Phù Phong, ông lập tức trở về sư môn. Ông vừa lên đường vừa phẫn nộ mắng phái Phù Phong không biết xấu hổ.

Sau khi đám người đó nghe nói đệ tử giết chết mị hồ chỉ là một đệ tử ngoại môn của phái Thanh Vân đã lập tức mặt dày mở miệng đòi người. Nói cái gì mà dù sao chưởng môn của phái Thanh Vân cũng chướng mắt đệ tử ngoại môn, chi bằng để phái Phù Phong bọn họ mang về cẩn thận dạy dỗ.

Đúng là sống lâu rồi, da mặt cũng dày kinh người.

Trước đây Bạch Ấn đúng là không được môn phái coi trọng, nhưng ông vẫn luôn tin thằng bé này nhất định không phải vật trong ao(*), nếu không cũng sẽ không tìm mọi cách để che chở. Bây giờ thằng bé đã làm mọi người chấn động, thế mà người của phái Phù Phong còn dám mở miệng đòi người!

(*) Vật trong ao: kẻ tầm thường.

Đệ tử ngoại môn cái gì, ông dám khẳng định sau chuyện lần này Bạch Ấn nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn chạm tay là bỏng của phái Thanh Vân.

Dẫu sao, ở đó có sáu vị trưởng lão, hai mươi đệ tử, vậy mà chỉ có một mình chàng là phá giải được ảo cảnh của mị hồ, hơn nữa còn giết chết nghiệt súc đó.

Đã như vậy, ai còn dám nghi ngờ thiên phú và tu vi của thằng bé này? Mới chỉ là đệ tử ngoại môn không đến một năm đã có bản lĩnh nhường này, nếu trở thành đệ tử nội môn thì càng không phải bàn tới.

Trưởng lão Văn Tùng nghĩ không sai. Khi ông trở lại phái Thanh Vân, địa vị của Bạch Ấn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Những trưởng lão chữa trị vết thương cho chàng phát hiện chàng không hề bị thương, chỉ là nội tức khô kiệt, hay nói cách khác là cạn kiệt linh khí.

Đúng vậy, bọn họ thế nhưng phát hiện ra trong cơ thể Bạch Ấn còn sót lại một ít linh khí. Phát hiện này khiến toàn bộ phái Thanh Vân bao gồm cả chưởng môn và tất cả mọi người đều phải giật mình kinh hãi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Nghịch Tập (Dịch) của yêu hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.