Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hoá 24

Phiên bản Dịch · 2014 chữ

Editor: Bao Tô Bà

Ra khỏi khu cầu thang bộ, Trình Ngộ bước đi như người vô hồn, phía sau, trên mặt Hàn Liệt tràn đầy hận ý và khoái ý.

Anh ta đau khổ thì càng muốn khiến cho kẻ lòng lang dạ sói này sống không bằng chết.

Đúng vậy, sống không bằng chết, đây cũng là cảm giác của Trình Ngộ lúc này, hay nói cách khác, hiện tại anh không có bất cứ cảm giác gì cả, tựa như linh hồn đã xuất khỏi thể xác phiêu đãng bên ngoài.

Anh không có cách nào tin tưởng, anh ôm nỗi hận 5 năm, vô số lần anh nhịn xuống không đi tìm cô trong 5 năm, anh cho rằng bản thân khổ cực, vất vả vươn lên, bò lên trong 5 năm này, nhưng cuộc sống của cô… so với anh còn đau khổ gấp nhiều lần!

Thi đại học xong không bao lâu, cô đã ngã bệnh… Cô không có cách nào tiếp tục từ chối sự giúp đỡ của Hàn Liệt và Tô Anh nhưng vẫn không cho bọn họ nói với Trình Ngộ.

Làm phẫu thuật xong cô biết mình có lẽ chỉ còn 5 năm, nhưng cô lại rất vui vẻ, không hề có cảm giác mất mát, mỗi ngày cô đều dành thời gian vẽ tranh, sau đó… nặc danh gửi tiền cho anh.

Cô vẽ rất tốt, đủ để trang trải sinh hoạt của anh và cô… 5 năm qua, anh không biết gì cả nhưng đối với cô mà nói, bọn họ vẫn đang ở bên nhau.

Cô vẽ rất nhiều tranh, đều là những ký ức bọn họ từng có với nhau.

Thiếu nam thiếu nữ cùng đạp xe đi học, thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục phát tờ rơi…

Trình Ngộ nghĩ đến người tốt giấu tên giúp anh trả tiền học phí và sinh hoạt, khiến anh không cần lãng phí thời gian vào việc làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí.

Anh vừa muốn cười, vừa muốn khóc… Tình yêu thương từ người tốt nặc danh chó má, từ đầu đến cuối, đối với anh, tình yêu chỉ có một mình cô thôi!

Nhất định là vì cô không muốn liên lụy đến anh, cho nên cô một mình đau đớn 5 năm không để anh biết. Còn anh, chỉ bởi vì lần chia tay đáng buồn cười đó mà 5 năm liền chưa từng hỏi thăm cô lấy một lần.

Đứng trước cửa phòng bệnh, Trình Ngộ cúi đầu nhìn bát Hàn Liệt đặt trên mặt đất.

Bên trong là hơn nửa bát canh, không cần đoán cũng biết, nhất định là cô đến canh cũng không uống nổi nữa, Hàn Liệt mới khổ sở như vậy.

Anh cứ đứng im trước cửa, không dám đẩy cửa vào, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Hàn Liệt?”

Trong phòng bệnh vang lên một giọng nói suy yếu, Trình Ngộ chấn động, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hai mắt anh lập tức đỏ lên.

Cô vốn dĩ đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn, nằm đó đắp chăn, dưới chăn hầu như chẳng thể nhìn rõ dáng hình… Nhìn cô càng thêm đơn bạc, gầy yếu.

Cánh tay cứng ngắc từ từ đẩy cửa ra, người trên giường ngẩng đầu lên nhìn, một cái chớp mắt nhìn thấy anh, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười hiền dịu: “Anh đến rồi.”

Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như anh chưa bao giờ rời đi.

Trình Ngộ mấp máy môi, vẫn luôn nhìn cô, anh bước tới kéo ghế ngồi xuống cạnh mép giường, trực tiếp nắm lấy tay cô, gần gũi nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Em gạt anh.”

Hô hấp của Tô Noãn cứng lại, trong lòng lại thấy bất đắc dĩ, sau đó cô nghe thấy thanh âm tuy bình tĩnh lại cất giấu run rẩy của Trình Ngộ.

“Em nói em sẽ sống thật tốt, em… luôn gạt anh.”

Cảm nhận bàn tay trơ xương mình đang nắm, Trình Ngộ nghiêm túc mở miệng: “Em đừng ra đi, anh sẽ tha thứ cho em, được không?”

Tính tình trẻ con nói khiến Tô Noãn bật cười, cô nâng một tay khác lên, ý đồ định sờ lên khuôn mắt đã không còn đường nét trẻ con của anh, Tô Noãn chầm chậm nói: “Em biết mấy năm nay anh sống khá tốt, em thực sự rất vui!”

Trong nháy mắt, những ngụy trang anh cố gắng xây dựng ầm ầm sụp đổ, giọng nói Trình Ngộ chợt trở nên nghẹn ngào, không còn vẻ vờ trấn định trước đó.

“Nhưng mà anh không vui, anh không vui, em không thể như vậy được… Tô Noãn, em không thể đối xử với anh như vậy được!” Trình Ngộ nắm tay cô đưa lên che đôi mắt mình, thanh âm nghẹn ngào.

“Em không thể tàn nhẫn như vậy, em như vậy, em nói anh… nói anh sau này phải làm sao bây giờ, em không thể…”

Người đàn ông trước mắt phảng phất như biến trở về cậu thiếu niên của 5 năm trước, nghiến răng nghiến lợi, rồi lộ ra cực độ tuyệt vọng, đau lòng.

Cảm nhận được cảm giác ướt nóng truyền đến bàn tay, Tô Noãn thở dài: “Trình Ngộ, xin lỗi.”

Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, ấm áp như cũ nhưng gò má gầy gò đến mức hóp lại đập vào mắt khiến mắt anh lên men, yết hầu căng đến phát đau.

Vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, Trình Ngộ chợt nở nụ cười, cầm lấy tay cô đặt bên môi hôn: “Chúng ta kết hôn đi.”

Ngoài cửa phòng, Hàn Liệt đứng dựa lưng vào tường, hai mắt khép lại.

Editor: Bao Tô Bà

Trình Ngộ nhìn thẳng vào cô gái nằm trên giường bệnh. Cô chỉ cười khẽ, không có bất cứ lời nào đáp lại, trong lòng anh hơi hốt hoảng, chỉ có thể sốt ruột nói chuyện.

“Chúng ta kết hôn đi, sau đó sẽ đi đảo Rhine hưởng tuần trăng mật, được không, em đã nói em thích nơi đó, chúng ta...”

“Trình Ngộ.” Tô Noãn cười ngắt lời anh: “Anh vẫn như vậy, sốt ruột là tự quyết định, tính tình trẻ con...”

Tựa như năm ấy, cô ép buộc chia tay, anh ấu trĩ cho rằng chỉ cần không nghe, không để ý tới, là có thể tránh một số chuyện phát sinh.

“Em sắp chết rồi, Trình Ngộ.” Tô Noãn nhìn anh mỉm cười: “Chúng ta hãy trò chuyện thật vui vẻ, được không?”

Trình Ngộ nghẹn lời, hồi lâu sau nước mắt từ từ chảy xuống, anh hệt như một đứa trẻ vùi đầu vào chăn của Tô Noãn nức nở thành tiếng.

“Không được, không được, em không được như vậy, em không thể, em nói anh phải làm sao bây giờ... Em nói xem, anh biết làm sao đây...”

Hai mắt Tô Noãn cũng hồng, nhưng cô vẫn cũ kiên trì dỗ anh, dỗ người đàn ông như biến thành cậu thiếu niên của 5 năm trước.

“Trình Ngộ, anh xem này, 5 năm qua không có em ở bên không phải anh vẫn sống tốt sao, anh có thể làm được mà, đúng hay không, nhận lời em được không?”

“Không được!” Trình Ngộ cắn răng lắc đầu: “Chuyện này sao có thể giống nhau, Tô Noãn, em không thể như vậy được, 5 năm qua tuy không gặp em, nhưng mỗi ngày anh đều nhớ em, nhớ em đến đau lòng, sau đó lại hận em, hận em nói lời không giữ lấy lời, hận em đối xử với anh tuyệt tình, nhưng mà... em vẫn tồn tại.”

5 năm qua, dù gian nan đến mấy, anh vẫn luôn biết cô đang sống ở nơi nào đó, sinh hoạt thật tốt, có lẽ còn tốt hơn khi ở bên anh.

Mỗi lúc như vậy, anh đều hận cô, hận cô bỏ rơi anh, để mình anh sống trong những ngày tháng thống khổ!

Nhưng hiện tại, anh lại vô cùng hy vọng, sau này có thể giống như 5 năm trước đây cũng tốt. Ít ra cô vẫn ở đây, anh biết cô đang ở một nơi anh không nhìn thấy, sống thật tốt.

Anh không cách nào tưởng tượng ra viễn cảnh khi biết trên đời này không còn có cô, vậy anh nên làm gì bây giờ, mỗi ngày phải nghĩ gì, tồn tại để làm gì.

Cô từng nói với anh tương lai rất tốt đẹp, lúc trước anh cho rằng, không còn bị đánh, chịu đói, quần áo rách tả tơi chính là sự tốt đẹp mà cô nói tới, nhưng hiện tại anh không còn cảm thấy nó tốt đẹp một chút nào cả.

Cô nói với anh tương lai sẽ thật hạnh phúc, nhưng anh không hề cảm thấy hạnh phúc, anh hận không thể trở lại quá khứ, quay về những năm tháng vẫn ở bên cô, khoảng thời gian vừa lo sợ, vừa hèn mọn nhưng cũng vui sướng hạnh phúc.

Khi ấy, ít nhất cô vẫn còn sống nhưng một khi không có cô... Anh biết sống thế nào đây!

Cảm nhận bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, Trình Ngộ ngẩng đầu nhìn cô, lo sợ nghẹn ngào cầu xin: “Đừng đi, được không... Anh cầu xin em, đừng đi mà, được không?”

Tô Noãn đỏ mắt bất đắc dĩ cười nhìn anh.

Trình Ngộ như sắp sụp đổ, anh bắt lấy tay cô nức nở: “Trái tim anh rất đau, Tô Noãn, đau quá, làm sao bây giờ, anh xin em được không, cầu xin em, em đừng đối xử với anh như vậy, anh thật sự không chịu được, anh thật sự không chịu được...”

“Trình Ngộ.” Tô Noãn nhẹ nhàng gọi anh: “Đừng để em ra đi không an tâm, được không... ngoan.”

Trình Ngộ vẫn nắm chặt tay cô liều mạng lắc đầu: “Không, không, anh đổi cho em, để anh chết đi, được không, dù sao không có em anh đã sớm nên chết đi rồi, để anh đổi với em, để anh đổi với em được không...”

Dụng cụ y tế bỗng nhiên vang lên từng tiếng tích tích liên hồi, Trình Ngộ lập tức ngây ngốc.

Hàn Liệt đứng ngoài cửa vọt vào, một tay kéo anh sang bên cạnh, mấy bác sĩ cũng chạy vội vào vây quanh Tô Noãn.

Trình Ngộ nhìn bọn họ cấp cứu, sốt ruột nói gì đó nhưng anh không nghe rõ. Anh bị Hàn Liệt ra sức ngăn lại, trong mắt anh chỉ có cô.

Cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy không yên tâm và cầu xin, rõ ràng đau đớn dị thường nhưng vẫn không muốn từ bỏ.

Giọng nói Hàn Liệt vang lên trên đỉnh đầu, anh ta hoảng loạn vô thố, tràn đầy cầu xin và hận ý.

“Để cô ấy đi đi, để cô ấy ra đi thanh thản đi, tôi cầu xin cậu đấy, để cô ấy ra đi nhẹ nhõm đi... Cô ấy đã đau đớn lắm rồi!” Hàn Liệt đỏ mắt gào thét: “Cô ấy khó chịu lắm rồi, cậu không nhìn thấy sao, không nhìn thấy sao, hả?”

Trình Ngộ giống như điên rồi, động tác đột nhiên cứng đờ, nhìn vào cặp mắt kia, anh hé miệng, phát ra thanh âm như dã thú nức nở, gật đầu với cô nói: “Anh đáp ứng, Noãn Noãn, anh nghe lời em, anh sẽ nỗ lực sống tốt, anh bảo đảm, anh thề...”

Giọng nói vừa dứt, một tiếng tích không ngắt quãng vang lên, anh nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt cô nhanh chóng biến thành ảm đạm...

Trình Ngộ quỳ xuống, toàn thân quỳ rạp trên đất, gào khóc tê tâm liệt phế... Nhân viên y tế xung quanh nhìn nhau, trong mắt tràn đầy thổn thức...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Nghịch Tập (Dịch) của yêu hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.